David Dearing

537 David Dearing khoảng 13 tuổi vào năm 1996. Ông là một cậu bé được nhận học bổng trong ca đoàn Nhà thờ Chính tòa, và cũng học tại trường trung học St Kevin. Ông thường xuyên tham dự thánh lễ trọng thể Chúa Nhật.

538 Ông được hỏi liệu có từng thấy đương đơn mặc áo lễ mà không ở cùng Portelli không. Ký ức của ông là họ luôn ở bên nhau. Ông mô tả Portelli như ‘Vệ sĩ’ của đương đơn, và như ‘chiếc bóng’ của ngài ở mỗi dịp. Ông nhớ đương đơn dừng lại ở các bậc thềm phía trước dẫn vào Nhà thờ Chính tòa sau Thánh lễ, và sau đó không gặp lại ngài khi đoàn rước tiếp tục đi quanh góc, dọc theo phía nam của Nhà thờ Chính tòa. Ông cũng nhớ lại khi thấy đương đơn vẫn còn mặc áo, đứng ở bậc thềm đàng trước và nói chuyện với giáo dân, sau khi chính ông ta đã cởi áo. Lúc đó khoảng 10 hoặc 15 phút sau Thánh lễ.

539 David Dearing nói rằng trong diễn trình rước kiệu ở bên ngoài, có một hàng trật tự và kỷ luật dưới sự giám sát chặt chẽ của Finnigan, một người kiên quyết bảo đảm rằng các ca viên cư xử đúng mực. Ông không bao giờ nhìn thấy bất cứ ca viên nào đi chệch khỏi hàng. Nếu làm thế, chắc chắn họ sẽ được nói đôi điều. Điều này đặc biệt quan trọng trong khi ca đoàn ở nơi công khai mọi người đều thấy. Kỷ luật sẽ được duy trì cho đến khi ca đoàn tới hành lang vệ sinh, và đi qua cổng thép.

Rodney Dearing

540 Rodney Dearing là cha của David Dearing. Trước đây, ông vốn là một cộng tác viên mục vụ, hoặc phụ tá cho linh mục tại các giáo xứ khác nhau. Bản thân ông cũng là thành viên của ca đoàn Nhà thờ Chính tòa từ năm 1993 đến năm 2002. Bởi vì ông là một người trưởng thành và là giọng trầm vào thời điểm đó, vị trí của ông trong đoàn rước là ở phía sau.

541 Rodney Dearing đã được hỏi về thói quen liên quan đến đoàn rước sau Thánh lễ. Ông nói rằng nó sẽ tiếp tục ra khỏi cửa trước của Nhà thờ Chính tòa, ngoại trừ Tổng Giám mục và vị Chuởng Nghi, những người sẽ ở lại phía sau cửa chính. Ông không biết có bất cứ dịp nào khi điều đó không xảy ra. Ông có thể nhớ, sau khi cởi áo, quay trở lại quanh cửa trước để nói lời chào Đức Tổng Giám Mục, người vẫn còn ở đó. Ông nói rằng điều này xảy ra khá thường xuyên.

542 Rodney Dearing nói rằng ca đoàn phải ‘biểu diễn’ trong khi đang trên đường tới phòng diễn tập của nó. Mặc dù là những cậu bé, họ đuợc đòi phải giữ trật tự và kỷ luật. ‘Gây lộn xộn’ (mucking up) là điều không được dung thứ. Trật tự như vậy luôn được duy trì. Tuy nhiên, ông đồng ý rằng có thể có một ‘chen lấn nhau’ (bunching up) ở hành lang vệ sinh, gần cửa kính, một khi ca đoàn không còn trong tầm nhìn của công chúng nữa.

