KÉO DÀI SỰ SỐNG
“Bà đã dâng tất cả những gì mình có để nuôi sống”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Cái để nuôi sống” là cơm bánh; nhưng “cái để nuôi sống”còn là máu! Đúng thế, máu là cái làm nên sự sống; máu ‘kéo dài sự sống’, là chính sự sống! Bà goá này là ai? Là đại diện cho tất cả những ai quảng đại dám tặng trao sự sống. Và xét cho cùng, Thiên Chúa là ‘Bà Goá đầu tiên’ cho đi sự sống của chính Ngài; sách Sáng Thế tóm tắt công trình cho đi của Ngài trong sáu ngày qua “những buổi chiều và những buổi sáng”; Ngài thấy mọi sự là tốt đẹp! Và sự sống quý báu nhất của Ngài là chính Con Một, Đấng ban sự sống, “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Người Con ấy thì được sự sống đời đời”.
Thứ đến, chính Chúa Giêsu cũng là ‘phiên bản’của Thiên Chúa Cha, Đấngtrao nguồn sống, “Vì họ, Con xin thánh hiến mình Con”, “Này là mình Thầy”. Như hạt lúa gieo vào lòng đất chết đi, thối đi, sinh nhiều bông hạt; Ngài cũng chết đi để làm trổ sinh sự sống. Sự sống đó là một Dân Thánh, một Hội Thánh. Noi gương Chúa Giêsu, các thánh tử đạo và những tâm hồn thánh thiện còn sống hay đã qua đời hiến dâng mạng sống để ‘kéo dài sự sống’ của Thầy mình. Và hôm nay, con cái Hội Thánh, trong đó có chúng ta, những con người đang tiếp tục làm công việc ‘kéo dài sự sống’ ấy bằng những hy sinh, cầu nguyện và cho đi.
Một người đi lạc trong sa mạc, đang lúc sắp chết vì khát, anh phát hiện một túp lều xa xa. Lê bước tới, anh mừng rỡ tìm thấy một bơm nước đã hoen rỉ. Cố sức cầm lấy cần bẫy, anh bơm một hồi, không một giọt chảy ra. Tuyệt vọng, anh ngã xuống. Bỗng, anh thấy ở góc lều, một chai nước có nắp kín, bên ngoài ghi dòng chữ, “Nếu muốn sử dụng chiếc bơm này, trước hết, bạn phải đổ hết chai nước này vào bơm. Trước khi rời đi, hãy làm đầy nó, dành cho người đến sau!”. Anh phân vân! Nếu uống hết chai nước, anh có thể sống thêm một thời gian và sẽ chết; hoặc mạo hiểm đổ hết nước vào bơm, có thể nước sẽ trào tràn hoặc cũng có thể không có giọt nào và cũng sẽ chết. Sau một hồi đắn đo, anh quyết định đổ nước vào bơm; và khởi động. Điều kỳ diệu đã xảy ra, nước vọt lênh láng. Anh mừng rỡ uống từng ngụm, đổ đầy các bình; trước khi rời đi, anh đổ đầy nước vào chai,và không quên ghi thêm, “Hãy tin tôi. Sự thật là thế!”.
Anh Chị em,
“Bà đã dâng tất cả những gì mình có để nuôi sống”. Bà goá kia đã dâng tất cả những gì bà có để nuôi sống lại trở thành người ‘kéo dài sự sống’ khi bà bắt chước Thiên Chúa, bắt chước Chúa Giêsu như những mẫu mực ban sự sống. Cả chúng ta, để kéo dài sự sống của Chúa Kitô, chúng ta không chỉ cho đi những gì mình có để nuôi sống phần xác nhưng còn phải cho đi cả những gì thuộc tinh thần; cho đi khối óc lẫn con tim; cả tri thức lẫn lòng xótthương, sự tha thứ… Và trong tất cả những gì chúng ta cho đi, không có sự cho đi nào lớn hơn, quý giá hơn là cho đi chính Chúa Giêsu, một quà tặng bậc nhất trong các quà tặng mỗi người có thể tặng trao. Để được vậy, trước hết, bạn và tôi phải được lấp đầy bởi Ngài, trào tràn Ngài bằng cách dám mạo hiểm đánh cược đổ vào ‘đài phun Giêsu’ những gì chúng ta có, những gì chúng ta là. Đôi khi điều này còn đòi hỏi nhiều hơn một “chai nước”; đó là cái tôi, ý riêng, những ích kỷ hẹp hòi!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, ích kỷ làm con co quắp; quảng đại làm con cao thượng. Cho con biết ‘kéo dài sự sống’ của Chúa bằng các chứng tá yêu thương mà con dám mạo hiểm cho đi mỗi ngày!”, Amen.
(Tgp. Huế)
“Bà đã dâng tất cả những gì mình có để nuôi sống”.
