(9) Không thể trở lại với ca đoàn mà không bị chú ý

802 Ông Richter đệ trình rằng trình thuật của người khiếu nại về các di chuyển của ông ta, và của cậu bé kia, sau khi vụ cho là lạm dụng đã kết thúc, sẽ liên quan đến việc họ phải chọn một tuyến đường dài và gián tiếp từ phòng áo của các linh mục để trở lại qua Nhà thờ Chính Tòa, ra bên ngoài và dọc theo bức tường phía nam, và vào hành lang vệ sinh và qua cửa kính. Sẽ đơn giản hơn nhiều đối với các cậu bé là rẽ phải, thay vì rẽ trái. Sau đó, họ có thể trực tiếp đến phòng diễn tập của ca đoàn, cách đó không xa, thay vì đi theo con đường phức tạp được mô tả. Điều này sẽ tránh được một số chậm trễ nhất thiết liên quan đến việc trở lại với ca đoàn.

803 Thật vậy, ông Richter đệ trình rằng để trình thuật của người khiếu nại đáng tin, các cậu bé phần nào đã phải thương lượng đi qua hai cánh cửa bị khóa, cửa kính ở cuối hành lang vệ sinh và cánh cửa dẫn vào chính phòng diễn tập của ca đoàn.

804 Mallinson, Cox và Finnigan đều nói rõ ràng rằng, nếu tình cờ, ai đó bị khóa kín trong hành lang vệ sinh, ở phía bên kia của cửa kính, họ có thể dóng lên một tiếng còi; tiếng còi này có thể nghe thấy trong phòng diễn tập của ca đoàn. Nếu tiếng còi đó (hoặc có lẽ là tiếng chuông) vang lên, ai đó từ bên trong sẽ được yêu cầu đi đến cửa kính và mở nó ra. Mallinson không nhớ bất cứ ai đã đến muộn để diễn tập, sau Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật.

805 Theo Finnigan, nếu các buổi diễn tập diễn ra trong phòng diễn tập của ca đoàn, như rất có thể, tất cả các thành viên của ca đoàn sẽ được mong đợi trở lại căn phòng đó ngay sau Thánh lễ. Bằng chứng của ông như sau:

ÔNG RICHTER: ... Thánh lễ thường kéo dài quá lúc 12 giờ, phải không?

FINNIGAN: Không - không lâu như thế đâu. Có lẽ chỉ một hoặc hai phút.

ÔNG RICHTER: Vâng trong vài phút hoặc bất cứ điều gì, nhưng việc diễn tập là bắt buộc, tất cả các ca viên được mong đợi quay trở lại phòng ca đoàn dự buổi diễn tập đó?

FINNIGAN: Vâng.

ÔNG RICHTER: Và nếu có bất cứ việc thiếu người nào, giọng nữ cao (sopranos) ngồi ở đâu? Ở phía trước?

FINNIGAN: Ở các hàng phía trước.

ÔNG RICHTER: Vâng, sẽ có các ghế trống?

FINNIGAN: Sẽ có ghế trống - đúng.

ÔNG RICHTER: Và ông có nhận thấy ai vắng mặt trong những buổi diễn tập đó không?

FINNIGAN: Không, tôi không thấy.

806 Bà Ellis, cố vấn cấp dưới của ông Gibson tại phiên tòa, đã hướng dẫn Cox chú ý đến bằng chứng có tài liệu nhằm thông báo cho phụ huynh rằng sẽ có các buổi diễn tập cho ca đoàn vào ngày 15 và 22 tháng 12 năm 1996. Bản ghi chép bằng chứng của ông đọc như sau:

BÀ ELLIS: Ông sẽ thấy trong tài liệu đó có nhắc đến hai buổi diễn tập dự kiến vào Chúa Nhật trong tháng 12 năm 1996. Ông có thấy mục ‘Chúa Nhật ngày 15 tháng 12' không?

COX: Có. Và ngày 22, ‘Diễn tập sau Thánh lễ’, vâng.

BÀ ELLIS: Lúc 12 đến 12 giờ 45 chiều?

