CHÚA NHẬT 23 THƯỜNG NIÊN C (2010)
"Thập giá của tình yêu đã trổ hoa"
Dẫn nhập đầu lễ: Anh chị em thân mến,
Sứ điệp Phụng vụ Chúa Nhật 23 TN C hôm nay mời gọi chúng ta sống tích cực và cụ thể Tin Mừng Chúa Giêsu-Kitô, Tin Mừng về “Con đường thập Giá”: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 27).…
Để có thể đón nhận và sống mầu nhiệm Thập Giá như một “Tin Mừng”, chúng ta cần sự trợ giúp của chính Chúa như sách Khôn ngoan hôm nay xác quyết: “Ý định của Chúa, nào ai biết được, nếu tự chốn cao vời, chính Ngài chẳng ban Đức Khôn Ngoan,chẳng gửi thần khí thánh ?”.
Để có thể nhận được “sự Khôn Ngoan” và “Thần Khí Thánh” ngay chính tại Bàn Tiệc Thánh Thể nầy hầu can đảm và hân hoan đi “con đường Thập Giá của Đức Kitô”, chúng ta cùng sốt sắng sám hối tội lỗi.
Chia sẻ Lời Chúa:
Trên báo Thanh Niên Online - Thứ Sáu, 3/9, có đang bài: LẤY CHỒNG CÓ “H”
Đó là câu chuyện cảm động đầy tính nhân văn nếu không nói là “rất Tin Mừng”, kể lại cuộc hôn nhân và dấn thân xây dựng cuộc sống gia đình của anh T.V.P và chị N.T.Đ. ở Kiên Giang. Anh T.V.P sau một thời bươn chải phóng túng ở Sài Gòn, đã vướng vào xì ke và mang lấy căn bệnh thế kỷ HIV. Khi biết được thông tin buồn bã nầy từ giấy xét nghiệm của người yêu, chi N.T.Đ đã bình tĩnh và quyết định mau mắn kết hôn với anh, để, theo chị, chỉ có tình yêu gắn bó nầy mới hy vọng cứu anh. Sau bao nhiêu cay đắng, nhọc nhằn, hy sinh và khổ ải, vượt qua bao nhiêu chống đối dèm pha của những người thân và bạn bè, tình yêu của chị dành cho anh đã vực anh từ nổi thất vọng lênh láng với cái chết cận kề, trở thành con người đầy hy vọng và sống có ý nghĩa….
Trong nhãn quan Tin Mừng hôm nay, chúng ta có thể nói được rằng chị NTĐ đã chấp nhận “đi con đường Thập Giá của Đức Kitô” để phục sinh niềm tin và sự sống cho người chồng từ bóng tối của buồn nản thất vọng. Và phải chăng "Thập giá của tình yêu đã trổ hoa"
1). Thập giá: Một lựa chọn khó khăn:
Trong cuộc sống mà chiều kích "tục hoá" gần như đang thắng thế trong xã hội con người hôm nay, thì quả thật, việc nêu cao ý nghĩa và giá trị của "thập giá", "đau khổ", "hy sinh" có thể bị coi là lỗi thời, là không nhân bản. Điều nầy cũng dễ hiểu thôi; vì quả thật, nếu đọc lại Tin Mừng, chúng ta cũng nhận thấy rằng: khi Đức Ki-tô loan báo sứ điệp "thập giá" thì các tông đồ cũng không thể chấp nhận:
Từ lúc đó, Đức Giê-su Ki-tô bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết: Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và này thứ ba sẽ sống lại. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người: "Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy !" Nhưng đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô: "Xa-tan, lui lại đằng sau Thầy ! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người" (Mt 16, 21-23)
