Vài cảm nghĩ về tờ báo Công giáo và Dân tộc
Người viết xin đóng góp những cảm nghĩ và ý kiến cá nhân của một người chưa có một ngày sống dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam về một vài diễn biến có thể nói là “điểm nóng” đang xẩy ra cho Giáo hội Việt nam. Tất nhiên sẽ có nhiều thiếu sót và có thể sai lầm.
1- Báo Công Giáo và Dân Tộc
Tôi chưa từng được nhìn thấy tờ báo Công Giáo và Dân Tộc to nhỏ dầy mỏng ra sao nhưng thừa biết rằng đó chỉ là một khí cụ “nằm vùng” của đảng cộng sản Việt Nam nhằm có một tiếng nói trong sinh họat của Giáo hội Công giáo Việt Nam. Tiếng nói này, trong hoàn cảnh ngày hôm nay không còn tạo được ảnh hưởng nào có giá trị nào trên những sinh họat của Giáo hội công giáo Việt Nam. Giáo dân đã từng công khai tẩy chay không mua và không đọc báo Công Giáo Dân Tộc, đồng thời xa lánh một số linh mục đã từng làm công cụ cho cộng sản để chia rẽ Giáo hội Việt nam.
Những linh mục quốc doanh này có thể vì miếng mồi danh phận, địa vị, hoặc tiền bạc mà cam tâm làm tôi mọi cho một thế lực vô thần luôn tìm cách xâm nhập và lũng đọan tổ chức và sinh họat của giáo hội. Nhưng cũng thật là may mắn vì con số các linh mục quay lưng lại với giáo hội chỉ là con số rất nhỏ, không đáng kể, trong một hàng ngũ đông đảo các linh mục Việt nam dấn thân, thánh thiện, và luôn tha thiết đến đời sống mục vụ của mình, ngày đêm phục vụ tha nhân và giáo hội.
Những linh mục và nữ tu được dán cho cái nhãn hiệu quốc doanh hoặc vì quá ngây thơ hoặc vì quá yếu lòng nên đã không có những phản ứng nghiêm chỉnh qua những biến động của thời cuộc. Có thể họ nghĩ và tin rằng sự dấn thân của họ đã mang phúc lợi đến cho giáo hội nhưng họ lại quên rằng những hàng lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam chỉ coi họ như những công cụ để đạt tới mục đích của những người cầm quyền. May thay trong những năm vừa qua đã có nhiều linh mục quốc doanh đã tử bỏ việc làm tay sai cho cộng sản và đã trở về đời sống mục vụ chính thức của mình trong giaáo hội.
Một điều may mắn nữa cho Giáo hội công giáo Việt Nam là những linh mục quốc doanh này đã không thể làm rung chuyển được nền móng vững chắc của Giáo hội Công giáo Việt nam từ bao năm qua, mặc dù họ được tiếp hơi tiếp sức rất mãnh liệt từ phía nhà cầm quyền. Đa số những người lầm lỡ bây giờ đang hồi tâm. Tuổi đời chồng chất và những đắng cay họ đã phải gánh chịu là những nguyên nhân sẽ đưa họ về đường thật nẻo chính. Đọc những bài viết của linh mục Trương Bá Cần thì nhiều người đã hiều ngay ra là ông ta phục vụ cho quyền lời của đảng Công sản hơn là cho Giáo hội.
Giáo hội Việt nam vẫn mong chờ những người con lạc lối trở về và cộng đòan giáo dân cũng sẽ sẵng sánt tha thứ cho hộ, một khi họ thành tâm hối cải. Lớp người trẻ nhìn những người đi trước với những sai lầm rất đáng xấu hổ nên không ai dại dột bước vào con đường chông gai này. Thế hệ những linh mục quốc danh không sớm thì muộn sẽ hết thời, Nhà Nước sẽ không tìm được người thay thế. Bản tường trình từ Hà Nội về đại hội của Ủy Ban Đòan Kết Công giáo trong mấy ngày qua đã cho thấy một sự tan rã trong hàng ngũ của nhóm này, và cũng cho thấy họ chỉ là những người đi tìm địa vị và cuộc sống vật chất mà người Cộng sản ban cho họ khi họ cam tâm trở thành công cụ gây chia rẽ và phá Giáo hội.
Báo Công Giáo và Dân Tộc, Ủy Ban Đòan Kết Công Giáo chỉ là những vết nhơ trong lịch sử Giáo hội Việt nam, họ sẽ bị loại trừ, họ cũng sẽ phải tan biến vào hư không.
2- Tòa Khâm Sứ
Về truyện tòa Khâm Sứ, tôi cũng hy vọng là chính quyền sẽ trao lại cho Tổng giáo phận và giáo dân Hà Nội trước ngày hai phái đòan ngọai giao của Vatican và Việt Nam nhóm họp. Nhà Nước với những xếp đặt và tính tóan kỹ lưỡng sẽ hành xử “đúng người đúng việc”. Mấy ngày vừa qua cũng có nhiều người lo ngại rằng tiến trình của sự việc đang trên con đường tuy không rộng thênh thang nhưng cũng đủ rộng rãi cho xe chạy hai chiều thì bị vài ông già đã tối dạ lại còn lẩm cẩm phá hôi phá đám. Những cái cựa quậy thừa thãi và vô ích đó sẽ không thể nào làm thay đổi một quyết định của Nhà Nước cũng như những cố gắng kiên trì của giáo dân Hà Nội. Nếu Nhà Nước thực sự muốn thay đổi cục diện của sự việc thì sẽ có những đòn phép độc hại hơn chứ tiếng thở dài của vài ông già vớ vẩn thì có nghĩa lý gì.
