PHỐ ĐÊM
Dập dìu đêm phố xa
Người với người chung đôi
Chỉ mình ta lặng lẽ
Đếm nỗi buồn xa xôi
Giờ này, em có lẽ
Nỗi nhớ là hư không
Nơi phương trời xứ lạ
Em vẫn là người dưng
Đêm Saigon đầy nhớ
Ta nghe khuya trong lòng
Em vẫn là tất cả
Hy vọng và chờ mong
Buồn lạ - Buồn khôn tả
Ta cứ hoài lãng du
Dù em quên tất cả
Ta còn nhớ như thơ
Đêm nay khuya rất lạ
Ta nghe hát Thánh ca
Nhớ ngày xưa Thiên Chúa
Tạo nên một Êva
(Vương Cung Thánh đường, Đêm 20/12/1995)
HAI NỬA CUỘC ĐỜI
Vui xuân cứ việc vui xuân
Nên chăng nhớ chút thì thầm mùa Chay?
Nhớ đêm nhớ cả ban ngày
Nhớ nô-tì-kiếp đắng cay gian trần
Sầu lòng chứ chẳng bi quan
Dẫu phận sang hèn cũng hoá bụi tro
Trăm năm nào phải là thơ
Nhập nhoà mơ ước thực hư cuộc đời
Nửa môi cười với xuân vui
Nửa môi méo xệch chơi vơi phận mình
Một con mắt ngó mông mênh
Một con mắt ướt lệ kinh cầu buồn
Kiếp người hai nửa xác, hồn
Xác thân nặng trĩu, hồn bồng bềnh bay
Nắng xuân thắp sáng lên cây
Giáo đường chuông đổ chợt gầy trầm tư
Hồng ân Thiên Chúa bao la
Dốc đời lăn mãi, phù du kiếp người
Giằng co hai nửa cuộc đời
Nửa tôi thanh thoát, nửa tôi nặng nề
Quanh năm lạc giữa đam mê
Trở đi mắc núi, trở về mắc sông
Chỉ mong lượng Chúa khoan hồng
Đón xuân chay tịnh cho lòng bình an.
Dập dìu đêm phố xa
Người với người chung đôi
Chỉ mình ta lặng lẽ
Đếm nỗi buồn xa xôi
Giờ này, em có lẽ
Nỗi nhớ là hư không
Nơi phương trời xứ lạ
Em vẫn là người dưng
Đêm Saigon đầy nhớ
Ta nghe khuya trong lòng
Em vẫn là tất cả
Hy vọng và chờ mong
Buồn lạ - Buồn khôn tả
Ta cứ hoài lãng du
Dù em quên tất cả
Ta còn nhớ như thơ
Đêm nay khuya rất lạ
Ta nghe hát Thánh ca
Nhớ ngày xưa Thiên Chúa
Tạo nên một Êva
(Vương Cung Thánh đường, Đêm 20/12/1995)
HAI NỬA CUỘC ĐỜI
Vui xuân cứ việc vui xuân
Nên chăng nhớ chút thì thầm mùa Chay?
Nhớ đêm nhớ cả ban ngày
Nhớ nô-tì-kiếp đắng cay gian trần
Sầu lòng chứ chẳng bi quan
Dẫu phận sang hèn cũng hoá bụi tro
Trăm năm nào phải là thơ
Nhập nhoà mơ ước thực hư cuộc đời
Nửa môi cười với xuân vui
Nửa môi méo xệch chơi vơi phận mình
Một con mắt ngó mông mênh
Một con mắt ướt lệ kinh cầu buồn
Kiếp người hai nửa xác, hồn
Xác thân nặng trĩu, hồn bồng bềnh bay
Nắng xuân thắp sáng lên cây
Giáo đường chuông đổ chợt gầy trầm tư
Hồng ân Thiên Chúa bao la
Dốc đời lăn mãi, phù du kiếp người
Giằng co hai nửa cuộc đời
Nửa tôi thanh thoát, nửa tôi nặng nề
Quanh năm lạc giữa đam mê
Trở đi mắc núi, trở về mắc sông
Chỉ mong lượng Chúa khoan hồng
Đón xuân chay tịnh cho lòng bình an.