Quả thật, "thập giá", "đau khổ" luôn là một thực tại "dị ứng" với tâm thức, tình cảm tự nhiên của con người. Tin mừng cũng đã cho chúng ta thấy rằng: chính Chúa Giê-su, khi đối diện với "thập giá", "khổ nạn", Ngài cũng đã xao xuyến, lo sợ:
"Cha ơi, nếu Cha muốn, xin tha cho con khỏi uống chén nầy. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà xin theo ý Cha". Bấy giờ có thiên sứ tự trời hiện đến tăng sức cho Người. Người lâm cơn xao xuyến bồi hồi, nên càng khẩn thiết cầu xin. Và mồ hôi Người như nững giọt máu rơi xuống đất. (Lc 22, 42-44)
2. Từ bỏ và bước đi trên con đường thập giá:
Thật ra, lời mời gọi "từ bỏ và bước theo Chúa Ki-tô trên con đường Thập giá" là ơn gọi chung của mọi Ki-tô hữu: Đức Kitô một lần nữa trong Tin mừng Chúa Nhật hôm nay nói với chúng ta:
“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 26-27)
Một cách nào đó, chúng ta cũng có thể nói được rằng: "Thập giá" chỉ là một cách diễn tả khác mạnh hơn, cụ thể hơn, "con đường hẹp", "Tám mối phúc thật", sự "khó nghèo", hay "tình yêu cho đến tận cùng" mà Đức Ki-tô luôn nhấn mạnh trong lời rao giảng của Ngài. Chúng ta có thể chiêm ngưỡng Đức Kitô trong cách Ngài đón nhận thập giá để từ đó rút ra những kết luận cho chính mình:
- Như Đức Ki-tô, đón nhận thập giá trong tâm tình thông hiệp với Thiên Chúa cách thân mật và hiếu thảo, liên kết với anh em trong cảm thông huynh đệ:
"Nầy đến giờ, và giờ ấy đã đến rồi, anh em sẽ bị phân tán mỗi người một ngả và để Thầy cô độc một mình. Nhưng Thầy không cô độc đâu, vì Chúa Cha ở với Thầy" (Ga 16, 32).
Vâng, Đức Ki-tô hiện diện với Đức Chúa Cha, sống thân mật với Chúa Cha đó là điều chúng ta nhận ra cách rõ nét trong bi kịch thương khó. Trong khi đó, khi gặp đau khổ, chúng ta dễ bị ném vào trạng thái cô độc, có khuynh hướng cắt đứt mọi mối tương quan, với Thiên Chúa cũng như với anh chị em, như tâm sự não nề của thi sĩ Chế Lan Viên:
“Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh,
Một vì sao trơ trọi cuối trời xa.
Để nơi ấy tháng ngày tôi lẫn tránh,
Những ưu phiền, đau khổ với buồn lo”
Và chúng ta cũng nhận ra rằng: trên con đường khổ giá và trong những giây phút hấp hối trên đồi Can-vê, Chúa Ki-tô không ngừng gặp gỡ anh em để ủi an (Lc 23, 27-30), để tha thứ (Lc 23, 43), để lo lắng, uỷ thác (Ga 19, 25-27)…
Chị Chiara Lubich đã có những cảm nhận sâu sắc về ý nghĩa nầy được diễn tả sống động qua kinh nguyện sau đây:
Để chúng con được ánh sáng, Chúa đã trở nên mù loà.
Để chúng con được hiệp nhất, Chúa đã chịu xa cách Chúa Cha.
Để chúng con được khôn ngoan, Chúa đã trở nên "dốt nát".
Để chúng con được trở nên vô tội, Chúa đã trở thành người "tội lỗi".
Để chúng con hy vọng, Chúa đã hầu như tuyệt vọng.
Để Thiên Chúa ở trong chúng con, Chúa đã cảm nghiệm tình trạng bị xa cách Thiên Chúa.
Để chúng con chiếm hữu thiên đàng, Chúa đã cảm nghiệm hoả ngục.
Để cho chúng con được vui sống trên mặt đất nầy giữa hàng trăm anh chị em, Chúa đã chịu cảnh bị gạt bỏ khỏi trời đất, khỏi loài người và thiên nhiên.
