Chúa Giêsu vào một làng kia và có một phụ nữ tên là Martha rước Người vào nhà mình. Bà có người em gái tên là Maria ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người. Martha bận rộn với việc thết đãi khách. Bà đứng lại thưa Người rằng: "Lạy Thầy, em con để con hầu hạ một mình mà Thầy không quan tâm sao? Xin Thầy bảo em con giúp con với". Nhưng Chúa đáp: "Martha, Martha, con lo lắng bối rối về nhiều chuyện. Chỉ có một sự cần mà thôi: Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị ai lấy mất". (Lc 10, 38-42).

Có phải khi chúng ta đọc đoạn Phúc Âm trên đây, Chúa cho chúng ta hiểu rằng Chúa cần tấm lòng và sự đón khách nhiệt tình hơn là sự thết đãi của gia chủ?. Quả nếu thật tình ý của Chúa như thế thì hoàn toàn trái ngược với sự tiếp đón và thết đãi của con người trần gian rồi!. Trên đời con người ta cái gì cũng được đánh giá trị qua cái bàn tiệc và những thức ăn được bày biện trên cái bàn tiệc đó!. Càng bày nhiều món ăn thì càng được gọi là thịnh soạn và khách quý được mời, trong dạ mới cảm thấy được hả hê vì gia chủ coi mình là loại người quan trọng!?. Chứ tiếp đãi khách quý mà chỉ có nước lã và vài miếng đưa cay, thì chắc người khách quý ấy mặt mày sẽ nhanh chóng đỏ cay lên hoặc đanh lại và xám xịt như không còn giọt máu chạy trên mặt của ông ta, vì sao? Thưa vì ông xem đó là một hành động cố ý để xỉ nhục ông thay cho lời nói???. Nhưng Chúa nhân từ của chúng ta lại rất khác thưa anh chị em! Chúa cần sự tiếp đón và tấm lòng nhiệt tình của chúng ta, bởi Chúa của chúng ta không đói khát miếng ăn, nhưng Ngài thật khát và thật đói linh hồn của tất cả chúng ta mà thôi!. Vì Ngài biết trước, Ngài không thể ở với chúng ta luôn mãi nên Ngài thật chỉ khát khao tấm lòng của chúng ta, rào đón Ngài, cho Ngài vào nhà, và cho Ngài thời giờ để được ở bên cạnh chúng ta, để Ngài sẽ nói cho chúng ta nghe về Nước Trời của Ngài và của Cha Ngài khi Ngài có cơ hội đến nhà của chúng ta.

Cùng là hai chị em ruột nhưng Chúa Giêsu chỉ thu hút được cô em là Maria vô cùng phấn khởi, hân hoan, vui vẻ, tiếp đón, và nồng hậu, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Chúa mở lòng ra mà lắng nghe tất cả những Lời vàng ngọc của Chúa, cô đã thật mải mê kín múc hết thảy Lời của Chúa mà quên đi bổn phận là phụ với chị Martha nấu cơm thết đãi Chúa Giêsu là khách quý của nhà mình. Ai có khách đến nhà mà gia chủ không bị căng thẳng bao giờ!? Đàn ông thì ít chứ đàn bà con gái chúng tôi thì đăng đăng đê đê với những thực đơn vừa tốn kém tốn thời gian nhiều lại không đơn giản tí nào khi phải có khách quý đến nhà. Tiếng ồn ào la mắng và sai bảo nó như là cái chợ, và xin đừng ai vào nhà bếp của chúng tôi nhé! Đó là điều rất kỵ mà chỉ có khách quý thân lắm mới được vào bếp mà nhìn thôi! Chứ chúng tôi chẳng dám nhờ phụ một tay đâu!. Nên ai bảo có khách quý đến nhà là chúng tôi thật sung sướng đâu vì không là sự trả ơn thì cũng là những sự đời lấn cấn cần phải có!???. Thế gian là thế! Tình người là thế! Và tình đời cũng là thế! Cho nên thế gian mới là nơi mà chúng ta cần có Chúa hiện diện trong nhà của chúng ta, nhưng không nào bằng là có Chúa hiện diện ngay trong tấm lòng, trái tim, và tâm hồn của chúng ta, còn mọi thứ khác có Chúa lo cho tất cả!!!!.

