LỄ HIỄN LINH
Isaia 60: 1-6; Tvịnh 71; êphêsô 3: 2-3a, 5-6; Mátthêu 2: 1-12
Bạn có thể đã nghe được điều tôi đã đọc trong lời mở đầu của ngôn sứ Isaia hôm nay không? "Hãy vùng đứng. Hãy bừng sáng! Hởi Giêrusalem, Này đây ánh sáng của ngươi đến rồi. Vinh quang của Đức Chúa như bình minh chiếu tỏa trên ngươi". Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhỏm và còn nghe cả một từ đi kèm với tiếng thở dài "Cuối cùng!". Khi tôi viết bài này, tôi đang ngồi ở phi trường Dallas đợi giờ ra cổng máy bay. Khi nó đến đã trễ rồi! Và tôi thở phào nhẹ nhõm tự nhủ “Cuối cùng!” Khi tôi ngồi trong phòng chờ đợi của bác sỉ, vì bác sỉ đến muộn. và khi bác sỉ đến tôi cũng tự nhủ "Cuối cùng!"
Những lời thở phào nhẹ nhỏm của ngôn sứ Isaia còn sâu sắc hơn nhiều. Dân chúng sau những năm bị lưu đày ở Babylon, cuối cùng đã được trở về. Giờ đây, họ đang đối mặt với những khó khăn đó là xây dựng lại nền kinh tế, chính trị và tôn giáo mà họ cần để trở nên một quốc gia thống nhất và hòa hợp. Họ không thể tự họ hoàn thành những chương trình này. Công việc còn ở phía trước sẽ rất lâu và gian khổ. Ngôn sứ Isaia đang khuyến khích cho người dân viễn ảnh một Giêrusalem tráng lệ sẽ như thế nào. Nó chưa đến ngay bây giờ, nhưng một ngày nào đó nó sẽ tới. Viễn ảnh này sẽ giúp họ gắng sức làm việc đôi khi nhiệm vụ có vẻ như không thể thực hiện được.
Ngôn sứ hứa là thành phố sẽ trở nên toả sáng trong một thế gian u tối. Ánh sáng đó sẽ thu hút những người khác đến thành thánh Giêrusalem và đến với Thiên Chúa của họ. "Họ sẽ lập thành đoàn đi về phía ngươi". Nói một cách khác, sau một thời gian dài chờ đợi, đau khổ và gian nan, sự thanh thản nhẹ nhõm sẽ đến với mọi người khi viễn ảnh của họ đã được thực hiện. Họ sẽ thở ra nhẹ nhõm và nói "Cuối cùng rồi!"
Nhưng, tất cả các điều đó không phải là kết quả của những cố gắng của họ. Nếu họ muốn chiếu tỏa một thứ ánh sáng nào để thu hút mọi người khác về Thành Phố Thánh Thiện, đó là việc của Thiên Chúa làm – Chính Ngài sẽ thu hút họ, kéo họ ra khỏi cảnh lưu đày nô lệ, và dẫn đưa họ về quê hương của họ. Phải rất khó khăn để chờ đợi khi thời gian rất giới hạn cho một kết quả tốt đẹp trong khi không có một dấu chỉ nào cho biết cuộc đấu tranh hiện nay sẽ kết thúc. Điều gì giúp dân chúng đang khi họ tranh đấu để xây dựng một quốc gia công bình trong lâu dài? Ngôn sứ hứa rằng chính Thiên Chúa sẽ giúp họ.
Thật ra, ngôn sứ nói với dân chúng là Thiên Chúa đang đưa đến sự thay đổi như lời đã hứa, bất chấp những bóng tối đang bao trùm họ. Chúng ta tin rằng viễn cảnh của ngôn sứ sẽ được ứng nghiệm qua đời sống, sự chết và sự sống lại của Đức Kitô. Bóng tối của tội lỗi, của phá hoại và chia rẻ giữa mọi người đã bị ánh sáng của Chúa Kitô chiếu qua. Qua phép Rữa tội của chúng ta, chúng ta sẽ là những người mang ánh sáng và ánh sáng đó đã sẵn sàng rọi chiếu cho thế gian thông qua đời sống của những người mang danh phận là môn đệ Chúa Kitô trong đời sống của cộng đoàn Giáo hội.