Chúa là Thiên Chúa, là Thiên Chúa của con, là Thiên Chúa của tình yêu thương vô bờ bến của chúng con (CNHV trg. 148-149)
- Đón nhận thập giá để hoàn tất trên thân xác tôi…
Để cảm nhận điều nầy, chúng ta hãy nghe chứng từ của ĐHY F.X. Nguyễn Văn Thuận:
"Chúng ta có thể làm được, nếu biết nhìn trong mọi đau khổ của bản thân và tha nhân một bóng dáng đau khổ vô biên của Chúa, một khía cạnh, một nét mặt của Ngài. Mỗi khi đau khổ xuất hiện, chúng ta không xua đuổi nó, nhưng tiếp nhận nó trong tâm hồn, như thể chúng ta đón nhận Chúa. Và rồi nếu quên mình đi, chúng ta đáp ứng đầy yêu thương những gì Thiên Chúa đòi hỏi chúng ta trong giây phút hiện tại, nơi tha nhân mà người đặt trước chúng ta…
"Tôi nhớ lại kinh nghiệm của tôi trong những năm đen tối của cảnh tù đầy. Trong thẳm sâu những đau khổ của tôi, có một vài tâm tình mang lại cho tôi an bình trong tâm hồn: tôi không loại trừ một ai khỏi tâm hồn tôi. Tôi tự nhủ: chính Thiên Chúa là tình thương sẽ xét xử tôi, chứ không phải thế gian, không phải Nhà nước, không phải guồng máy tuyên truyền. Tất cả sẽ qua đi, chỉ còn lại một mình Thiên Chúa không thay đổi…"(CNHV trang 151-152
- Đón nhận Thập giá vì nhiệm thể là Hội Thánh:
"Giờ đây, tôi vui mừng được chịu đau khổ vì anh em. Những gian nan thử thách Đức Ki-tô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh" (Cl 1, 24).
Vâng, đón nhận thập giá vì Hội Thánh, trong Hội Thánh và với Hội Thánh, để trở nên dụng cụ cứu độ, để nối dài "Hy tế của Đấng Cứu Độ", để cùng với Đức Kitô "bị treo lên hầu kéo mọi người lên"…đó không phải là con đường đẹp nhất và đúng nhất của mọi Kitô hữu đó sao ?
Tại nước cộng hòa bé nhỏ Lithuania vừa mới được độc lập trong thập niên 90 của thế kỷ trước, có một ngọn đồi mang tên “Đồi Thánh Giá”. Tại đây, có không biết bao nhiêu cây Thánh Giá được tập trung như là biểu tượng của một niềm tin bất khuất vào Chúa Kitô của người kitô hữu Lithuania. Khi ngước mắt hướng về “Ngọn đồi linh thiêng đầy Thánh Giá đã bao lần bị triệt hạ, bị san bằng nhưng rồi vẫn hiên ngang tồn tại và vươn lên nầy”, mỗi người kitô hữu Lithuania đều xác tín rằng: con đường Thập Giá mà Đức Kitô đã chọn như phương thế tuyệt hảo để cứu chuộc loài người, con đường ấy mãi mãi vẫn là sự khôn ngoan đích thực không thể thay thế được trong hành trình sống và bảo vệ niềm tin của người kitô hữu. Thánh Giá đối với họ mãi mãi là dấu chỉ của niềm hy vọng, sức đỡ nâng và niềm an ủi tuyệt vời giúp họ vượt qua bao tháng năm dài của bách hại, đọa đầy và đau khổ.
Kinh nghiệm tuyệt vời “về Ngọn đồi Thánh Giá của kitô hữu Lithuania” trong hành trình đức tin, cũng chính là bài học căn bản trong lời dạy của Tin Mừng mà Đức Kitô giới thiệu cho tất cả những ai chọn Ngài và tiếp bước theo Ngài trên con đường yêu thương và phục vụ, con đường thánh hóa bản thân để tiến vào vương quốc sự sống mà sứ điệp Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay muốn nhắc lại: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 27).
Chúng ta cùng cầu nguyện cho nhau hôm nay nhận được nhiều sự khôn ngoan và sức mạnh Thần Khí để can đảm đón nhận “thập giá” rải rác trên mọi nẻo đường cuộc sống. Amen.