543 Khi được hỏi liệu một cặp ca viên có thể tách ra, không bị ai trong đoàn rước chú ý hay không, ông nói 'không, khi có 10 người lớn ở phía sau, quan sát, có thể nhìn thấy phía trước họ'. Ông lưu ý về trang phục khác biệt của ca đoàn do các cậu bé mặc. Khi ông Gibson hỏi ông liệu ông có nhận rằng có khả thể hai cậu bé có thể tách hàng, mà không bị chú ý hay không, ông nói rằng ông không nghĩ điều đó có thể xảy ra. Nó chưa bao giờ xảy ra, như ông biết.

544 Trong cuộc đối chất của bà Shann, cố vấn cấp dưới tại phiên xử và trước Tòa án này, Rodney Dearing nói rằng ông biết truyền thống xưa và Luật Giáo hội dạy rằng một Giám mục, trong khi mặc áo, không bao giờ được để ở một mình. Ông nhận diện một bức ảnh của đương đơn trong lễ phục đặc thù mà ông thấy đương đơn mặc vào năm 1996. Ông nói rằng nói chung, ông là một trong những người cuối cùng rời khỏi phòng ca đoàn sau khi ca đoàn đã cởi áo, và ‘một cách khá thông thường’ ông thấy đương đơn, vẫn mặc áo lễ, và vẫn nói chuyện với giáo dân ở các bậc thềm phía trước Nhà thờ Chính tòa. Bất cứ khi nào Rodney Dearing thấy đương đơn mặc áo lễ, ngài luôn ở cùng Portelli.

545 Bản ghi chép của cuộc đối chất đọc như sau:

BÀ SHANN: Vì vậy, cáo buộc của công tố ở đây là hai giọng nữ cao mặc áo ca đoàn chuồn khỏi một đám rước ở bên ngoài ở một thời điểm trước cửa kính dẫn vào gian phía Nam mà không ai để ý. Điều đó có thể không?

RODNEY DEARING: Tôi không tin như vậy.
...

BÀ SHANN: Nếu hai cái đầu biến mất, việc biến mất được chú ý ở thời điểm đó sẽ có biện pháp để định vị họ phải không?

RODNEY DEARING: Hoàn toàn đúng.

546 Bà Shann hỏi ông về hành lang phòng áo trong khoảng thời gian 10 đến 15 phút sau Thánh lễ. Ông nói rằng nó ‘rất nhộn nhịp’.

Mallinson

547 Mallinson đã từng là người đánh đàn ống (organist) tại Nhà thờ Chính tòa St Patrick, từ năm 1976 đến 1999. Ông cũng đảm nhận nhiệm vụ ca trưởng trong thời gian đó. Vào thời điểm phiên xử thứ hai, ông đã ở tuổi 84. Ông đưa ra bằng chứng về việc sử dụng phòng mặc áo nhỏ của ca đoàn, sau này được gọi là phòng của Giám đốc âm nhạc.

548 Mallinson nói rằng bất cứ khi nào ông nhìn thấy đương đơn mặc áo trong tư cách Tổng giám mục, Portelli cùng ở với ngài. Nếu, vì một lý do nào đó, Portelli phải ở một nơi khác, Mallinson nói rằng ông tin rằng Potter sẽ tháp tùng Tổng Giám mục, mặc dù ông nhận rằng ông không nhớ rõ điều đó từng xảy ra. Ông đồng ý rằng đương đơn là một 'người chặt chẽ đối với nghi thức', và 'bảo thủ về mặt phụng vụ và truyền thống của Giáo hội'. Ông cũng đồng ý rằng lần đầu tiên đương đơn cử hành Thánh lễ long trọng tại Nhà thờ chính tòa vào ngày 15 tháng 12 năm 1996 là một ‘dịp quan trọng’.

549 Mallinson nói rằng nếu một đứa trẻ ‘chuồn khỏi’ đám rước, ông tin ông sẽ được báo cho biết về điều đó. Ông sẽ nêu nhiều câu hỏi. Ông nói rằng Finnigan ‘hơi hung dữ một chút’ và, quả thực, là người chặt chẽ về kỷ luật. Ông đã đích thân chứng kiến Finnigan ‘la oang oảng với những người’ trò chuyện quá nhiều trong cuộc rước.

