Chúa Nhật VI Phục Sinh
Cha Anthony de Mello kể câu chuyện vui rằng : Một hôm, đang lúc đùa vui với các thiên thần, Thiên Chúa ra cho họ một câu hỏi : “Ta muốn chơi trò chơi trốn tìm với loài người. Các ngươi nghĩ xem đâu là nơi ẩn trốn tốt nhất mà loài người khó tìm được Ta ?”
Thế là các thiên thần tranh nhau giải đáp. Vị thì nói là Chúa hãy ẩn trốn ở đáy biển sâu, không ai lặn xuống đó được! Vị khác lại đề nghị là Chúa hãy ẩn mình trên những đỉnh núi cao, rất khó tìm. Vị khác nữa thì bảo là Chúa hãy ẩn khuất giữa những lớp mây trời, loài người không tài nào vươn tới được…”
Cuối cùng, Chúa chỉ cười và bảo: “Sai hết. Ta thấy rằng chỗ ẩn mình mà loài người ít ngờ nhất là ngay trong tâm hồn họ!”
Xưa kia thánh Augustino cũng khắc khoải đi tìm Chúa suốt cả chục năm trời, nhưng chẳng gặp được Chúa, nên Augustino cảm thấy khắc khoải triền miên. Mãi đến tuổi ba mươi, Augustino mới được ơn nhận biết Chúa ở ngay trong tâm hồn mình. Bấy giờ tâm hồn Augustino tràn ngập hạnh phúc nhưng đồng thời ngài cũng tỏ vẻ nuối tiếc vì mình biết Chúa quá muộn. Augustino tâm sự : "Lạy Chúa, con yêu Chúa quá muộn màng. Chúa vẫn ở trong con, đang khi con mải lo tìm Chúa bên ngoài".
Cũng như Augustinô, nhiều lúc ta đi tìm Chúa khắp nơi đang khi Chúa vẫn ở trong tâm hồn mình. Chính Chúa Giêsu quả quyết điều này : "Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy". Như vậy, chúng ta không cô đơn vì có Chúa ở cùng. Ngài ở với chúng ta cách vô hình nhưng sống động. Ngài ở với chúng ta cách gần gũi ngay trong chính linh hồn mình. Chúng ta không còn phải gặp Ngài ở đâu xa. Chúng ta có thể thưa chuyện với Ngài mọi nơi, mọi lúc…
Điều kiện duy nhất để được Thiên Chúa ở cùng đó là “đón nhận Ngài”. Đón nhận Ngài bằng việc yêu mến Ngài, đón nhận Ngài bằng việc giữ các giới răn của Ngài. Dĩ nhiên, tuân giữ Lời của Chúa và các giới răn của Chúa không phải vì sợ, như giữ luật giao thông, luật thi cử, luật kinh doanh… mà là vì lòng yêu mến.
Vậy Thiên Chúa đã là “thường trú nhân” trong linh hồn chúng ta chưa ? Chúng ta đã “cấp sổ đỏ” cho Ngài hay chưa ? Câu trả lời tuỳ thuộc vào việc chúng ta có thực sự yêu mến và tuân giữ lời Ngài hay không. Hơn nữa, chúng ta đã ý thức và phát triển tình thân hữu với “vị thượng khách” của chúng ta là chính Chúa hay chưa ? Câu trả lời : để thực hiện được điều đó “cần có một tấm lòng”, một tấm lòng yêu mến dành cho Ngài : "Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy".
Xin Chúa giúp mỗi người chúng ta ngày một yêu mến Chúa nhiều hơn bằng việc tuân giữ Lời của Chúa, để nhờ đó tâm hồn chúng ta, cuộc sống chúng ta luôn đầy ắp sự hiện diện của Chúa. Amen.
Cha Anthony de Mello kể câu chuyện vui rằng : Một hôm, đang lúc đùa vui với các thiên thần, Thiên Chúa ra cho họ một câu hỏi : “Ta muốn chơi trò chơi trốn tìm với loài người. Các ngươi nghĩ xem đâu là nơi ẩn trốn tốt nhất mà loài người khó tìm được Ta ?”
Thế là các thiên thần tranh nhau giải đáp. Vị thì nói là Chúa hãy ẩn trốn ở đáy biển sâu, không ai lặn xuống đó được! Vị khác lại đề nghị là Chúa hãy ẩn mình trên những đỉnh núi cao, rất khó tìm. Vị khác nữa thì bảo là Chúa hãy ẩn khuất giữa những lớp mây trời, loài người không tài nào vươn tới được…”
Cuối cùng, Chúa chỉ cười và bảo: “Sai hết. Ta thấy rằng chỗ ẩn mình mà loài người ít ngờ nhất là ngay trong tâm hồn họ!”
Xưa kia thánh Augustino cũng khắc khoải đi tìm Chúa suốt cả chục năm trời, nhưng chẳng gặp được Chúa, nên Augustino cảm thấy khắc khoải triền miên. Mãi đến tuổi ba mươi, Augustino mới được ơn nhận biết Chúa ở ngay trong tâm hồn mình. Bấy giờ tâm hồn Augustino tràn ngập hạnh phúc nhưng đồng thời ngài cũng tỏ vẻ nuối tiếc vì mình biết Chúa quá muộn. Augustino tâm sự : "Lạy Chúa, con yêu Chúa quá muộn màng. Chúa vẫn ở trong con, đang khi con mải lo tìm Chúa bên ngoài".
Cũng như Augustinô, nhiều lúc ta đi tìm Chúa khắp nơi đang khi Chúa vẫn ở trong tâm hồn mình. Chính Chúa Giêsu quả quyết điều này : "Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy". Như vậy, chúng ta không cô đơn vì có Chúa ở cùng. Ngài ở với chúng ta cách vô hình nhưng sống động. Ngài ở với chúng ta cách gần gũi ngay trong chính linh hồn mình. Chúng ta không còn phải gặp Ngài ở đâu xa. Chúng ta có thể thưa chuyện với Ngài mọi nơi, mọi lúc…
Điều kiện duy nhất để được Thiên Chúa ở cùng đó là “đón nhận Ngài”. Đón nhận Ngài bằng việc yêu mến Ngài, đón nhận Ngài bằng việc giữ các giới răn của Ngài. Dĩ nhiên, tuân giữ Lời của Chúa và các giới răn của Chúa không phải vì sợ, như giữ luật giao thông, luật thi cử, luật kinh doanh… mà là vì lòng yêu mến.
Vậy Thiên Chúa đã là “thường trú nhân” trong linh hồn chúng ta chưa ? Chúng ta đã “cấp sổ đỏ” cho Ngài hay chưa ? Câu trả lời tuỳ thuộc vào việc chúng ta có thực sự yêu mến và tuân giữ lời Ngài hay không. Hơn nữa, chúng ta đã ý thức và phát triển tình thân hữu với “vị thượng khách” của chúng ta là chính Chúa hay chưa ? Câu trả lời : để thực hiện được điều đó “cần có một tấm lòng”, một tấm lòng yêu mến dành cho Ngài : "Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy".
Xin Chúa giúp mỗi người chúng ta ngày một yêu mến Chúa nhiều hơn bằng việc tuân giữ Lời của Chúa, để nhờ đó tâm hồn chúng ta, cuộc sống chúng ta luôn đầy ắp sự hiện diện của Chúa. Amen.