"Thập giá của tình yêu đã trổ hoa"
Dẫn nhập đầu lễ: Anh chị em thân mến,
Sứ điệp Phụng vụ Chúa Nhật 23 TN C hôm nay mời gọi chúng ta sống tích cực và cụ thể Tin Mừng Chúa Giêsu-Kitô, Tin Mừng về “Con đường thập Giá”: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 27).…
Để có thể đón nhận và sống mầu nhiệm Thập Giá như một “Tin Mừng”, chúng ta cần sự trợ giúp của chính Chúa như sách Khôn ngoan hôm nay xác quyết: “Ý định của Chúa, nào ai biết được, nếu tự chốn cao vời, chính Ngài chẳng ban Đức Khôn Ngoan,chẳng gửi thần khí thánh ?”.
Để có thể nhận được “sự Khôn Ngoan” và “Thần Khí Thánh” ngay chính tại Bàn Tiệc Thánh Thể nầy hầu can đảm và hân hoan đi “con đường Thập Giá của Đức Kitô”, chúng ta cùng sốt sắng sám hối tội lỗi.
Chia sẻ Lời Chúa:
Trên báo Thanh Niên Online - Thứ Sáu, 3/9, có đang bài: LẤY CHỒNG CÓ “H”
Đó là câu chuyện cảm động đầy tính nhân văn nếu không nói là “rất Tin Mừng”, kể lại cuộc hôn nhân và dấn thân xây dựng cuộc sống gia đình của anh T.V.P và chị N.T.Đ. ở Kiên Giang. Anh T.V.P sau một thời bươn chải phóng túng ở Sài Gòn, đã vướng vào xì ke và mang lấy căn bệnh thế kỷ HIV. Khi biết được thông tin buồn bã nầy từ giấy xét nghiệm của người yêu, chi N.T.Đ đã bình tĩnh và quyết định mau mắn kết hôn với anh, để, theo chị, chỉ có tình yêu gắn bó nầy mới hy vọng cứu anh. Sau bao nhiêu cay đắng, nhọc nhằn, hy sinh và khổ ải, vượt qua bao nhiêu chống đối dèm pha của những người thân và bạn bè, tình yêu của chị dành cho anh đã vực anh từ nổi thất vọng lênh láng với cái chết cận kề, trở thành con người đầy hy vọng và sống có ý nghĩa….
Trong nhãn quan Tin Mừng hôm nay, chúng ta có thể nói được rằng chị NTĐ đã chấp nhận “đi con đường Thập Giá của Đức Kitô” để phục sinh niềm tin và sự sống cho người chồng từ bóng tối của buồn nản thất vọng. Và phải chăng "Thập giá của tình yêu đã trổ hoa"
1). Thập giá: Một lựa chọn khó khăn:
Trong cuộc sống mà chiều kích "tục hoá" gần như đang thắng thế trong xã hội con người hôm nay, thì quả thật, việc nêu cao ý nghĩa và giá trị của "thập giá", "đau khổ", "hy sinh" có thể bị coi là lỗi thời, là không nhân bản. Điều nầy cũng dễ hiểu thôi; vì quả thật, nếu đọc lại Tin Mừng, chúng ta cũng nhận thấy rằng: khi Đức Ki-tô loan báo sứ điệp "thập giá" thì các tông đồ cũng không thể chấp nhận:
Từ lúc đó, Đức Giê-su Ki-tô bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết: Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và này thứ ba sẽ sống lại. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người: "Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy !" Nhưng đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô: "Xa-tan, lui lại đằng sau Thầy ! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người" (Mt 16, 21-23)
Quả thật, "thập giá", "đau khổ" luôn là một thực tại "dị ứng" với tâm thức, tình cảm tự nhiên của con người. Tin mừng cũng đã cho chúng ta thấy rằng: chính Chúa Giê-su, khi đối diện với "thập giá", "khổ nạn", Ngài cũng đã xao xuyến, lo sợ:
