*** Biển * * *
“Ngài ở đàng lái, dựa trên ván mà ngủ. Họ đánh thức Ngài và nói với Ngài : Thưa Thày! Thày chẳng lo chúng tôi chết mất? Tỉnh dậy, Ngài quát bảo gió và biển : Nín đi ! Êm đi ! Và gió tắt, biển lặng như tờ…” (Mc.4:38-39)
‘Chúa cao cả sai Thánh Thần sáng tạo,
Đến bay là trên mặt nước mênh mông,
Gieo mần sinh nảy nở mãi vô cùng,
Bao hải vật nơi đại dương vùng vẫy. (*)
Biển trải mênh mông ngút chân trời,
Mênh mang mây nước tỏa ngàn khơi,
Kim ô rực rỡ lung linh chiếu,
Những cánh hải âu lượn chơi vơi.
Biển có gì lôi cuốn xa xôi,
Có gì huyền bí đã chôn vùi,
Con tàu viễn xứ năm xưa ấy,
Không biết bây giờ đã tới nơi?
Biển nằm say mộng ngủ bình yên,
Thuyền lướt ra khơi vẫn êm đềm,
Bỗng cuồng phong nổi sóng gào thét,
Mây đen trùm phủ bức màn đêm.
Biển thét kình ngư bị cuốn trôi,
Đang ngạo nghễ thách thức biển khơi,
Chiếc roi tử thần từ thượng giới,
Quất Ti-ta-nic bể làm đôi ! (#)
Biển Cựu ước ghi dấu năm xưa,
Sa mã Ai Cập tung bụi mù,
Đuổi theo dân Chúa phản lời hứa,
Nước tuôn ập xuống bị chôn vùi !
Biển nổi sóng gió rít ào ào,
Các tông đồ hoảng hốt xôn xao,
Giật mình chỗi dậy Chúa truyền bảo.
Phút chốc biển lặng đẹp biết bao !
Biển cả quyến rũ biết bao người,
Mênh mang sóng gió nổi ngàn khơi,
Những người tị nạn ôm hy vọng,
Một miền đất hứa ở chân trời.
Biển trời Đất Việt đẹp biết bao,
Cung cấp đời sống thật dồi dào,
Bây giờ biển chết dân vô vọng,
Ra khởi trôi dạt tận phương nào !
Biển mang tàu Giáo Hội muôn đời,
Dù bao giông bão muốn cuốn trôi,
Vững tay chèo chống tin vào Chúa,
Bởi Vị Thuyền Trưởng chính là Người.
Biển trần thuyền nhỏ cuộc đời con,
Trôi nổi mong manh sóng dập dồn,
Cuốn hút trôi theo bao dục vọng,
Có Chúa bên con hết mỏi mòn.
‘Đừng mê ngủ đứng lên hồn ta hỡi,
Dẫu thấy mình còn hôi hám bùn nhơ,
Vầng hào quang chói lọi của Kim ô,
Làm tiêu tan hết những gì nguy hại.’ (*)
(*) Ghi chú: Trích Thánh vịnh Phụng vụ
(#) Con tàu Titanic bị tảng băng nhấn chìm giữa biển North Atlantic 14/4/1942.
“Ngài ở đàng lái, dựa trên ván mà ngủ. Họ đánh thức Ngài và nói với Ngài : Thưa Thày! Thày chẳng lo chúng tôi chết mất? Tỉnh dậy, Ngài quát bảo gió và biển : Nín đi ! Êm đi ! Và gió tắt, biển lặng như tờ…” (Mc.4:38-39)
‘Chúa cao cả sai Thánh Thần sáng tạo,
Đến bay là trên mặt nước mênh mông,
Gieo mần sinh nảy nở mãi vô cùng,
Bao hải vật nơi đại dương vùng vẫy. (*)
Biển trải mênh mông ngút chân trời,
Mênh mang mây nước tỏa ngàn khơi,
Kim ô rực rỡ lung linh chiếu,
Những cánh hải âu lượn chơi vơi.
Biển có gì lôi cuốn xa xôi,
Có gì huyền bí đã chôn vùi,
Con tàu viễn xứ năm xưa ấy,
Không biết bây giờ đã tới nơi?
Biển nằm say mộng ngủ bình yên,
Thuyền lướt ra khơi vẫn êm đềm,
Bỗng cuồng phong nổi sóng gào thét,
Mây đen trùm phủ bức màn đêm.
Biển thét kình ngư bị cuốn trôi,
Đang ngạo nghễ thách thức biển khơi,
Chiếc roi tử thần từ thượng giới,
Quất Ti-ta-nic bể làm đôi ! (#)
Biển Cựu ước ghi dấu năm xưa,
Sa mã Ai Cập tung bụi mù,
Đuổi theo dân Chúa phản lời hứa,
Nước tuôn ập xuống bị chôn vùi !
Biển nổi sóng gió rít ào ào,
Các tông đồ hoảng hốt xôn xao,
Giật mình chỗi dậy Chúa truyền bảo.
Phút chốc biển lặng đẹp biết bao !
Biển cả quyến rũ biết bao người,
Mênh mang sóng gió nổi ngàn khơi,
Những người tị nạn ôm hy vọng,
Một miền đất hứa ở chân trời.
Biển trời Đất Việt đẹp biết bao,
Cung cấp đời sống thật dồi dào,
Bây giờ biển chết dân vô vọng,
Ra khởi trôi dạt tận phương nào !
Biển mang tàu Giáo Hội muôn đời,
Dù bao giông bão muốn cuốn trôi,
Vững tay chèo chống tin vào Chúa,
Bởi Vị Thuyền Trưởng chính là Người.
Biển trần thuyền nhỏ cuộc đời con,
Trôi nổi mong manh sóng dập dồn,
Cuốn hút trôi theo bao dục vọng,
Có Chúa bên con hết mỏi mòn.
‘Đừng mê ngủ đứng lên hồn ta hỡi,
Dẫu thấy mình còn hôi hám bùn nhơ,
Vầng hào quang chói lọi của Kim ô,
Làm tiêu tan hết những gì nguy hại.’ (*)
(*) Ghi chú: Trích Thánh vịnh Phụng vụ
(#) Con tàu Titanic bị tảng băng nhấn chìm giữa biển North Atlantic 14/4/1942.