
José Manuel Vidal, trên tạp chí Crux, ngày 15 tháng 2 năm 2025, tường trình rằng Một người nhập cư Chile đã sống tại Hoa Kỳ hơn 50 năm, Mario Paredes, tổng giám đốc của SOMOS Community Care, tuyên bố, theo lời Đức Giáo Hoàng Phanxicô: "Nói không với trục xuất! Nói có với nhập cư nhân đạo!" Và ông cũng cảm thấy tổn thương khi "vị giáo hoàng bị chỉ trích như thể ngài là kẻ thù của nền dân chủ không hoàn hảo này của chúng ta, nền dân chủ đã đánh mất nguồn gốc của Kinh thánh Do Thái và Tin Mừng của Chúa lịch sử".
Đến Madrid để phát động chiến dịch "Cảm ơn bác sĩ" nhằm tái khám phá và trao quyền cho hình ảnh bác sĩ gia đình, đây là một dự án Công Giáo được Đức Giáo Hoàng Phanxicô chúc phúc và có nguồn gốc từ những gì Chúa Giêsu đã làm: Giảng dạy và chữa lành. Một dự án mà “hơn một triệu hai trăm nghìn người” đã đăng ký tham gia.
Theo Paredes, đó là về “nhân bản hóa hệ thống chăm sóc sức khỏe”, đặt con người vào vị trí trung tâm (không phải các tòa nhà). Do đó, việc khám phá lại bác sĩ gia đình là “một lợi ích cho Nhà nước, cho chuyên gia y tế và cho bệnh nhân”. Đó là lý do tại sao ông tin rằng tổ chức của mình sẽ đạt được thỏa thuận với Robert F. Kennedy, Bộ trưởng Y tế Hoa Kỳ mới.
Về [Tổng thống Hoa Kỳ Donald] Trump, Paredes cho rằng ông là “một thương gia bán thương hiệu của riêng mình”. Vì lý do này, ông có thể bị cám dỗ giữ tư thế kiểm soát và điều khiển trong mối quan hệ của mình với vị giáo hoàng, một nhân vật hoàn cầu vĩ đại khác, người mà ông sẽ đụng độ trên hết trong việc bảo vệ các quyền con người dân sự và xã hội. Nhưng bác sĩ cũng biết rằng “giáo hoàng là một người khôn ngoan”, để đối đầu với “bức tường ô nhục” của Trump mà không phá vỡ bộ bài đối thoại.
Chiến dịch SOMOS mà ông đã phát động có thành công không?
“Cảm ơn bác sĩ” là tên của chiến dịch mà chúng tôi thiết kế để tái khám phá bác sĩ gia đình, trước đây cũng được gọi là bác sĩ đa khoa hoặc bác sĩ gia đình. Chiến dịch này chắc chắn thành công, nhưng đây chỉ là khởi đầu. Chúng tôi đã vận động trong một năm rưỡi, nhiều nhất là hai năm. Có hơn một triệu hai trăm nghìn người đã đăng ký, ủng hộ chiến dịch, quảng bá chiến dịch. Sau đó, chúng tôi có hơn 30 tổ chức chăm sóc sức khỏe tận tụy cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe, thúc đẩy và hỗ trợ sáng kiến này.
Và cốt lõi của chiến dịch là gì?
Yếu tố chính của chiến dịch của chúng tôi là ủng hộ một cách mới để nâng cao nhận thức nhằm phục vụ những người gặp vấn đề về sức khỏe hoặc khó khăn về thể chất. Và cách mới này để bảo vệ, phát triển, mở rộng, đang trong quá trình của chiến dịch, được đánh dấu bằng những gì bác sĩ đa khoa đã từng là trong cuộc sống trước đây của một gia đình cụ thể.
Ai đã bắt đầu dự án này?
Người sáng lập dự án này là Bác sĩ Ramón Talláj, một bác sĩ người Dominica nổi tiếng đã di cư đến New York theo yêu cầu của Đức Hồng Y Tổng giám mục, người đã mời ông làm việc với những người nhập cư trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe vào những năm 90. Ông đã chấp nhận lời mời của Đức Hồng Y và gia nhập thế giới y khoa chuyên nghiệp tại Tổng giáo phận New York, nơi chúng tôi có khoảng 20 bệnh viện, sau đại dịch AIDS, nhiều bệnh viện trong số đó đã biến mất, bị bán đi và sau đó các dịch vụ bị cắt giảm đáng kể.