550 Khoảng năm 1996, trong Giáo hội có một nhận thức chung về vấn đề giáo sĩ lạm dụng. Thành thử, có sự quan tâm rất lớn ở thời điểm đó để theo dõi các cậu bé trong ca đoàn. Mallinson không nhớ việc hai cậu ca viên từng biến mất, dù chỉ tạm thời.

551 Mallinson không hề là một nhân chứng dễ uốn nắn đối với ban bào chữa [145]. Khi ông Richter nói với ông rằng, trong khi chơi đàn ống sau Thánh lễ, ông có thể thấy hai ca viên trẻ mặc áo choàng trở lại Nhà thờ chính tòa sau cuộc rước, điều đó có xảy ra không, ông không đồng ý.

Cox

552 Cox trước đây là Giám đốc Âm nhạc tại Nhà thờ chính tòa. Ông đã ở đó từ giữa đến cuối thập niên 1990. Ông là phụ tá cho người chơi đàn ống và người trưởng ca đoàn cho đến năm 1999, và sau đó đảm nhận những vai trò đó từ Mallinson.

553 Cox không có ký ức chuyên biệt nào về bất cứ Thánh lễ long trọng nào vào Chúa Nhật trong phần sau của năm 1996. Tuy nhiên, ông đã có thể đưa ra bằng chứng về thói quen, hoặc thực hành, được tuân theo trong những dịp này.

554 Liên quan đến đám rước ở bên ngoài Nhà thờ chính tòa, ông nói rằng các cậu bé có xu hướng trò chuyện, mặc dù họ không được khuyến khích làm như vậy. Họ được chờ mong duy trì thái độ nghiêm trang cho đến khi họ trở về phòng ca đoàn. Đội hình sẽ tan tại điểm khi họ đến cửa kính, ở cuối hành lang vệ sinh.

555 Khi được hỏi liệu một cuộc điểm danh có được thực hiện sau khi ca đoàn trở lại phòng diễn tập, Cox nói không, nhưng nói thêm rằng có rất ít cơ hội để bất cứ ai biến đi.

556 Cox đã mô tả hành lang phòng áo, sau Thánh lễ, như một ‘hoạt động như tổ ong’. Các người giúp lễ đã rất bận rộn trong việc lấy đồ lễ khỏi cung thánh và đưa chúng trở lại phòng áo. Điều này sẽ bắt đầu ngay khi đám rước rời khỏi Nhà thờ chính tòa. Sẽ có người bỏ mọi thứ vào phòng áo của các Linh mục. Ông đặc biệt nhớ Potter đã tham gia vào hoạt động đó.

557 Cox nhắc lại rằng vào tháng 12 năm 1996, các buổi diễn tập đã được lên kế hoạch sau Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật. Ông đã được cho xem một tài liệu liên quan đến các buổi diễn tập này, từng được lưu hành trước cho các phụ huynh, cho thấy rằng chúng sẽ bắt đầu vào lúc 12:00 giờ. Ông mô tả thời gian bắt đầu này là ‘một điều mơ tưởng’.

558 Cox nói rằng khi chính ông tham gia đám rước, và đứng sau ca đoàn, ông canh chừng các ca viên như ‘một con chó chăn cừu’ (a sheepdog). Ông lượn quanh họ, bảo đảm rằng họ không làm bậy. Cách riêng, ông đồng ý rằng Finnigan bảo đảm rằng không một ca viên trẻ nào đã biến mất, và cuộc rước vẫn có trật tự trong suốt buổi. Cuộc rước được coi là một phần của Thánh lễ cho đến khi ca đoàn đến cửa kính. Đó là một nhóm có kỷ luật.

559 Bản ghi chép đọc như sau:

ÔNG RICHTER: Nếu có trẻ nhỏ nào chạy ra sau đám rước đang xếp hàng ở hành lang vệ sinh để chúng vào với phần còn lại của ca đoàn, chúng có phải đi qua một số người lớn không?

COX: À, đơn giản là việc đó không xảy ra.