Kính thưa Anh Chị em,
Trong Tin Mừng hôm nay, Luca tường thuật một chuyện khó tin; rằng, có người ngồi trong đền thờ và dường như chỉ một việc, là để nhìn thiên hạ bỏ tiền vào hòm cúng. Người ấy tò mò đến nỗi có thể thấy một bà goá kia bỏ vào đó chỉ hai đồng kẽm với chi tiết là “một phần tư xu” theo Marcô. Thật thú vị, không ai khác, người ấylại là Chúa Giêsu! Không chỉ thấy bên ngoài, Ngài thấy cả bên trong, “Bà này đang túng thiếu, đã dâng tất cả những gì mình có để nuôi sống”.
“Cái để nuôi sống” là cơm bánh; nhưng “cái để nuôi sống”còn là máu! Đúng thế, máu là cái làm nên sự sống; máu ‘kéo dài sự sống’, là chính sự sống! Bà goá này là ai? Là đại diện cho tất cả những ai quảng đại dám tặng trao sự sống. Và xét cho cùng, Thiên Chúa là ‘Bà Goá đầu tiên’ cho đi sự sống của chính Ngài; sách Sáng Thế tóm tắt công trình cho đi của Ngài trong sáu ngày qua “những buổi chiều và những buổi sáng”; Ngài thấy mọi sự là tốt đẹp! Và sự sống quý báu nhất của Ngài là chính Con Một, Đấng ban sự sống, “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Người Con ấy thì được sự sống đời đời”.
Thứ đến, chính Chúa Giêsu cũng là ‘phiên bản’của Thiên Chúa Cha, Đấngtrao nguồn sống, “Vì họ, Con xin thánh hiến mình Con”, “Này là mình Thầy”. Như hạt lúa gieo vào lòng đất chết đi, thối đi, sinh nhiều bông hạt; Ngài cũng chết đi để làm trổ sinh sự sống. Sự sống đó là một Dân Thánh, một Hội Thánh. Noi gương Chúa Giêsu, các thánh tử đạo và những tâm hồn thánh thiện còn sống hay đã qua đời hiến dâng mạng sống để ‘kéo dài sự sống’ của Thầy mình. Và hôm nay, con cái Hội Thánh, trong đó có chúng ta, những con người đang tiếp tục làm công việc ‘kéo dài sự sống’ ấy bằng những hy sinh, cầu nguyện và cho đi.
Một người đi lạc trong sa mạc, đang lúc sắp chết vì khát, anh phát hiện một túp lều xa xa. Lê bước tới, anh mừng rỡ tìm thấy một bơm nước đã hoen rỉ. Cố sức cầm lấy cần bẫy, anh bơm một hồi, không một giọt chảy ra. Tuyệt vọng, anh ngã xuống. Bỗng, anh thấy ở góc lều, một chai nước có nắp kín, bên ngoài ghi dòng chữ, “Nếu muốn sử dụng chiếc bơm này, trước hết, bạn phải đổ hết chai nước này vào bơm. Trước khi rời đi, hãy làm đầy nó, dành cho người đến sau!”. Anh phân vân! Nếu uống hết chai nước, anh có thể sống thêm một thời gian và sẽ chết; hoặc mạo hiểm đổ hết nước vào bơm, có thể nước sẽ trào tràn hoặc cũng có thể không có giọt nào và cũng sẽ chết. Sau một hồi đắn đo, anh quyết định đổ nước vào bơm; và khởi động. Điều kỳ diệu đã xảy ra, nước vọt lênh láng. Anh mừng rỡ uống từng ngụm, đổ đầy các bình; trước khi rời đi, anh đổ đầy nước vào chai,và không quên ghi thêm, “Hãy tin tôi. Sự thật là thế!”.
Anh Chị em,
“Bà đã dâng tất cả những gì mình có để nuôi sống”. Bà goá kia đã dâng tất cả những gì bà có để nuôi sống lại trở thành người ‘kéo dài sự sống’ khi bà bắt chước Thiên Chúa, bắt chước Chúa Giêsu như những mẫu mực ban sự sống. Cả chúng ta, để kéo dài sự sống của Chúa Kitô, chúng ta không chỉ cho đi những gì mình có để nuôi sống phần xác nhưng còn phải cho đi cả những gì thuộc tinh thần; cho đi khối óc lẫn con tim; cả tri thức lẫn lòng xótthương, sự tha thứ… Và trong tất cả những gì chúng ta cho đi, không có sự cho đi nào lớn hơn, quý giá hơn là cho đi chính Chúa Giêsu, một quà tặng bậc nhất trong các quà tặng mỗi người có thể tặng trao. Để được vậy, trước hết, bạn và tôi phải được lấp đầy bởi Ngài, trào tràn Ngài bằng cách dám mạo hiểm đánh cược đổ vào ‘đài phun Giêsu’ những gì chúng ta có, những gì chúng ta là. Đôi khi điều này còn đòi hỏi nhiều hơn một “chai nước”; đó là cái tôi, ý riêng, những ích kỷ hẹp hòi!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, ích kỷ làm con co quắp; quảng đại làm con cao thượng. Cho con biết ‘kéo dài sự sống’ của Chúa bằng các chứng tá yêu thương mà con dám mạo hiểm cho đi mỗi ngày!”, Amen.
(Tgp. Huế)