TÌNH YÊU TRẢI RỘNG

Chúng ta đang xúc động, diễn lại hình ảnh dân Do Thái ngày xưa cầm lá phấp phới trên tay, và đặc biệt là cử chỉ cảm động nhất, đó là họ trải áo lót đường cho Chúa đi. Một nghi thức đón vua, nhưng không phải là cờ quạt, không phải là nhung lụa mà là những ngành lá xanh của tự nhiên. Những ngành lá với những hoa trái mà người dân đã chăm sóc từ mầu đất, và nhất là áo của họ, họ trải ra lót đường cho Chúa đi. Không phải là lụa là gấm vóc, nhưng Chúa muốn đi trên những con đường của gai góc, trên con đường Thập Giá.

Hôm nay, trên những tấm áo của những người nghèo. Tấm áo là tất cả những gì họ có và họ có thể làm được. Họ dùng áo của mình để trải lót đường như là trải thảm để đón Chúa. Chúa Giêsu cũng không đi ngựa mà Ngài cưỡi trên con lừa. Một biểu hiện của hiền lành, khiêm tốn. Một biểu hiện bình dân và gần gũi với tất cả mọi người.

Việc Chúa tiến vào thành Giêrusalem hôm nay, không mang tính long trọng bề ngoài, nhưng cho chúng ta thấy một vị Vua Tình Yêu đang đến với dân Ngài. Một của lễ hiền lành, khiêm nhường và bước đi trong yêu thương. Những người Do Thái, không phải tất cả mọi người, hôm nay đón Chúa, đều đã thắp lên niềm hy vọng. Vì có nhiều người đón Chúa vào ngày Chúa nhật, tung hô: “Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến”(Mc 11,9). Nhưng thứ Sáu Khổ Nạn thì lại hô to: “Đóng đinh nó đi! Đóng đinh nó vào Thập Giá”(Mt 27,22).

Chúng ta hãy cùng thắp lên niềm hy vọng để không bị liệt vào những người lầm lạc của Chúa nhật thì reo vang: “Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến”, thứ Sáu Khổ Nạn lại là những người hô to: “Đóng đinh nó đi!” Chúng ta hãy vào số những người

“Dân nghèo lao động khổ đau.
Vui nghe Lời Chúa kêu cầu Chúa thương”. (thơ Đức Hồng y Phạm Đình Tụng)

Những người nghèo ấy đã nhận ra tình thương của Chúa khi Chúa tiến vào Giêrusalem, không phải là để vang khúc khải hoàn chiến thắng của nhà binh. Cũng không phải là để chiếm một vương quốc của bất cứ quốc gia nào. Nhưng Chúa vào thành Giêrusalem để chịu nạn, chịu chết mà cứu chuộc nhân loại. Một tình yêu, một hiến tế!

Ngày hôm nay, chúng ta đi đón Chúa cũng phải đáp trả bằng tình yêu, không phải bằng lý trí, không phải bằng ảo tưởng, nhưng duy nhất là tình yêu và niềm hy vọng. Giờ đây, Chúa tiến vào Giêrusalem, chúng ta sẽ tưởng niệm và nhìn vào đền thờ như Giêrusalem là trung tâm của tôn giáo, của tâm linh, của mọi nguồn ơn phúc, để khi tiến vào nhà thờ, chúng ta được theo chân Đức Kitô – Đấng đã hiến mình làm của lễ dâng lên Chúa Cha. Ước mong, chúng ta hãy hợp lời với dân Do Thái xưa luôn hô vang: “Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến”.

Đức Giêsu Kitô đã đến với chúng ta không phải trong vương quyền, trong uy lực nhưng Ngài đến trong quyền năng và tình yêu thương vô cùng của vị Thiên Chúa.

Lạy Chúa Giêsu Kitô,
Xin Chúa đến với chúng con hôm nay
như Chúa đến với dân Do Thái năm xưa.
Xin Chúa đón nhận tấm lòng chúng con hôm nay
vì cũng đang muốn trải rộng
để Chúa đến với từng cõi lòng chúng con
và đón nhận những ngành lá, mầu xanh của nhân đức,
phấp phới trên đôi tay của chúng con.
Xin Chúa đón nhận cho từng bước đi của chúng con,
Chúng con đi vào Giêrusalem
để chịu đau khổ với Chúa trong Tuần Thương Khó
và hy vọng được Phục Sinh vinh quang trong ngày Chúa Phục Sinh.
Xin Chúa chúc lành cho tất cả chúng con. Amen.