COX: Mơ tưởng, vì Thánh Lễ thường kéo dài quá lúc 12 giờ, thành thử điều ông Mallinson nghĩ là, ‘sớm bao nhiêu có thể sau 12 giờ’, vâng, ừm.

BÀ ELLIS: Sẽ có một lúc nghỉ sau Thánh lễ, trước khi buổi diễn tập bắt đầu?

COX: Không như tôi nhớ vì ý tưởng là để tối đa hóa việc sử dụng thời gian và - tôi không thể nói về những dịp chuyên biệt này, nhưng thói quen khi các buổi diễn tập sau Thánh lễ như vậy được lên kế hoạch là ca đoàn, thay vì ra về sẽ ở lại tại chỗ. Họ là một ca đoàn bị giam cầm, nếu bà muốn nói thế, và ông Mallinson sẽ bắt đầu buổi diễn tập ngay khi thuận lợi làm điều đó, vì ca đoàn đã ở đó sẵn sàng để tiến hành. Bà biết đấy, ý tôi muốn nói là, phải mất thêm mười phút để họ ra ngoài và sau đó đưa họ trở lại và tất cả những điều đó. Nó chỉ lãng phí thời gian, vì vậy sẽ - thời gian sẽ được tiết kiệm bằng cách không để họ ra ngoài, ‘Không, chúng ta sắp tập dượt hôm nay’, sẽ diễn ra tại chỗ, và họ đã ở đó sẵn sàng.

807 Bởi vì có một khoảng thời gian chặt chẽ như thế giữa cuối Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật, khoảng thời gian ngay sau 12 giờ 00 trưa, và việc bắt đầu các buổi diễn tập, nên đã có đệ trình rằng rất khó có khả năng người khiếu nại và cậu bé kia có thể đã đến muộn để dự buổi diễn tập, mà sự vắng mặt của họ không bị chú ý.

808 Có bằng chứng rõ ràng rằng bất cứ sự vắng mặt như vậy sẽ có những hậu quả nghiêm trọng. Về vấn đề này, Cox cho biết:

ÔNG RICHTER: Đây có phải là một tình huống trong đó, không ai có thể chuồn khỏi đó mà không bị chú ý, không phải một đứa trẻ?

COX: Không. À, nếu họ cần họ sẽ xin phép.

ÔNG RICHTER: Đi vệ sinh?

COX: Vâng, vâng.

ÔNG RICHTER: Nên không bao giờ có chuyện ai đó chuồn khỏi đó?

COX: Nó không phải là điều tự do đối với mọi người.

ÔNG RICHTER: Không. Nó rất có đội ngũ (regimented), tôi thấy thế?

COX: Ừm.

ÔNG RICHTER: Và kỷ luật được duy trì?

COX: Ừm.

ÔNG RICHTER: Nó phải được duy trì vì hai lý do, vì ở giai đoạn đó vẫn có thể có một số giáo dân lúc đó đang ra về, có thể?

COX: Ừm.

ÔNG RICHTER: Và sự đàng hoàng phải được duy trì đối với những người mặc đồ thánh?

COX: (Câu trả lời không nghe rõ).

ÔNG RICHTER: Đúng? Ông sẽ phải nói đúng?

COX: Đúng, họ có việc phải làm.

ÔNG RICHTER: Sẽ rất dễ dàng để thấy liệu có bất kỳ giọng nữ cao trẻ nào bị thiếu không?

COX: À, họ rất - họ ở trong thói quen có đội ngũ cho đến khi kết thúc buổi diễn tập trong Nhà thờ Chính Tòa.

ÔNG RICHTER: Không ai vắng mặt như ông có thể nói?

COX: Không, điều đó chính xác.

809 Như đã chỉ ra trước đây, bằng chứng của người khiếu nại về khía cạnh này của vấn đề là, sau khi bị lạm dụng tình dục bởi đương đơn, ông ta và cậu bé kia đã trở lại với 'phần còn lại của ca đoàn'. Ông ta nói rằng một số thành viên của ca đoàn vẫn 'lảng vảng xung quanh và đang kết thúc ngày sinh hoạt'.