ÔNG RICHTER: Nó chắc chắn không bao giờ xảy ra trong trí nhớ của ông?

COX: Không.

ÔNG RICHTER: Nó chắc chắn không bao giờ xảy ra như ông đã nghe ai nói về nó?

COX: Không.

ÔNG RICHTER: Và nếu điều đó có xảy ra, nếu về mặt lý thuyết nó đã xảy ra, thì đây là một tình huống mà một người trưởng thành, như Thầy Finnigan hoặc ông hoặc một ai đó có thẩm quyền, một người trưởng thành nào đó trong ca đoàn sẽ nói, 'bạn đang ở đâu vậy?'

COX: Nó không bao giờ xảy ra.

560 Cox đã mô tả cảnh xung quanh các phòng áo của các linh mục, ít lâu sau khi Thánh lễ kết thúc, như một cảnh trong đó một số người hiện diện. Các linh mục ở đó, để cởi lễ phục. Potter ở đó, cũng như nhiều người giúp lễ đem trả lại các dĩa chén thánh, hay những thứ tương tự, từ cung thánh vào phòng áo.

Finnigan

561 Finnigan trước đây là một Tu sĩ Dòng Christian Brother, nhưng đã bỏ dòng này vào năm 2003. Ông đã dạy ở nhiều trường khác nhau, cả ở Victoria lẫn ở các tiểu bang khác. Ông cũng liên hệ với việc giám sát các ca viên tại Nhà thờ Chính tòa. Chính ông cũng là thành viên của ca đoàn cho đến lễ Giáng sinh năm 1996. Chức vụ của ông tại Nhà thờ Chính tòa được mô tả là ‘giám sát ca đoàn’ (choir marshal). Vai trò này gần giống như vai trò một thầy giáo, vì ông cung cấp sự giám sát và kỷ luật cho các ca viên.

562 Finnigan mô tả con đường mà đám rước sẽ đi sau Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật, trong trường hợp rước ở bên ngoài, ra khỏi cửa phía tây của Nhà thờ Chính tòa (lối vào chính), rồi quay lại đi vào phòng ca đoàn qua chiếc cửa kính ở cuối hành lang vệ sinh. Ông nói rằng các ca viên được yêu cầu đi rước một cách trang trọng trong khi chờ để di chuyển vào hành lang đó vì luôn có rất nhiều du khách có mặt, chụp hình.

563 Finnigan nhớ các buổi diễn tập thêm vào Chúa Nhật trong phần sau của năm 1996. Những buổi diễn tập đó đã được tổ chức sau khi Thánh lễ kết thúc.

564 Finnigan nói rằng ông đi sau các ca viên trong khi họ đang đi rước. Ông sẽ ở giữa ca đoàn và gian phía Nam khi các cậu bé tiến bước. Ông nói rằng nếu hai cậu bé ‘chuồn khỏi”, ông sẽ thấy họ làm như vậy, trừ khi ông bị phân tâm. Ông chưa bao giờ nghe về bất cứ điều gì như vậy xảy ra. Ông đồng ý rằng ông là một người kỷ luật nghiêm khắc.

565 Finnigan được hỏi Tổng Giám mục làm gì khi đoàn rước tiến bước. Ông nói rằng ông nhớ Đức Tổng Giám Mục thường đứng trên các bậc cửa phía tây và chào hỏi giáo dân [146].

566 Liên quan đến các buổi diễn tập, Finnigan nói rằng các ca viên trẻ sẽ được dự kiến ngồi ở hàng ghế đầu. Nếu, vì lý do gì bất cứ, họ không có mặt, những chiếc ghế ấy sẽ để trống, ai cũng thấy. Ông chưa bao giờ nhận thấy bất cứ ai biến mất trong các buổi diễn tập. Ông đặc biệt nhớ những buổi diễn tập ấy đã diễn ra.