Thánh Lễ bắt đầu vào lúc 5:30 chiều, con gái lớn của tôi cách nó ăn mặc thì như con trai vậy! Cháu tuy lớn bộn rồi nhưng được cái đầu óc và tâm hồn của cháu thì y như 14, 15 tuổi mà thôi! Chồng tôi thì tánh tình cũng y như những ông bố khác là cũng lo ngại và âu lo cho hai cô con gái của ổng, chắc sợ chúng "ế" chắc, nhưng tôi bảo ông rằng đây không phải bên VN mà ông sợ, chúng nó phải lo học hành tới bến cái đã, rồi hẵng tìm chồng cho chúng, mà sự tìm chồng tìm vợ cho chúng bên đây cũng là cổ lỗ sỹ lắm rồi! Chẳng một đứa nào mà thích cái vụ đứng ra làm mai cho chúng đâu! Bên Mỹ đây phải để cho chúng tự chọn lựa vì là xứ tự do, chúng có quyền lựa chọn lấy vì đấy là cuộc đời hệ trọng của chúng, xin mọi người lớn đừng có nhúng vào. Sở dĩ thế cho nên chúng tôi cha mẹ bên Mỹ này đôi khi nói với nhau là chúng đặt đâu thì cha mẹ ngồi đó! Bởi tiền thì cũng của chúng, chúng tự lo liệu cái đám cưới của chúng, mà cha mẹ chỉ là người đại diện cho đôi bên họ hàng mà thôi!. Cho nên nói cho ngay cái quyền trên con cái bên Mỹ này thật khác xa với bên VN, thưa anh chị em!. Bên VN thì thường cha mẹ có tiền thì lo cho con cái tất cả nên quyền hành cha mẹ chúng phải theo, vì không thì lấy tiền đâu để chúng lấy nhau?. Chung quy cũng chỉ vì cái đồng tiền mà quyền hạn cha mẹ phải chịu lép vế đến thế!. Nhưng tuy dù bên Mỹ thật, sự việc con cái nghèo mà cha mẹ giầu thì quyền thế cũng không thay đổi khác lắm với bên VN mình, là cha mẹ đòi gì thì con cái vẫn nghe theo, để chúng được lấy nhau trước hai họ đôi bên chứng dám, còn nếu chúng thật sự không cần cái đám cưới vì cha mẹ đôi bên đều chống đối, thì chúng tự dắt nhau đến nhà thờ và tự ra tòa mà làm giấy chứng nhận Hôn Nhân là xong.

Để trở lại vấn đề quần áo mặc con gái lớn của tôi, ông bắt cháu đi thay lại quần áo theo ý của ổng thì tôi không cho, bởi tôi quan trọng giờ hiện diện trong Thánh lễ hơn là quần áo, miễn sao đừng lôi thôi lếch thếch, áo quần nhăn nhó, dơ dáy, hôi hám vì vừa đi chơi công viên về, hoặc quần áo không thích hợp để vào nhà thờ là áo quần ngắn cũn cỡn, áo quần mặc quá mỏng kiểu nửa kín nữa hở của chiếc áo dài là không được. Quần áo mặc vào nhà thờ là Nhà Chúa, chúng ta phải có sự kính trọng, và khi có sự kính trọng đó, tự chúng ta phải tự biết thế nào là thái quá, loè loẹt quá, làm mọi người chia trí là có tội. Chúng ta đến Nhà của Chúa hay Chúa đến nhà của chúng ta cũng vậy thôi! Là Chúa nhận tấm lòng thành và sự nhiệt tình để tiếp đón Chúa, hơn là của ăn hay tấm áo. Vì của ăn hay tấm áo trên thế gian này không mang chúng ta vào Nước Trời được, cho nên sự đón tiếp Chúa vào Nhà Tâm Hồn của chúng ta mới là Quan Trọng thưa anh chị em!.

Mong tất cả chúng ta đọc Lời Chúa, thấu hiểu, và mang ra thực hành để Lời của Chúa không là uổng công. Amen.