810 Ông Richter đệ trình rằng trình thuật này về việc trở lại với ca đoàn theo cách đó vô nghĩa. Vào cả ngày 15 lẫn ngày 22 tháng 12 năm 1996, rõ ràng là toàn bộ ca đoàn vẫn phải có mặt, vì họ đang ở giữa các buổi diễn tập. Một số thành viên của ca đoàn, hoặc ‘phần còn lại của ca đoàn’, không thể, đến lúc đó, không ở lại.

811 Nói cách khác, ông Richter đã đệ trình rằng sự kiện có các buổi diễn tập vào hai ngày đó của tháng 12 là một nhân tố quan yếu, mạnh mẽ nói lên sự chống lại tính đáng tin và đáng dựa vào trong trình thuật của người khiếu nại.

Trả lời của công tố - Có thể trở lại với ca đoàn mà không bị chú ý

812 Công tố lưu ý rằng người khiếu nại không chắc chắn về việc ông ta và cậu bé kia trở lại phòng ca đoàn ra sao. Tuy nhiên, ông ta nói rằng họ đã làm thế rất nhanh và nói thêm rằng vẫn còn những người quanh quẩn.

813 Bằng chứng của người khiếu nại là vào thời điểm ông ta và cậu bé kia cởi áo, một vài cậu bé nhiều hơn bình thường đã ra về. Ông ta nói rằng họ sẽ chỉ trễ khoảng 10 hoặc 15 phút khi trở lại với ca đoàn. Khi họ làm như vậy, một số ca viên vẫn còn đang luẩn quẩn ở đấy, và đang kết thúc ngày sinh hoạt. Có lẽ một nửa ca đoàn, hoặc ít hơn một nửa, vẫn ở đó, đang thay đồ.

814 Người khiếu nại không thể giải thích ông ta và cậu bé kia được phép vào phòng ca đoàn ra sao. Tuy nhiên, ông ta nghĩ rằng họ có thể đã gõ cửa, sau đó cửa đã được mở.

815 Sau đó, công tố đã nhắc đến bằng chứng được đưa ra bởi một số nhân chứng với hậu quả là tiếng ‘còi’ hay tiếng chuông có thể được dóng lên trong phòng diễn tập của ca đoàn, nếu được nhấn từ bên ngoài cửa kính. Điều đó có thể giải thích việc các cậu bé đã xoay xở ra sao để trở lại với ca đoàn. Đã có đệ trình rằng sự kiện không ai nhớ điều này đã xảy ra là điều khó gây ngạc nhiên.

(10) Không thể ‘vạch’ (part) áo lễ của đương đơn

816 Một lần nữa, như đã chỉ ra trước đây, người khiếu nại nói rằng khi đương đơn bước vào phòng áo của các linh mục, ‘ông ta di chuyển áo choàng sang một bên và để lộ dương vật của mình ra'. Việc mô tả này tương đối ăn khớp với điều ông ta nói với cảnh sát ngày 18 Tháng 6 năm 2015, khi ông ta đưa ra tuyên bố đầu tiên của mình với họ. Nói chung, nó cũng khớp với bằng chứng của ông ta tại phiên điều trần.

817 Ông Richter đã hỏi người khiếu nại cặn kẽ về bằng chứng trước đó:

ÔNG RICHTER: Vậy, ông ta chỉ di chuyển áo choàng của mình sang một bên và để lộ dương vật của mình ra?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Đúng.

ÔNG RICHTER: Vâng. Dịp tiếp theo mà ông đã mô tả là vào - xin lỗi, ông đã bị thách thức về vấn đề này tại phiên điều trần ở trang 98 và 99, thưa quan tòa. Điều ông nói khi tôi đang đối chất ông, là điều này, ở trang 98, Điểm 5, tôi thấy. Ông đã nói,
‘Tất cả những gì tôi biết là ông ta đứng ở trước cửa ra vào’.