567 Finnigan nói rằng ông nhớ hai Thánh lễ long trọng vào Chúa Nhật do đương đơn cử hành vào tháng 12 năm 1996. Ông cũng nhớ rằng có những linh mục khác đồng tế trong những ngày đó. Ông biết rằng họ sẽ mặc áo lễ và cởi áo lễ trong phòng áo của các Linh mục. Ông chưa bao giờ thấy Tổng Giám mục, ở một mình, khi mặc áo lễ. Ông nói rằng ngay sau Thánh lễ, có người ở khắp mọi nơi trong hành lang phòng áo. Họ đến và đi, vào và ra khỏi phòng áo của các Linh mục, trong ít nhất 10 đến 15 phút sau khi Thánh lễ kết thúc.

Connor

568 Connor là một người giúp lễ tại Nhà thờ Chính tòa từ năm 1994 đến tháng 11 năm 1997. Trong thời gian ở đó, ông đã giữ một cuốn nhật ký chi tiết về các cuộc hẹn và sự kiện. Bao gồm trong số này là các ghi chú về các Thánh lễ chuyên biệt. Ông ghi lại loại Thánh lễ, thí dụ, đó là Thánh lễ trọng thể hay Thánh lễ thông thường. Ông cũng ghi lại tên của vị chủ tế và vai trò nào, nếu có, ông đã đóng. Ông nói về tờ Kairos, tạp chí của Giáo Hội Công Giáo, là tờ nói đến những vấn đề liên quan đến Nhà thờ Chính tòa được cộng đồng Công Giáo lớn hơn quan tâm. Ông đã tham dự mọi Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật khi có thể.

569 Vào tháng 9 năm 2018, giữa các phiên xử đầu tiên và thứ hai, Connor đã cung cấp cho Trung sĩ thám tử Reed cuốn nhật ký của mình. Ông không có ký ức độc lập nào về các sự kiện được nêu ra trong đó. Tuy nhiên, bằng chứng của ông có hiệu quả này là việc cuốn nhật ký chứa một bản ghi chính xác về những gì đã diễn ra vào thời điểm liên quan.

570 Connor nhớ lại đương đơn đã cử hành Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật. Có hai dịp khi đương đơn có mặt tại Nhà thờ Chính tòa, nhưng không phải là chủ tế. Đương đơn lúc đó là vị chủ trì. Ngài mặc trang phục ca đoàn, một áo chùng với một áo các phép, rất khác với áo choàng của Tổng Giám mục khi cử hành Thánh lễ. Ông mô tả áo chùng (soutane) như có những nút giả nhưng có tính trang trí ở bên ngoài.

571 Connor nói rằng đương đơn chỉ cử hành Thánh lễ long trọng vào Chúa Nhật hai lần tại Nhà thờ chính tòa vào năm 1996. Ông được hỏi về một mục trong nhật ký ngày 23 tháng 2 năm 1997, tức Chúa Nhật cuối cùng của tháng đó. Cha Brendan Egan được liệt kê như vị chủ tế, và đương đơn là vị chủ trì.

572 Trong cuộc đối chất, Connor đã đồng ý với ông Richter rằng đương đơn sẽ ở phía sau đám rước, ngay cả khi ngài chỉ chủ trì, thay vì cử hành Thánh lễ. Ông nói rằng ông nhớ Portelli ở cùng đương đơn trong cả hai dịp này, vào năm 1996, đương đơn đã cử hành thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật.

573 Connor nói rằng khi Thánh lễ bắt đầu, các cánh cửa dẫn vào các phòng áo luôn bị khóa. Để có vào được, Potter phải mở khóa chúng. Phòng áo của các linh mục bị khóa cho đến khi Thánh lễ kết thúc. Vào thời điểm đó, Potter sẽ mở cửa để các người giúp lễ có thể đi vào.

574 Theo Connor, Potter luôn ở hoặc trong phòng áo hoặc đi đi lại lại giữa phòng áo và cung thánh. Connor cho biết đây là thói quen bất biến của Potter. Ông nói rằng đó cũng cùng là một cách được tiếp nhận vào ngày 23 tháng 2 năm 1997. Diễn trình dọn dẹp sau Thánh lễ sẽ luôn mất 10 phút hoặc hơn, với những người liên tục ra vào phòng áo.

