TÌNH YÊU KHÔNG BIẾT ĐẾN SỢ HÃI
“Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”.
Các nhà nghiên cứu của Đại Học Johns Hopkins cho biết, 30 năm trước, nỗi sợ hãi lớn nhất của học sinh tiểu học là: động vật, ở trong phòng tối, độ cao, người lạ, và tiếng ồn lớn; ngày nay, trẻ em sợ nhất là: ly hôn, chiến tranh, ô nhiễm và bị trấn lột!
Kính thưa Anh Chị em,
Tựu trung, các nhà nghiên cứu của Johns Hopkins cho thấy, ngày nay, các em sợ một điều gì đó vốn vắng bóng tình yêu! Trong thư thứ nhất hôm nay, Gioan nói, “Tình yêu không biết đến sợ hãi; trái lại, tình yêu hoàn hảo loại trừ sợ hãi!”. Với bài Tin Mừng, cùng một chủ đề, Chúa Giêsu hiện ra ở biển hồ khi các môn đệ đang gặp sóng gió; Ngài nói, “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”.
Sự vắng mặt của tình yêu luôn khơi dậy nỗi sợ hãi! Với những người yêu thương bằng một tình yêu thuần khiết, đích thực, sẽ không có sợ hãi. Vậy nếu “Thiên Chúa là tình yêu”, thì ở đây, không thể có chỗ cho sợ hãi. Thánh Kinh nói đến việc ‘kính sợ Chúa’, là nói đến cảm giác uý kính và ngạc nhiên trước những khác biệt của Ngài, hơn là ‘sợ hãi’ theo nghĩa phải trốn chạy Ngài. Ai biết “Thiên Chúa là tình yêu”; ai tin Chúa Giêsu là hiện thân tình yêu Thiên Chúa, người ấy sẽ xác tín ‘tình yêu không biết đến sợ hãi’. Vì thế, bàng bạc trong Tin Mừng, Chúa Giêsu nói, “Đừng sợ!”.

Chiêm niệm trình thuật này, thánh Augustinô viết, “Ngài đã giẫm lên những con sóng; vì vậy, Ngài đặt tất cả những xáo trộn phù nề của cuộc sống dưới chân mình. Kitô hữu, tại sao phải sợ?”. “Con thuyền Giáo Hội đang rung chuyển giữa bão tố của cám dỗ khi cuồng phong bất lợi đang hoành hành. Giữa những thăng trầm, Ngài đến, tiếp thêm sức mạnh để chúng ta không bị xô đẩy trong thuyền và lật úp. Nó vẫn là một con thuyền! Một con thuyền chỉ chở các môn đệ và đón Chúa Giêsu. Nó đang nguy biến trên nước, và chắc chắn, cái chết sẽ đến nếu không có nó. Vậy, hãy ở yên trong thuyền và kêu cầu Thiên Chúa. Khi mọi lời khuyên đều thất bại, bánh lái là vô dụng và sự trải rộng của những cánh buồm mang đến nhiều hiểm nguy hơn là lợi thế; khi tất cả trợ giúp nhân loại đã rơi rụng, cách duy nhất còn lại cho các thủy thủ là kêu cầu Chúa. Ngài sẽ đưa con thuyền vào cảng an toàn; không lẽ Ngài bỏ rơi Giáo Hội và ngăn không cho nó cập bến bình an?
Anh Chị em,
“Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”. Chúa Giêsu không những là Đấng bước trên sóng, mà còn là Chúa của mọi bước sóng yêu thương; ở đâu có yêu thương, dù chỉ một chút, đều có bóng dáng Ngài. Ngài là nguồn mạch tình yêu, là Đấng đã chết vì yêu và hiện đang sống cho tình yêu. Như đã luôn nhìn đến các môn đệ; ngày nay, ánh mắt Ngài cũng không bao giờ rời xa chúng ta. Ngài chăm bẵm chúng ta, và vì thế, Ngài không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Vấn đề là chúng ta phải có đức tin để nhận ra tình yêu của Ngài, dẫu đôi khi, rất khó để chúng ta nhìn thấy điều đó. Ngài luôn có mặt bên chúng ta từng ngày, thì còn lý do gì để chúng ta sợ hãi. Một năm mới mở ra, hứa hẹn nhiều điều, nhưng không ai dám chắc thế giới sẽ ổn định hơn hoặc chinh phục được sự tác oai tác quái của chết chóc, dịch bệnh. Thế nhưng, với chúng ta, Chúa Giêsu vẫn đang vỗ về, “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”. Tình yêu toàn thắng của Ngài nhắc nhở chúng ta rằng, ‘tình yêu không biết đến sợ hãi’; với Ngài, chúng ta tìm thấy nền tảng vững chắc giữa cát lún!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin cho con luôn sống trong tình yêu Chúa, luôn sống đẹp lòng Chúa, để không một nỗi sợ nào có thể trấn áp được con, vì ‘tình yêu không biết đến sợ hãi!’”, Amen.
(Tgp. Huế)