Câu hỏi: ‘Vâng, và ông ấy đã làm gì?’
Trả lời: ‘Ông ấy tới gần chúng tôi’.
Câu hỏi: ‘Vâng, và?’
Trả lời: ‘Ông ta kéo áo choàng sang một bên’.
[Câu hỏi:] ‘Ông ấy gì?’
[Trả lời:] ‘Và ông ấy rút dương vật ra’.
Câu hỏi: ‘Tôi xin lỗi. Ông nói ông ấy kéo áo choàng sang một bên?’
Trả lời: ‘Ông ấy rút dương vật ra’.
[Câu hỏi:] ‘Không, không, không, ông nói ông ấy kéo áo choàng sang một bên; phải không?’
Trả lời: ‘Tôi nói, vâng - ông ta kéo - ông ta kéo một cái gì đó ra và để lộ dương vật của mình ra’.

Bây giờ, những câu hỏi đã được hỏi và ông có đưa ra những câu trả lời không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Có.

ÔNG RICHTER: Chúng có đúng sự thật không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Có.

ÔNG RICHTER: Trên trang tiếp theo, ông được hỏi điều này ở 99.4 - tại 99.1,

[Câu hỏi:] ‘Tôi gợi ý với ông điều đó là không thể, tôi gợi ý, điều đó là không thể’.
Và đó là về việc kéo áo choàng sang một bên và rút dương vật ra.
’Nó không thể, tôi gợi ý, nó không thể’.
Và ông nói:
[Trả lời:] ‘Tôi nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể rút dương vật ra, nếu họ muốn’.
Câu hỏi: ‘Ông ấy có quần bên dưới áo choàng không?’
Trả lời: ‘Tôi không chắc lắm’.

Bây giờ, đó là những gì ông đã nói vào tháng ba năm nay tại phiên điều trần sơ bộ. Có đúng không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Có.

ÔNG RICHTER: Điều đó có đúng không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Có.

ÔNG RICHTER: Bây giờ, khi tới lúc đưa ra bằng chứng vào thứ Sáu trước bồi thẩm đoàn, điều ông nói là:
'Ông ấy đứng ở ngưỡng cửa và nói điều gì đó với, à, những dòng như,'Các em đang ở trong'- ông biết đấy,'Các em đang làm gì ở đây?' Hoặc 'Các em đang gặp rắc rối' hoặc đại loại như thế . Và sau đó, vâng, là thời điểm này khi chúng tôi thẩy đều bị đóng băng. Và rồi ông ấy cởi của ông ấy - của ông ấy, à - quần hoặc thắt lưng của ông ấy. Giống như, ông ta bắt đầu di chuyển bên dưới áo choàng của mình’.

Bây giờ, ông đơn thuần dựng lên điều đó, đúng không, vào hôm thứ Sáu?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Không.

ÔNG RICHTER: Bởi vì ... khi chuyện đến phiên điều trần, ông thậm chí không biết liệu ông ta có quần bên dưới áo choàng hay không. Có đúng không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Không.

ÔNG RICHTER: Khi ông nói không, ông có ý nói ông đồng ý với tôi. Ông nói ông không biết. Đúng không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: À, tôi giả định thế.

...

ÔNG RICHTER: Xin lỗi. (nói với nhân chứng) Câu hỏi là: ‘Ông ta có quần bên dưới áo choàng không?’
Trả lời: ‘Tôi không chắc lắm’.

Đúng?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Đúng.

ÔNG RICHTER: Ở phiên điều trần, Ông có đề cập đến việc ông ấy cởi bất cứ cái quần nào không?’

NGƯỜI KHIẾU NẠI: ‘Ừm, tôi đề cập đến toàn bộ - - -‘

ÔNG RICHTER: ‘Ở phiên điều trần, Ông có đề cập đến việc ông ấy cởi bất cứ cái quần nào không?’

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Ừm, có.

ÔNG RICHTER: Ở đâu? Ông nói gì?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Xin lỗi? Rằng ông ấy nới lỏng - chỉ - chỉ những gì đã được đọc. Tôi nói rằng dường như ông ta đang tự cởi trong khu vực đó, ừm, hoặc mở khóa một cái gì đó.