Ông đang nói đến bệnh viện giáo hội phải không?
Vâng, vâng. Chúng ta biết rằng Giáo hội là người thúc đẩy tuyệt vời cho những gì chúng ta biết đến như một bệnh viện, theo chân người thầy của đức tin chúng ta, Chúa Giêsu. Người đã làm hai điều thiết yếu: giảng dạy và chữa lành. Và từ đó, chúng ta có nhiều thế kỷ những người đàn ông, đàn bà và giáo dân tận tụy với thế giới đó, sức khỏe và giáo dục.
José María Castillo, một người bạn thần học của Religion Digital, người đã qua đời gần đây đã viết nhiều cuốn sách về chủ đề này. Liên quan đến điểm cụ thể này, ông đã đi xa hơn khi nói rằng Chúa Giêsu chữa lành nhiều hơn là dạy…
Tất nhiên rồi. Và chắc chắn viễn kiến của Chúa được tiết lộ trong con người của Chúa Giêsu chính là để cho chúng ta thấy nhân tính của con người. Và bằng cách cho chúng ta thấy nhân tính, Người đã chứng minh tình cảm, sự chăm sóc, lòng thương xót và tình yêu dành cho cơ thể con người vốn là tạo vật của Đấng Tạo Hóa. Và từ đó xuất hiện một viễn kiến khác về cách điều trị mà đức tin Ki-tô giáo dành cho những người trải qua các thử thách về sức khỏe hoặc thử thách về thể chất hoặc cảm xúc.
Vì vậy, chiến dịch, tạ ơn Chúa, đã thành công và theo một cách nào đó, chúng ta đang tập hợp các ngành y tế ở các quốc gia khác nhau và giúp vận động để các chính phủ, những người quản lý vấn đề sức khỏe trong bất cứ xã hội nào, nhận ra rằng vai trò của bác sĩ chính ngày nay phải được xem xét lại.
Điều đó đúng với Hoa Kỳ, Tây Ban Nha hoặc Châu Âu, nơi có hệ thống y tế rất khác nhau…
Điều đó đúng, bởi vì chìa khóa là đặt con người vào trung tâm của vấn đề, và ngày nay thì không như vậy. Trung tâm của vấn đề sức khỏe là tòa nhà, trong quá trình xây dựng một công trình lớn, với nhiều đồ trang trí, nhiều hoa, với những đường cuốc bộ dài, âm nhạc hay, nhưng nơi mà kết quả của bệnh nhân là đáng ngờ, và căn bệnh này được duy trì thông qua các phương pháp khác nhau. Tất cả chúng ta đều muốn có kết quả và điều đó có nghĩa là vượt qua cuộc khủng hoảng sức khỏe đang diễn ra.
Tại Hoa Kỳ, chúng ta chi hàng tỷ đô la mỗi năm và kết quả chúng ta đạt được rất kém, vì chúng ta chỉ tập trung vào bệnh tật chứ không phải sức khỏe, và đó là một sai lầm nghiêm trọng.
Việc tập trung vào sức khỏe, vào người bị ảnh hưởng và người đau khổ, tức là nhân bản hóa hệ thống chăm sóc sức khỏe, đồng thời, chúng ta trả lại cho cả bệnh nhân và bác sĩ niềm vui phục vụ trong cuộc sống.
Bệnh nhân cảm thấy được lắng nghe, họ cảm thấy mình được nhìn vào mắt, rằng họ được công nhận là một con người. Và bác sĩ có niềm vui và hạnh phúc khi giúp một người phục hồi cuộc sống để họ có thể hòa nhập vào gia đình, cộng đồng và xã hội.
Có nghĩa là, trong viễn cảnh tái khám phá bác sĩ gia đình này, bệnh nhân thắng và bác sĩ thắng, và Nhà nước cũng thắng vì chi phí giảm…
Thay vì bắt bệnh nhân phải trải qua các phân tích thường không cần thiết và cực kỳ tốn kém do công nghệ, ngày nay điều này ngụ ý tiết kiệm rất nhiều và Nhà nước cũng thắng. Tái khám phá bác sĩ gia đình là lợi ích cho Nhà nước, lợi ích cho chuyên gia y tế và lợi ích cho bệnh nhân.
Thật tuyệt. Nhưng nếu Nhà nước thắng, bệnh nhân thắng và bác sĩ thắng, thì việc triển khai hệ thống này ở khắp mọi nơi không phải dễ dàng sao?