575 Connor không nhớ bất cứ dịp nào căn phòng đó đã không khóa và không được trông coi. Đương đơn chỉ quay trở lại khu vực phòng áo sau khi đã chào hỏi mọi người khi kết thúc Thánh lễ. Ông mô tả đây là ‘thực hành bất biến’ của đương đơn.

576 Connor nói rằng ông thấy đương đơn trở về từ các bậc thềm phía trước của Nhà thờ Chính tòa, khoảng 10 phút sau khi cuộc rước kết thúc. Ông không nhớ lại bất cứ dịp nào đương đơn, trong khi vẫn mặc áo lễ, mà lại không được tháp tùng.

577 Khi bị thẩm tra lại, Connor khẳng định rằng đương đơn luôn ở lại trước Nhà thờ Chính tòa sau Thánh lễ, để chào đón các giáo dân. Ông nói rằng đương đơn làm như vậy ngay cả khi trời mưa.

Parissi và Bonomy

578 Parissi là thành viên của ca đoàn nhà thờ từ năm 1991 đến năm 2001. Ông nói rằng sau khi Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật kết thúc, ông nhớ đương đơn, dịp rỗi rãi, hoặc vào phòng ca đoàn, hoặc ít nhất đi ngang qua. Đương đơn thường nói ‘cảm ơn các con’ và‘chúc mừng vì đã hát hay trong Thánh lễ’. Đương đơn không còn mặc áo lễ vào giai đoạn đó.

579 Khi được hỏi liệu hai người trong số các ca viên có thể tách khỏi đám rước mà không bị chú ý hay không, khi ca đoàn đi qua gian phía Nam trong khi quay trở lại phòng ca đoàn, câu trả lời của ông là 'à không'. Ông nói thêm khó có thể không lưu ý một ca viên, mặc áo choàng đầy đủ, chạy đi. Ông đồng ý rằng có một đường nhìn rõ ràng suốt đường rước kiệu. Đường rước này gồm từng hai người một, cùng diễn hành với nhau. Bất cứ sự phạm kỷ luật nào đều không xảy ra cho đến khi ca đoàn đi vào hành lang vệ sinh, và gần cửa kính.

580 Một khi ca đoàn đã trở lại phòng ca đoàn, có diễn trình treo áo choàng, những áo có đánh số. Các cậu bé cũng sẽ phải hoàn lại các bản nhạc, và sau đó ngồi vào vị trí được phân bổ cho đến khi được phép ra về.

581 Bonomy là thành viên của ca đoàn từ năm 1990 đến 1998. Năm 1996, ông ở tuổi 15. Khi được hỏi về sự di chuyển của đám rước, sau khi nó rời khỏi Nhà thờ Chính tòa, ông nói rằng ca đoàn sẽ ‘diễn tiến bình thường, trở lại phòng mặc áo'. Họ sẽ đi qua cửa kính. Cuộc rước vẫn còn trật tự ở giai đoạn đó vì họ đang trình diễn với mọi người. Khi cửa kính mở ra, mọi người mới giải tán.

582 Bonomy nói rằng ông đã thấy đương đơn trong hành lang phòng áo, vào những thời điểm khác nhau, cả khi mặc áo lễ lẫn khi không mặc áo lễ. Ông chỉ thấy ngài mặc áo lễ và không được tháp tùng trước Thánh lễ, nhưng không bao giờ sau Thánh lễ.

583 Trong đối chất, Bonomy không nghi ngờ gì rằng nếu một vài cậu bé trước mặt ông quyết định ‘chuồn’ (buzz off), ông sẽ thấy điều đó xảy ra. Ông chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì như vậy đã xảy ra, và đó sẽ là một vi phạm kỷ luật nghiêm trọng nếu nó xảy ra.

Kỳ tới: Tóm tắt các lý lẽ của công tố và bào chữa