"Cha ơi, nếu Cha muốn, xin tha cho con khỏi uống chén nầy. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà xin theo ý Cha". Bấy giờ có thiên sứ tự trời hiện đến tăng sức cho Người. Người lâm cơn xao xuyến bồi hồi, nên càng khẩn thiết cầu xin. Và mồ hôi Người như nững giọt máu rơi xuống đất. (Lc 22, 42-44)
2. Từ bỏ và bước đi trên con đường thập giá:
Thật ra, lời mời gọi "từ bỏ và bước theo Chúa Ki-tô trên con đường Thập giá" là ơn gọi chung của mọi Ki-tô hữu: Đức Kitô một lần nữa trong Tin mừng Chúa Nhật hôm nay nói với chúng ta:
“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 26-27)
Một cách nào đó, chúng ta cũng có thể nói được rằng: "Thập giá" chỉ là một cách diễn tả khác mạnh hơn, cụ thể hơn, "con đường hẹp", "Tám mối phúc thật", sự "khó nghèo", hay "tình yêu cho đến tận cùng" mà Đức Ki-tô luôn nhấn mạnh trong lời rao giảng của Ngài. Chúng ta có thể chiêm ngưỡng Đức Kitô trong cách Ngài đón nhận thập giá để từ đó rút ra những kết luận cho chính mình:
- Như Đức Ki-tô, đón nhận thập giá trong tâm tình thông hiệp với Thiên Chúa cách thân mật và hiếu thảo, liên kết với anh em trong cảm thông huynh đệ:
"Nầy đến giờ, và giờ ấy đã đến rồi, anh em sẽ bị phân tán mỗi người một ngả và để Thầy cô độc một mình. Nhưng Thầy không cô độc đâu, vì Chúa Cha ở với Thầy" (Ga 16, 32).
Vâng, Đức Ki-tô hiện diện với Đức Chúa Cha, sống thân mật với Chúa Cha đó là điều chúng ta nhận ra cách rõ nét trong bi kịch thương khó. Trong khi đó, khi gặp đau khổ, chúng ta dễ bị ném vào trạng thái cô độc, có khuynh hướng cắt đứt mọi mối tương quan, với Thiên Chúa cũng như với anh chị em, như tâm sự não nề của thi sĩ Chế Lan Viên:
“Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh,
Một vì sao trơ trọi cuối trời xa.
Để nơi ấy tháng ngày tôi lẫn tránh,
Những ưu phiền, đau khổ với buồn lo”
Và chúng ta cũng nhận ra rằng: trên con đường khổ giá và trong những giây phút hấp hối trên đồi Can-vê, Chúa Ki-tô không ngừng gặp gỡ anh em để ủi an (Lc 23, 27-30), để tha thứ (Lc 23, 43), để lo lắng, uỷ thác (Ga 19, 25-27)…
Chị Chiara Lubich đã có những cảm nhận sâu sắc về ý nghĩa nầy được diễn tả sống động qua kinh nguyện sau đây:
Để chúng con được ánh sáng, Chúa đã trở nên mù loà.
Để chúng con được hiệp nhất, Chúa đã chịu xa cách Chúa Cha.
Để chúng con được khôn ngoan, Chúa đã trở nên "dốt nát".
Để chúng con được trở nên vô tội, Chúa đã trở thành người "tội lỗi".
Để chúng con hy vọng, Chúa đã hầu như tuyệt vọng.
Để Thiên Chúa ở trong chúng con, Chúa đã cảm nghiệm tình trạng bị xa cách Thiên Chúa.
Để chúng con chiếm hữu thiên đàng, Chúa đã cảm nghiệm hoả ngục.
Để cho chúng con được vui sống trên mặt đất nầy giữa hàng trăm anh chị em, Chúa đã chịu cảnh bị gạt bỏ khỏi trời đất, khỏi loài người và thiên nhiên.