Lẽ ra phải dễ dàng, nhưng không phải vậy, và không phải vì lợi ích cố hữu của các công ty độc quyền, cả trong quản lý lĩnh vực y tế và trong lĩnh vực dược phẩm, trong số những lĩnh vực khác, là những công ty độc quyền lớn như vậy, nơi lợi nhuận chiếm ưu thế, nhưng không phải dịch vụ và không phải tầm nhìn dẫn đến việc tái khám phá con người, bởi vì nhân tính là điều đầu tiên chúng ta phải quan tâm trong lĩnh vực y tế.
Vậy thì, cuối cùng, các phòng thí nghiệm lớn trên thế giới, đặc biệt là các phòng thí nghiệm ở Hoa Kỳ, có một mô hình khác không?
Vâng, tất nhiên rồi.
Mô hình lợi nhuận và thu tích?
Vâng, tất nhiên rồi.
Và điều đó hoàn toàn không thể xảy ra với mô hình này của SOMOS?
Đó là lý do tại sao chúng tôi đang vận động để ủng hộ, để tạo ra các phong trào ở các quốc gia khác nhau, để mỗi quốc gia thực hiện các điều chỉnh của mình, để suy nghĩ lại về vấn đề và hiệu quả hơn nhiều. Đóng góp của chúng tôi là thắp lên ngọn lửa soi sáng những khả năng mới, để dạy thế giới khám phá ra rằng thông qua bác sĩ hàng đầu, chính phủ, đất nước và xã hội đang tiết kiệm được rất nhiều nguồn lực. Nhưng tất nhiên, bác sĩ đó phải được trả lương, bác sĩ đó phải được khuyến khích, bác sĩ đó phải được đào tạo với lương tâm nghề nghiệp mới và đó là điều cho phép chúng tôi ưu tiên họ. Nếu không, bác sĩ, thay vì chăm sóc 10 bệnh nhân một ngày, phải chăm sóc 50 hoặc 60 bệnh nhân một ngày. Khi đó, với những con số, bạn sẽ nhận ra rằng bạn không thể duy trì dịch vụ chăm sóc cho phép mối quan hệ bác sĩ-bệnh nhân như mong muốn.
Phản ứng đối với chiến dịch này và cách tiếp cận mới này ở Tây Ban Nha là tích cực. Từ những gì chúng ta thấy tại buổi giới thiệu chiến dịch sách, ví dụ như ‘Cảm ơn bác sĩ’…
Đúng vậy, tôi tin rằng phản ứng này ngày càng được chấp nhận nhiều hơn vì các tổ chức, bác sĩ, trường cao đẳng, đại học và trường học đang họp và đánh giá lại những gì đã làm và đang tìm kiếm những cách mới để làm nổi bật mối quan hệ bác sĩ-bệnh nhân.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi tại buổi giới thiệu chiến dịch ở Madrid có một số người từ khu vực tôn giáo Tây Ban Nha. Ví dụ như San Juan de Dios hoặc các Nữ tu Hospitaller. Có một loạt các cộng đoàn tu sĩ ở Tây Ban Nha tập trung cụ thể vào chăm sóc sức khỏe…
Đúng vậy, chúng tôi đã thông báo cho các nhà chức trách Giáo hội ở Madrid về sự kiện này. Chúng tôi đã mời Đức Hồng Y [José Cobo Cano] và ngài nói với tôi rằng ngài rất ủng hộ sáng kiến này, nhưng khi sáng kiến này đến, lịch trình và chương trình nghị sự của họ không thể cam kết được, và chắc chắn họ đã không kịp thông báo cho các định chế tu trì chuyên về lĩnh vực chăm sóc sức khỏe. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Giáo hội là một trong những tác nhân vĩ đại của sức khỏe ở đất nước này và ở nhiều quốc gia khác.
Đặc biệt là với sự ủng hộ mà ông đã có và sự ủng hộ rõ ràng và trực tiếp của Đức Giáo Hoàng…
Vâng, chắc chắn rồi. Thật thú vị khi nhớ lại khi chúng tôi đề xuất sáng kiến này với Đức Thánh Cha. Ngài đã tập hợp 300 bác sĩ từ các châu lục khác nhau và nói chuyện với chúng tôi rất lâu về chủ đề này và kể cho chúng tôi nghe về cách ngài nhớ về bác sĩ gia đình đã điều trị cho ngài và tất cả anh chị em của ngài và tất cả các thành viên trong gia đình đều biết ông và có mối quan hệ rất nồng ấm với ông. Và bác sĩ đã quan tâm, như Đức Giáo Hoàng đã nói bằng chính lời của mình, đến hạnh phúc của gia đình.