ÔNG RICHTER: Ông đã không - - -?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Và tôi nói đó là quần của ông ấy.

ÔNG RICHTER: Ông có đề cập đến việc mở khóa một cái gì đó, có không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Không. Tôi - tôi là - toàn bộ lý do tôi đang nói về khu vực đó là ông ta đang điều chỉnh một cái gì đó ở khu vực đó, và, ừm - - -

ÔNG RICHTER: Những gì ông nói là,
‘Ông ta kéo áo choàng sang một bên’.
Sau đó, ông nói,
‘Ông ta kéo một cái gì đó ra và để lộ dương vật của mình ra’.

Đúng? Tôi không thể thấy nhắc đến quần hoặc thắt lưng. Chính xác?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Đúng.

ÔNG RICHTER: Vậy, lần đầu tiên ông từng nhắc đến quần, từng nhắc đến quần và cởi dây lưng, là vào thứ Sáu trước bồi thẩm đoàn. Có đúng không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Vâng, tôi - nó đáng lẽ phải vậy.

ÔNG RICHTER: Vâng, nó vậy, ông thấy đó. Và đó là một điều mà ông vừa phát minh ra khi trình bằng chứng vì ông biết rằng áo choàng không thể bị kéo sang một bên?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Không.

ÔNG RICHTER: Ông đã bị thách thức về việc kéo áo choàng sang một bên, phải không, tại phiên điều trần?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Đúng.

ÔNG RICHTER: Và người ta đã nói với ông rằng mô tả của ông là điều không thể có đối với những chiếc áo choàng đó. Chính xác?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Không. Tôi không đồng ý. Tôi nghĩ ông có thể kéo áo choàng sang một bên nếu ông muốn.

ÔNG RICHTER: Không, không. Chỉ cần lắng nghe câu hỏi đã được đặt với ông, rằng với những chiếc áo choàng đó, không thể có việc chỉ cần kéo chúng sang một bên và để lộ dương vật ra. Đó là những gì đã được nói với ông tại phiên điều trần vào tháng ba. Chính xác?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Chính xác.

ÔNG RICHTER: Ông đánh giá rằng việc bị đặt, sau khi điều đó được nêu ra, nó tạo ra một vấn đề cho bạn, phải không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: À, vấn đề gì?

ÔNG RICHTER: À, nếu ông ta không thể đẩy áo choàng sang một bên, thì mô tả của ông về việc đẩy áo choàng của ông ta sang một bên và để lộ dương vật là điều không thể có?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Ông ta có thể đẩy áo choàng của mình sang một bên. Ông ấy đã đẩy áo choàng của mình sang một bên.

ÔNG RICHTER: Tôi hiểu. Và, cái gì, có một lỗ mở trong áo choàng, có không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Không. Ông ta đã tạo ra một chỗ mở bằng cách mở áo choàng của mình.

818 Một lần nữa, như đã chỉ ra trước đây, bằng chứng đã được đưa ra tại phiên tòa rằng những chiếc áo choàng được đương đơn mặc trong buổi lễ trọng thể vào Chúa Nhật năm 1996 bao gồm một áo anba (alb), trên đó phủ một áo lễ (chasuble). Áo anba được cột bằng một dây lưng. Đương đơn cũng mang một dây Stola. Áo anba và áo lễ đã được trưng bầy.

819 Portelli, người đã hoàn toàn quen thuộc với các lễ phục được đương đơn mặc trong năm 1996, đã đưa ra bằng chứng rằng áo anba không thể được di chuyển sang một bên theo cách mà người khiếu nại đã gợi ý. Cũng không thể vạch được. Bằng chứng của Potter có cùng hậu quả chính xác [204].

