Theo tin Tòa Thánh, sáng nay, 5 tháng hai, 2025, trong buổi tiếp kiến chung, tại Phòng Yết kiến Phaolô VI, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã tiếp tục loạt bài giáo lý của ngài về Năm Thánh 2025; và hôm nay, ngài trình bầy khía cạnh: Chúa Giêsu Kitô, Niềm Hy vọng của chúng ta. I. Thời thơ ấu của Chúa Giêsu. 4. « Phúc cho những ai đã tin » (Lc 1:45), nhấn mạnh tới biến cố Thăm viếng và Kinh Magnificat.
Sau đây là nguyên văn bài giáo lý tuần này của ngài, dựa vào bản tiếng Anh do Tòa Thánh cung cấp.
![](/pics/audience.jpg)
Anh chị em thân mến, chào anh chị em buổi sáng!
Hôm nay chúng ta sẽ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Chúa Giêsu Kitô, niềm hy vọng của chúng ta trong mầu nhiệm Thăm viếng. Đức Trinh Nữ Maria đến thăm Thánh Êlisabét; nhưng trên hết, chính Chúa Giêsu, trong lòng mẹ, đã đến thăm dân Người (x. Lc 1:68), như Dacaria đã nói trong bài thánh ca ngợi khen của mình.
Sau sự kinh ngạc và ngạc nhiên trước những gì Thiên thần đã báo tin cho bà, Đức Maria đứng dậy và lên đường, giống như tất cả những người được kêu gọi trong Kinh thánh, bởi vì “hành động duy nhất mà con người có thể đáp lại Thiên Chúa được mặc khải cho mình là hành động sẵn sàng vô hạn” (H.U. von Balthasar, Vocation, Rome 2002, 29). Người con gái trẻ của Israel này không chọn cách tự bảo vệ mình khỏi thế gian; bà không sợ nguy hiểm và sự phán xét của người khác, nhưng hướng về những người khác.
Khi chúng ta cảm thấy được yêu thương, chúng ta trải nghiệm một sức mạnh khiến tình yêu chuyển động; như tông đồ Phaolô đã nói, “tình yêu của Chúa Kitô thúc đẩy chúng ta” (2Cr 5:14), nó thúc đẩy chúng ta, nó làm chúng ta xúc động. Maria cảm thấy sự thúc đẩy của tình yêu này, và đi giúp một người phụ nữ là họ hàng của mình, nhưng cũng là một người phụ nữ lớn tuổi, sau một thời gian dài chờ đợi, đang chào đón một thai kỳ ngoài mong đợi, khó đối phó ở độ tuổi của bà. Nhưng Đức Trinh Nữ cũng đến với Êlisabét để chia sẻ đức tin của ngài vào Thiên Chúa của những điều không thể và niềm hy vọng của ngài vào sự hoàn thành những lời hứa của Người.
Cuộc gặp gỡ giữa hai người phụ nữ tạo ra một tác động đáng ngạc nhiên: giọng nói của Maria, “đầy ân sủng”, người chào Êlisabét, đã kích động ơn nói tiên tri trong đứa trẻ mà người phụ nữ lớn tuổi đang mang trong bụng, và linh hứng cho lời chúc phúc kép của bà: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc!” (Lc 1:42). Và cả một mối phúc: “Phúc cho em là người đã tin rằng những gì Chúa đã nói với em sẽ được thực hiện” (c. 45).
Đối diện với việc công nhận bản sắc mê-xi-a của Con mình và sứ mệnh làm mẹ của mình, Maria không nói về bản thân mình mà nói về Thiên Chúa, và dâng lên một lời ngợi khen đầy đức tin, hy vọng và niềm vui, một bài hát vang lên mỗi ngày trong Giáo hội trong lời cầu nguyện của Kinh Chiều: Magnificat (Lc 1:46-55).
Lời ngợi khen Thiên Chúa cứu độ này, tuôn trào từ trái tim của người tôi tớ khiêm nhường của Người, là một lời tưởng niệm long trọng tổng hợp và hoàn thành lời cầu nguyện của Israel. Nó đan xen với những âm hưởng trong Kinh thánh, một dấu hiệu cho thấy Maria không muốn hát "ra khỏi dàn hợp xướng" mà muốn hòa hợp với tổ tiên, tôn vinh lòng cảm thương của ngài đối với những người khiêm nhường, những người nhỏ bé mà Chúa Giêsu trong bài giảng của mình sẽ tuyên bố là "có phúc" (x. Mt 5:1-12).
Sự hiện diện nổi bật của chủ đề vượt qua cũng làm cho Magnificat trở thành một bài thánh ca cứu chuộc, có bối cảnh là ký ức về cuộc giải phóng Israel khỏi Ai Cập. Các động từ đều ở trong quá khứ, thấm đẫm ký ức về tình yêu thắp sáng hiện tại bằng đức tin và soi sáng tương lai bằng hy vọng: Maria hát về ân sủng của quá khứ, nhưng ngài là người phụ nữ của hiện tại, người mang tương lai trong lòng mình.
Phần đầu của bài thánh ca này ca ngợi hành động của Thiên Chúa nơi Đức Maria, một thế giới thu nhỏ của dân Chúa, những người hoàn toàn tuân thủ giao ước (các câu 46-50); phần thứ hai bắt đầu từ công trình của Chúa Cha trong thế giới vĩ mô của lịch sử con Người (các câu 51-55), thông qua ba từ khóa: ký ức, lòng thương xót, lời hứa.
Chúa, Đấng đã cúi mình xuống Maria khiêm nhường để thực hiện “những điều vĩ đại” nơi ngài và biến ngài thành mẹ của Chúa, đã bắt đầu cứu dân Người bắt đầu từ cuộc xuất hành, nhớ lại phước lành phổ quát đã hứa với Abraham (x. St 12:1-3). Chúa là Thiên Chúa là Đấng trung tín đến muôn đời, đã tuôn đổ một dòng suối tình yêu thương xót không ngừng “từ đời này sang đời khác” (câu 50) xuống dân trung thành với giao ước, và giờ đây biểu lộ sự cứu rỗi trọn vẹn nơi Con của Người, được sai đến để cứu dân khỏi tội lỗi của họ. Từ Abraham đến Chúa Giêsu Kitô và cộng đồng tín hữu, Lễ Vượt Qua xuất hiện như một phạm trù chú giải để hiểu mọi cuộc giải phóng tiếp theo, cho đến cuộc giải phóng được Đấng Mê-xi-a thực hiện vào thời viên mãn.
Anh chị em thân mến, hôm nay chúng ta hãy cầu xin Chúa ban ơn để có thể chờ đợi sự ứng nghiệm của từng lời hứa của Người; và giúp chúng ta chào đón sự hiện diện của Đức Maria trong cuộc sống của chúng ta. Bằng cách noi gương Mẹ, xin cho tất cả chúng ta khám phá ra rằng mọi tâm hồn tin tưởng và hy vọng đều “thụ thai và sinh ra Ngôi Lời của Thiên Chúa” (Thánh Ambrose, Giải thích Phúc âm theo Luca 2, 26).