Tôi đã rất ngạc nhiên ngày hôm qua khi tổng thống của các bạn, Ramón Tallaj, nói rằng “hệ thống y tế của Hoa Kỳ là một gã khổng lồ với đôi chân bằng đất sét”. Ý của ông ấy là gì?
Tại Hoa Kỳ, chúng ta có ngân sách 800 tỷ đô la một năm để đáp ứng nhu cầu của những người nghèo nhất trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe. Một hệ thống được gọi là Medicaid ở đó giúp đỡ những người dễ bị tổn thương nhất có thể chấp nhận được với những kết quả mà khoản đầu tư hàng năm này tạo ra, vốn rất kém hoặc thiếu hụt. Thật vậy, sự giàu có được đưa vào phục vụ chăm sóc sức khỏe không mang lại kết quả như mong đợi, vì vậy, đó là bằng chứng cho thấy nó có chân đất sét. Nó có một cơ thể rắn chắc, đó là bệnh viện, tổ chức, phòng thí nghiệm, các công ty dược phẩm lớn, v.v., nhưng đồng thời, kết quả mà chúng mang lại còn nhiều điều đáng mong đợi. Khi các phân tích y tế được đo lường và nghiên cứu và thấy rằng chúng tiếp tục và tiến triển sâu hơn vào căn bệnh thay vì đánh giá và giảm tác động của một căn bệnh cụ thể, thì đó là vì nó không mang lại kết quả. Hơn nữa, bất cứ ai nghiên cứu hệ thống chăm sóc sức khỏe của Hoa Kỳ đều nhận ra rằng có rất nhiều tham nhũng, rất nhiều khiếm khuyết và vấn đề của bệnh nhân thực sự đã bị bỏ bê để kiếm lợi từ nguồn vốn mà Nhà nước dành cho lĩnh vực này.
Liệu Robert F. Kennedy, Bộ trưởng Y tế Hoa Kỳ mới, có thay đổi điều đó không?
Chúng tôi nghĩ là có. Điều đáng xấu hổ với Kennedy là chúng ta đã coi ông ấy là một chuyên gia chống vắc-xin, nhưng ông ấy là một người rất nhạy cảm. Ông đã theo đuổi những vấn đề tế nhị của nền văn hóa hiện đại khiến ông trở thành người có thể xoay chuyển tình thế, sửa chữa mọi khiếm khuyết mà hệ thống chăm sóc sức khỏe của chúng ta đang gặp phải hiện nay.
Ông có biết mô hình của ông, Bộ trưởng Y tế mới không?
Bản thân tôi thì không, chúng tôi đang nỗ lực để có một cuộc trò chuyện rộng rãi với ông ấy.
Bởi vì hiện tại ông đang làm việc tại New York với một thị trưởng đảng Dân chủ…
Đúng vậy, nhưng chúng tôi cũng luôn muốn duy trì sự trung lập và không biến công việc chúng tôi đang làm để nhấn mạnh những khía cạnh này của chăm sóc sức khỏe thành sự thiên vị về mặt ý thức hệ. Nếu không, đó vẫn là cuộc đấu tranh về ý tưởng và lý thuyết và chúng tôi không thực sự tiến triển trong việc giải quyết phương pháp tốt nhất để thiết lập mối quan hệ bác sĩ-bệnh nhân quan trọng này, giúp chúng tôi ngăn ngừa các vấn đề sức khỏe có hậu quả nghiêm trọng.
Vì vậy, nếu tôi hiểu đúng ý ông, thì những người nghèo ở New York hoặc Hoa Kỳ hiện tại không phải sợ những gì sắp xảy ra với họ về mặt chăm sóc sức khỏe?
Đó là cảm nhận của chúng tôi, đó là tầm nhìn của chúng tôi, cho đến nay chúng tôi đã thực hiện rất tốt, bởi vì Nhà nước đã lắng nghe chúng tôi và biết cách cung cấp các nguồn lực cần thiết. Trong chính quyền mới có những bài phát biểu mâu thuẫn mà vẫn chưa làm rõ hướng đi của họ. Trong thời gian chờ đợi, chúng tôi đang hợp lý hóa các mối liên hệ với chính quyền mới để mọi người biết chúng tôi đã làm tốt như thế nào với các nguồn lực đã được trao cho chúng tôi và tiến độ, cả đối với các bác sĩ trong mạng lưới của chúng tôi và đối với hàng triệu bệnh nhân được điều trị trong mạng lưới của chúng tôi.