Chúa là Thiên Chúa, là Thiên Chúa của con, là Thiên Chúa của tình yêu thương vô bờ bến của chúng con (CNHV trg. 148-149)
- Đón nhận thập giá để hoàn tất trên thân xác tôi…
Để cảm nhận điều nầy, chúng ta hãy nghe chứng từ của ĐHY F.X. Nguyễn Văn Thuận:
"Chúng ta có thể làm được, nếu biết nhìn trong mọi đau khổ của bản thân và tha nhân một bóng dáng đau khổ vô biên của Chúa, một khía cạnh, một nét mặt của Ngài. Mỗi khi đau khổ xuất hiện, chúng ta không xua đuổi nó, nhưng tiếp nhận nó trong tâm hồn, như thể chúng ta đón nhận Chúa. Và rồi nếu quên mình đi, chúng ta đáp ứng đầy yêu thương những gì Thiên Chúa đòi hỏi chúng ta trong giây phút hiện tại, nơi tha nhân mà người đặt trước chúng ta…
"Tôi nhớ lại kinh nghiệm của tôi trong những năm đen tối của cảnh tù đầy. Trong thẳm sâu những đau khổ của tôi, có một vài tâm tình mang lại cho tôi an bình trong tâm hồn: tôi không loại trừ một ai khỏi tâm hồn tôi. Tôi tự nhủ: chính Thiên Chúa là tình thương sẽ xét xử tôi, chứ không phải thế gian, không phải Nhà nước, không phải guồng máy tuyên truyền. Tất cả sẽ qua đi, chỉ còn lại một mình Thiên Chúa không thay đổi…"(CNHV trang 151-152
- Đón nhận Thập giá vì nhiệm thể là Hội Thánh:
"Giờ đây, tôi vui mừng được chịu đau khổ vì anh em. Những gian nan thử thách Đức Ki-tô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh" (Cl 1, 24).
Vâng, đón nhận thập giá vì Hội Thánh, trong Hội Thánh và với Hội Thánh, để trở nên dụng cụ cứu độ, để nối dài "Hy tế của Đấng Cứu Độ", để cùng với Đức Kitô "bị treo lên hầu kéo mọi người lên"…đó không phải là con đường đẹp nhất và đúng nhất của mọi Kitô hữu đó sao ?
Tại nước cộng hòa bé nhỏ Lithuania vừa mới được độc lập trong thập niên 90 của thế kỷ trước, có một ngọn đồi mang tên “Đồi Thánh Giá”. Tại đây, có không biết bao nhiêu cây Thánh Giá được tập trung như là biểu tượng của một niềm tin bất khuất vào Chúa Kitô của người kitô hữu Lithuania. Khi ngước mắt hướng về “Ngọn đồi linh thiêng đầy Thánh Giá đã bao lần bị triệt hạ, bị san bằng nhưng rồi vẫn hiên ngang tồn tại và vươn lên nầy”, mỗi người kitô hữu Lithuania đều xác tín rằng: con đường Thập Giá mà Đức Kitô đã chọn như phương thế tuyệt hảo để cứu chuộc loài người, con đường ấy mãi mãi vẫn là sự khôn ngoan đích thực không thể thay thế được trong hành trình sống và bảo vệ niềm tin của người kitô hữu. Thánh Giá đối với họ mãi mãi là dấu chỉ của niềm hy vọng, sức đỡ nâng và niềm an ủi tuyệt vời giúp họ vượt qua bao tháng năm dài của bách hại, đọa đầy và đau khổ.
Kinh nghiệm tuyệt vời “về Ngọn đồi Thánh Giá của kitô hữu Lithuania” trong hành trình đức tin, cũng chính là bài học căn bản trong lời dạy của Tin Mừng mà Đức Kitô giới thiệu cho tất cả những ai chọn Ngài và tiếp bước theo Ngài trên con đường yêu thương và phục vụ, con đường thánh hóa bản thân để tiến vào vương quốc sự sống mà sứ điệp Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay muốn nhắc lại: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 27).
Chúng ta cùng cầu nguyện cho nhau hôm nay nhận được nhiều sự khôn ngoan và sức mạnh Thần Khí để can đảm đón nhận “thập giá” rải rác trên mọi nẻo đường cuộc sống. Amen.