820 Ông Richter đệ trình rằng hậu quả ròng của bằng chứng của họ là không thể vạch áo anba, hoặc kéo nó sang một bên để lộ dương vật, như người khiếu nại cáo buộc. Trọng điểm không phải là liệu có thể có việc một người mặc những bộ đồ khác nhau như được mô tả có thể để lộ dương vật của ông ta ra hay không. Rõ ràng, điều đó có thể thực hiện được. Tuy nhiên, điều không thể xảy ra là áo anba, một cách nào đó, "được vach ra" hoặc "bị kéo sang một bên". Ông Richter đã chỉ trích mạnh mẽ lời giải thích của người khiếu nại về việc ông ta đã đưa ra mô tả đó tại phiên điều trần như thế nào, khi rõ ràng, điều đó mâu thuẫn với bằng chứng khách quan. Thực thế, người khiếu nại bị cho là đã cắt xén bằng chứng của mình để phù hợp với sự kiện: mô tả ban đầu của ông về việc ‘xoay xở’ (‘maneuver’) đã bị chứng minh là hoàn toàn sai.

Trả lời của công tố - đương đơn có thể di chuyển áo choàng của mình một cách có thể để lộ dương vật của mình ra.

821 Công tố đã đệ trình rằng người khiếu nại chưa bao giờ thực sự nói rằng, đương đơn đã ‘vạch’ áo choàng của ông ta ra [205]. Thay vào đó, có đệ trình rằng bằng chứng của người khiếu nại chỉ đơn thuần là đương đơn đã ‘di chuyển áo choàng của ông ta sang một bên’, và do đó lộ ra dương vật của ông ta ra.

822 Trong cuộc đối chất, người khiếu nại nhấn mạnh rằng 'ông có thể kéo áo choàng sang một bên nếu ông muốn'. Ông ta nhắc lại rằng '[đương đơn] đã đẩy áo choàng của mình sang một bên'. Ông nói thêm rằng đương đơn ‘tạo một chỗ mở bằng cách mở áo choàng của ông ta ra'. Một lần nữa, như đã chỉ ra, người khiếu nại giải thích rằng 'bằng cách kéo nó sang một bên, tôi đã nói rằng ông ta kéo nó để lộ dương vật của mình ra, bất kể bằng cách nào: ừm, lên, sang, xuống, trái. Ông ta kéo nó sang một bên để lộ dương vật của mình ra’.

823 Không có gì đáng ngạc nhiên, như đã chỉ ra, ông Richter tập trung rất nhiều vào những khác biệt này trong trình thuật của người khiếu nại khi nói mạnh mẽ chống lại tính khả tín và đáng dựa vào của ông ta. Có đệ trình rằng sự sẵn lòng của ông để điều chỉnh bằng chứng của mình ngõ hầu thỏa mãn thách thức dựa trên điều được gợi ý là ‘sự bất khả’ là một sự khác biệt nghiêm trọng không thể đơn thuần bị bỏ qua.

824 Portelli chấp nhận, như đã rõ nhờ một cuộc khảo sát chính áo anba, rằng mặc dù nó rõ ràng có thể được nâng lên, do đó cho phép dương vật bị lộ ra, nhưng chắc chắn không thể vạch được, kéo hoặc đẩy sang một bên. Một lần nữa như đã chỉ ra, vấn đề với trình thuật của người khiếu nại là không hẳn với việc không thể phơi bày dương vật về phương diện vật lý, nhưng với việc làm như vậy trong bất cứ điều gì dù xa xôi giống như cách mà chính người khiếu nại, trong nhiều thời điểm, và theo nhiều cách khác nhau, đã mô tả.

825 Công tố đã đệ trình rằng bồi thẩm đoàn đã xem áo anba, áo lễ và dây lưng. Trong những trường hợp đó, và nhớ rằng áo anba chắc chắn có thể được nâng lên hoàn toàn để cho phép dương vật được phơi bày, sự kiện mô tả của người khiếu nại về những gì đã xảy ra, có thể không chính xác, không thành vấn đề. Một cậu bé kể lại những biến cố chấn thương của hơn 20 năm trước cũng có thể đã nhớ lầm cách chính xác trong đó hành vi phạm tội đã xảy ra.

Kỳ tới: Trở ngại 11: Có thể không chắc có thực [improbable] việc rượu nho có sẵn để nốc