Ở Tây Ban Nha, bài phát biểu của giám mục Anh giáo Marian Budde đã thu hút được rất nhiều sự chú ý. Mọi người ở đó đã trải nghiệm điều đó như thế nào?
Đầu tiên, Nhà thờ Washington là một Nhà thờ Tin lành và tất nhiên, người Công Giáo trung bình không biết nhà thờ đó, càng không biết đến một nữ giám mục. Tôi nghĩ rằng điều đó không có tác động lớn đến người Công Giáo trung bình. Nhưng đối với báo chí, nó đã có tiếng vang. Báo chí nói chung, báo chí thế tục đã có tiếng vang vì Tổng thống Trump đã có mặt tại buổi lễ tôn giáo. Đó là một thông điệp mà bà đã truyền tải với một ý nghĩa mạnh mẽ, một ý nghĩa truyền giáo, dựa trên lời dạy của Chúa Giêsu, nhưng nhiều người tự hỏi liệu đó có phải là nơi thích hợp để truyền đạt thông điệp đó cho một người đàn ông mới bắt đầu trách nhiệm của mình với tư cách là tổng thống của quốc gia 24 giờ trước đó không.
Mặt khác, ở đây nó có tác động lớn. Thật đáng kinh ngạc khi, với Tin mừng trong tay, bà có thể 'tiên tri' cho Tổng thống Trump. Thậm chí còn có sự so sánh với sự hiện diện của Hồng Y Dolan vào ngày trước lễ nhậm chức của ông, mà không nói bất cứ điều gì như thế này…
Điều đó đúng. Màn trình diễn của ông ấy khác biệt, đó là khoảnh khắc để nói chuyện với Trump và với đất nước về nhu cầu xây dựng một xã hội cởi mở và hỗ trợ. Bây giờ, có một linh mục Công Giáo đã phát biểu vào cuối ngày, vào ngày nhậm chức. Thật tuyệt vời, đúng là tuyệt vời.
Một linh mục bình thường đã đến nghĩa trang để thăm cha mẹ mình, và bên cạnh hoặc gần mộ của cha mẹ vị linh mục, là mộ của cha mẹ Donald Trump, và đó là một ngọn núi cỏ. Và vị linh mục đã tận tụy chăm sóc các ngôi mộ và gửi cho ông một bức ảnh chụp các ngôi mộ đã được dọn sạch. Trump, không chút do dự, đã gọi điện và mời ông đến nhà mình và dường như họ rất hợp nhau, và sau đó Trump nói với ông: hãy đến dự lễ nhậm chức của tôi và ông sẽ kết thúc buổi lễ. Và vị linh mục đã làm rất tốt, thực sự đáng ngưỡng mộ với một ý thức truyền giáo sâu sắc.
Nhìn từ đây, có một nỗi sợ hãi nhất định, một sự ngờ vực nhất định đối với chính quyền Trump. Ngược lại, Ông có vẻ có nhiều hy vọng hơn, hoặc ông có nhiều lạc quan hơn…
Tôi nghĩ rằng chúng ta phải cố gắng hiểu vị tổng thống mới. Tôi đã không bỏ phiếu cho ông ấy hay Biden. Tôi đã bỏ phiếu cho một đảng không được công nhận và tôi đã viết một bài báo trong đó tôi không giới thiệu bất cứ ai trong số họ. Nhưng tôi nhận ra rằng, ở Trump, có điều gì đó liên quan đến bản sắc Mỹ, chủ nghĩa dân tộc Mỹ. Ông ta muốn đưa những điều tốt đẹp và vĩ đại vào theo cách của riêng mình, nhưng đồng thời, vì phong cách, sự kiêu ngạo, cách giẫm đạp của mình, ông ta đã phá hỏng những ý định tốt đẹp mà ông ta có. Tôi hoàn toàn tin rằng vị Tổng thống này là một doanh nhân tàn nhẫn. Điều duy nhất khiến ông ta quan tâm là thương mại, và ông ta bán thương hiệu của mình, và thương hiệu đó là ông ta, đó là thương hiệu Trump. Đó là điều khiến ông ta quan tâm: giao dịch với thương hiệu Trump. Và đó là một chính sách rất rủi ro giữa các quốc gia.