Câu chuyện nói về sự Giáng sinh của Chúa Kitô là một câu chuyện tuyệt vời. Trong khi các gia đình bước vào nhà thờ, trong mùa Giáng Sinh, con trẻ sẽ nắm tay cha mẹ hân hoan bước ngay đến cảnh trang trí Giáng Sinh bên cạnh bàn thờ, chúng và cha mẹ chúng cũng đã bị thu hút bởi Đức Kitô hài đồng. Câu chuyện các Đạo sĩ từ phương Đông đi theo ánh sáng của một ngôi sao để mang quà tìm đến thờ kính một hài nhi còn hơn cả sự tuyệt vời. Câu chuyện này làm chúng ta ấm lòng khi nghĩ đến những kỷ niệm ấm cúng của tuổi thơ chúng ta. Câu chuyện về Chúa Hài Nhi của thánh Mátthêu cho thấy Chúa Kitô như là một Môsê mới. Vì như Môsê, đời sống của đứa bé sẽ bị đe dọa bởi một vị bạo chúa khác. Vua Hêrôđê không có ý định tìm đến một Hài Nhi để tôn kính. Sau đó ông Philatô sẽ tuyên án xử tử Chúa Giêsu. Thiên Chúa đã che chở ông Môsê và Thiên Chúa cũng sẽ che chở cho đứa bé. Nhưng, sau đó quyền lực của tối tăm sẽ chiến thắng - Nhưng chỉ là tạm thời. Cũng như Môsê là người đã dẫn đường cho dân Israel đang bị lưu đày rời khỏi Ai Cập, Chúa Giêsu, qua sự chết và sự sống lại của Ngài sẽ giải cứu chúng ta thoát khỏi bóng tối của tội lỗi và đưa chúng ta vào vùng ánh sáng của một sự sống mới.
Các nhà Đạo sĩ không lấy đồ đạc trên lạc đà xuống. Họ đã sa thải các người giúp việc của họ, và họ tự đến Bêlem để tiếp tục tỏ lòng tôn kính Đức Kitô Hài Nhi. Thánh Mátthêu diễn tả như thế là để bày tỏ sự tôn kính của các đạo sĩ đối với Đức Kitô Hài Nhi, rồi họ vội vàng đứng dậy ra đi. Có thể họ về nhà để kể với gia đình và bạn bè về chuyến đi của họ và về ngôi sao đã giúp dẫn đường cho họ trong đêm tối. Chúng ta không thể nhìn thấy các ngôi sao khi bầu trời sáng. Có lẽ chúng ta không nên sợ hãi bóng tối của thế giới và cuộc sống đang bao quanh chúng ta. Vì nếu một Thiên Chúa thật sẽ tạo ra ánh sáng, và ánh sáng đó sẽ chiếu soi trong bóng tối và giúp chúng ta cùng nhau đi đúng đường lối của Ngài.
Chúng ta không biết điều gì nơi Hài nhi Giêsu đã làm cho ba Đạo sĩ thay đổi lối sống của họ như thế nào. Chắc là họ sẽ ngẫm suy theo kinh nghiệm của họ và điều chỉnh đời sống theo điều gì họ đã thấy và đã học được trong chuyến đi của họ. Và chúng ta cũng thế. Không ai có thể cho chúng ta biết chính xác đời sống của các môn đệ của Chúa sẽ hình thành như thế nào. Chúng ta chỉ biết rằng; chúng ta không tự bản thân mình để tìm đến Chúa Kitô được. Thánh Phaolô thường nhắc chúng ta là chúng ta trước kia đang ở trong bóng tối đến khi Thiên Chúa chiếu rọi ánh sáng của Chúa Giêsu vào tâm hồn chúng ta. Chúng ta thực hiện cuộc hành trình đức tin đến Ngài và bây giờ chúng ta trở lại cuộc hành trình "bằng một con đường khác".
Khi chúng ta rời nhà thờ ra về và rời khỏi cảnh trí Giáng Sinh hôm nay, chúng ta tin chắc là không có bóng tối nào mà chúng ta phải gặp có thể dập tắt được ánh sáng đang rực cháy từ trong chúng ta. Hãy nghe lời ngôn sứ Isaia hứa "Rồi các ngươi sẽ chiếu ánh sáng bởi những điều các ngươi đã thấy. Và trái tim của các ngươi sẽ đập mạnh và chiếu lòa". Liệu chúng ta có quyết tâm tiếp tục hướng về ánh sáng mà chúng ta đã thấy. Cúi đầu thờ lạy và sau đó đem ánh sáng trở lại cho thế gian hay không?
Nhiệm vụ của ba Đạo sĩ nhắc chúng ta nhớ rằng trong suốt cuộc đời chúng ta, chúng ta vẩn luôn tiếp tục tìm kiếm Thiên Chúa. Chúng ta không bao giờ có thể yên ổn tại vị an nhàn tự mãn chỉ với lòng mộ đạo, mặc dù chúng ta cảm thấy mình đã “tìm được Thiên Chúa”. Còn nhiều điều phía trước, hãy lên đường và tiếp tục tìm kiếm.
Chúng ta cũng cần phải tôn trọng hành trình tìm kiếm của những người chân thành khác, mặc dù họ đi khác đường của chúng ta. Sự thật quá lớn lao cho bất kỳ ai trong chúng ta có thể khẳng định rằng mình đã tìm được tất cả. Vì không thể nắm giử hoàn toàn Thiên Chúa với đôi tay nhỏ bé của mình được. Vậy, hôm nay chúng ta hãy quỳ xuống bái lạy Đấng Thánh Toàn Năng và chỉ có một Đấng đó đến với chúng ta trong thân hình một Hài Nhi bé nhỏ. Nhưng sau đó sẽ lớn lên và sẽ mời gọi chúng ta đi theo Đấng mà chúng ta gọi là Ánh Sáng của thế gian.
Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP
THE EPIPHANY
Isaiah 60: 1-6; Psalm 72; Ephesians 3: 2-3a, 5-6; Matthew 2: 1-12
Can you hear what I hear in the opening lines of Isaiah today? "Rise up in splendor Jerusalem! Your light has come, the glory of the Lord shines upon you." I hear a sigh of relief and even a word to accompany the sigh, "Finally!" As I write this I am sitting in the Dallas airport waiting for my plane to pull up to the gate. It is late! When it comes I too will give a sigh of relief and say to myself, "Finally!" When I sit in a doctor’s office waiting for a doctor who is late and he or she finally arrives, I say to myself, "Finally!"
But the relief Isaiah stirs is much more profound. The people have finally returned from years of exile in Babylon. Now they face the difficult task of rebuilding the economic, political and religious structures they will need to become a unified nation. They cannot accomplish these tasks on their own, the labors ahead of them will be long and arduous. Isaiah is promoting a vision for the people of what Jerusalem will be – not yet, but someday. The vision will help sustain them when their tasks seem impossible to accomplish.
The prophet promises that the city will be a light in an otherwise dark world. That light will draw other people to the city and to their God. "They will gather and come to you." In other words, after their long wait, suffering and confusion, relief will come to the people when the vision they are being given is fulfilled. The they will be able to breathe a sign of relief and say "Finally,"
But all that will not be a result of their own efforts. If they are to shine a light that will draw others to the Holy City it will be God’s doing – the God who will draw them out of slavery and lead them to their homeland. It is difficult to wait when the times are difficult and there are no signs that the present struggle will end well. What will sustain the people as they struggle to build a just and lasting nation? The prophet promises God will be their sustenance.
Indeed, the prophet is telling the people God is already bringing about the promised transformation despite the surrounding darkness. We believe that the prophet’s vision is fulfilled through Christ’s life, death and resurrection. The darkness of sin, disruption and alienation among people has been pierced by his light. Through our baptism we are bearers of the light and that light is available to the world through the lives of Christ’s disciples in the community of the Church.
The narrative of Christ’s birth is a lovely story. As families enter the church during the Christmas season children will tug at their parents’ hands anxious to go directly to the Nativity scene at the side of the altar. And so is should be, even children are drawn to the Christ child. The story of the gift-bearing magi from the East, who followed the light of the star to do homage to the child is more than a lovely, heart warming tale to evoke cozy memories of our childhood. The subsequent, fuller infancy narrative is Matthew’s way of showing Christ as the new Moses. For like Moses, the life of the child will be threatened by another tyrant. Herod has no plans to go and do homage to the child. Later Pilate will bring about Jesus’ execution. God protected Moses and God will protect the child. But later the powers of darkness will seem to triumph – but only temporally. Like Moses, who led the enslaved Israelites out of Egypt, Jesus, by his death and resurrection will deliver us from the darkness of sin and bring us into the light of new life.
The Magi did not unload their camels, dismiss their porters and settle down in Bethlehem to continue their homage to the Christ child. Matthew makes it sound as if they did homage to the child, quickly got up off their knees and then moved on. Maybe they went home to tell their families and friends about their journey and how the star guided them through the nights – you can’t see stars when there is plenty of light. Maybe we shouldn’t be terrified by the darkness in our world and our lives because, if God is true to form, a light will appear in the dark and keep us on track as we travel together.
We don’t know what changes discovering Jesus made in the Magi’s lives. They would have to reflect on their experience and adjust their lives to what they saw and learned from their journey. And so do we. No one can tell us exactly what shape our Christian discipleship should take. We do know that we did not take it upon ourselves to get up to go to Christ. Paul frequently reminds us – we were in darkness until God shone the light of Jesus into our hearts. We make the faith journey to him and now we travel "by another way."
As we leave church and the crib scene today we have confidence that no darkness we face can put out the light that burns within us. Hear Isaiah’s promise, "Then you shall be radiant at what you see, your heart shall throb and overflow." Shall we resolve to continually turn toward the light we have seen, bow down to worship and then carry the light again into the world?
The Magi’s quest reminds us that throughout our lives we are continually searching for God. We can never settle back into a comfortable piety and complacency, even though we feel we have "found God." There is more up ahead – pack up and keep searching.
We need to also respect the journey of sincere others; even when their way differ from ours. The truth is too big for any of us to claim to have it all. God can not be grasped totally in my two hands, no matter how big they are. Let’s kneel and do homage today to the eternal and holy One who comes to us in the form of a child, but then grows into adulthood and invites us to follow the One we call, the Light of the World.