Đức Giáo Hoàng Phanxicô và Trump, hai nhân vật hoàn cầu, những người sẽ phải xung đột vào một thời điểm nào đó, phải không?
Tôi nghĩ rằng Đức Phanxicô là một người rất khôn ngoan và biết cách kiên nhẫn. Ngài biết cách đọc mọi người rất tốt, và ngài biết rằng những gì ngàidạy, rằng chúng ta đang ở trong một thời đại thay đổi, là rất thực tế. Và đó là lý do tại sao tất cả những con số này xuất hiện không phù hợp với sự phát triển lịch sử mà chúng ta đã thấy trong 200 năm qua. Từ bất cứ góc độ nào mà người ta nhìn vào những thay đổi trong xã hội ngày nay, chúng không liên quan gì đến những gì chúng ta đã biết trước đây. Đó là một cách khác, một phong cách khác. Nghĩa là, bạn đến bất cứ buổi tiệc nào, mọi người ăn mặc theo ý muốn, nhưng không bao giờ chính thức. Trẻ em xăm hình lên đến tận nơi tôi không biết: mặt, trán, cơ thể, v.v. Mối quan hệ giữa con người với những người trẻ tuổi không kết hôn. Họ ngủ với nhau khi mới 15 hoặc 16 tuổi với những bậc cha mẹ chấp nhận hành vi như vậy, và không có gì xảy ra. Nghĩa là, trong thời của tôi, điều đó thực sự không thể chấp nhận được. Sự thay đổi thật kinh khủng. Vì vậy, thực sự, thế giới đã thay đổi. Làm sao Liên Xô có thể sụp đổ? Bức tường Berlin đã sụp đổ. Nó đã được công nhận. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta sẽ có một mùa xuân hòa bình. Với những sự kiện lịch sử này, chúng ta đột nhiên thức dậy với một thảm kịch thế giới khác, đó là thảm kịch mà chúng ta đang phải trải qua ngay bây giờ.
Về vấn đề này, thật thú vị khi xem bộ phim "Conclave [mật nghị]" vừa mới ra mắt và những điều tinh tế mà bộ phim này có. Trong phim, giáo hoàng là một người Mexico được cử đến Trung Đông. Sau khi được bầu, Hồng Y Camerlengo phát hiện ra rằng vị giáo hoàng mới đắc cử này có vấn đề sức khỏe rất nghiêm trọng, mà ông chưa từng nói với bất kỳ ai.
Và vấn đề sức khỏe của giáo hoàng trong "Conclave" là gì?
Vấn đề sức khỏe là giáo hoàng là người lưỡng tính. Các biên kịch của bộ phim đã đưa điều này vào để chế giễu và chế giễu giáo hội, hoặc để thể hiện những hiện tượng mới đang thịnh hành.
Quay trở lại câu hỏi, Donald Trump sẽ hòa hợp với Đức Giáo Hoàng như thế nào?
Một mặt, đó là một mầu nhiệm, nhưng tôi rất tin tưởng vào sự khôn ngoan của Đức Phanxicô với tư cách là giáo hoàng, nghĩa là trở thành một cây cầu. Không phải như vậy đối với Trump, bởi vì Trump là homo faber [người làm], không phải 'homo sapiens'[người khôn ngoan].
Liệu bức thư gần đây của Đức Giáo Hoàng gửi cho các giám mục Hoa Kỳ có phải là sự phủ nhận triệt để chính sách trục xuất người di cư của Tổng thống Trump không?
Theo tôi, Đức Giáo Hoàng ủng hộ một xã hội có nền chính trị tốt nhất, nơi lợi ích chung, sự đoàn kết và tôn trọng nhân phẩm là trụ cột của mọi chính phủ hoặc hệ thống chính trị, bởi vì những giá trị đó phân biệt chúng ta với các chế độ độc tài và các hệ thống khác, những chế độ không sống theo các giá trị mà Đức Phanxicô bảo vệ nhân danh Tin Mừng.
Những người trong chúng ta là người nhập cư và coi Hoa Kỳ là đất nước nuôi dưỡng mình cảm thấy tổn thương khi Đức Giáo Hoàng bị chỉ trích như thể ngài là kẻ thù của nền dân chủ không hoàn hảo này của chúng ta, nền dân chủ đã đánh mất nguồn gốc của Kinh thánh Do Thái và Tin mừng của Chúa tể lịch sử. Không trục xuất, có nhập cư nhân đạo!