Người viết xin đóng góp những cảm nghĩ và ý kiến cá nhân của một người chưa có một ngày sống dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam về một vài diễn biến có thể nói là “điểm nóng” đang xẩy ra cho Giáo hội Việt nam. Tất nhiên sẽ có nhiều thiếu sót và có thể sai lầm.
1- Báo Công Giáo và Dân Tộc
Tôi chưa từng được nhìn thấy tờ báo Công Giáo và Dân Tộc to nhỏ dầy mỏng ra sao nhưng thừa biết rằng đó chỉ là một khí cụ “nằm vùng” của đảng cộng sản Việt Nam nhằm có một tiếng nói trong sinh họat của Giáo hội Công giáo Việt Nam. Tiếng nói này, trong hoàn cảnh ngày hôm nay không còn tạo được ảnh hưởng nào có giá trị nào trên những sinh họat của Giáo hội công giáo Việt Nam. Giáo dân đã từng công khai tẩy chay không mua và không đọc báo Công Giáo Dân Tộc, đồng thời xa lánh một số linh mục đã từng làm công cụ cho cộng sản để chia rẽ Giáo hội Việt nam.
Những linh mục quốc doanh này có thể vì miếng mồi danh phận, địa vị, hoặc tiền bạc mà cam tâm làm tôi mọi cho một thế lực vô thần luôn tìm cách xâm nhập và lũng đọan tổ chức và sinh họat của giáo hội. Nhưng cũng thật là may mắn vì con số các linh mục quay lưng lại với giáo hội chỉ là con số rất nhỏ, không đáng kể, trong một hàng ngũ đông đảo các linh mục Việt nam dấn thân, thánh thiện, và luôn tha thiết đến đời sống mục vụ của mình, ngày đêm phục vụ tha nhân và giáo hội.
Những linh mục và nữ tu được dán cho cái nhãn hiệu quốc doanh hoặc vì quá ngây thơ hoặc vì quá yếu lòng nên đã không có những phản ứng nghiêm chỉnh qua những biến động của thời cuộc. Có thể họ nghĩ và tin rằng sự dấn thân của họ đã mang phúc lợi đến cho giáo hội nhưng họ lại quên rằng những hàng lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam chỉ coi họ như những công cụ để đạt tới mục đích của những người cầm quyền. May thay trong những năm vừa qua đã có nhiều linh mục quốc doanh đã tử bỏ việc làm tay sai cho cộng sản và đã trở về đời sống mục vụ chính thức của mình trong giaáo hội.
Một điều may mắn nữa cho Giáo hội công giáo Việt Nam là những linh mục quốc doanh này đã không thể làm rung chuyển được nền móng vững chắc của Giáo hội Công giáo Việt nam từ bao năm qua, mặc dù họ được tiếp hơi tiếp sức rất mãnh liệt từ phía nhà cầm quyền. Đa số những người lầm lỡ bây giờ đang hồi tâm. Tuổi đời chồng chất và những đắng cay họ đã phải gánh chịu là những nguyên nhân sẽ đưa họ về đường thật nẻo chính. Đọc những bài viết của linh mục Trương Bá Cần thì nhiều người đã hiều ngay ra là ông ta phục vụ cho quyền lời của đảng Công sản hơn là cho Giáo hội.
Giáo hội Việt nam vẫn mong chờ những người con lạc lối trở về và cộng đòan giáo dân cũng sẽ sẵng sánt tha thứ cho hộ, một khi họ thành tâm hối cải. Lớp người trẻ nhìn những người đi trước với những sai lầm rất đáng xấu hổ nên không ai dại dột bước vào con đường chông gai này. Thế hệ những linh mục quốc danh không sớm thì muộn sẽ hết thời, Nhà Nước sẽ không tìm được người thay thế. Bản tường trình từ Hà Nội về đại hội của Ủy Ban Đòan Kết Công giáo trong mấy ngày qua đã cho thấy một sự tan rã trong hàng ngũ của nhóm này, và cũng cho thấy họ chỉ là những người đi tìm địa vị và cuộc sống vật chất mà người Cộng sản ban cho họ khi họ cam tâm trở thành công cụ gây chia rẽ và phá Giáo hội.
Báo Công Giáo và Dân Tộc, Ủy Ban Đòan Kết Công Giáo chỉ là những vết nhơ trong lịch sử Giáo hội Việt nam, họ sẽ bị loại trừ, họ cũng sẽ phải tan biến vào hư không.
2- Tòa Khâm Sứ
Về truyện tòa Khâm Sứ, tôi cũng hy vọng là chính quyền sẽ trao lại cho Tổng giáo phận và giáo dân Hà Nội trước ngày hai phái đòan ngọai giao của Vatican và Việt Nam nhóm họp. Nhà Nước với những xếp đặt và tính tóan kỹ lưỡng sẽ hành xử “đúng người đúng việc”. Mấy ngày vừa qua cũng có nhiều người lo ngại rằng tiến trình của sự việc đang trên con đường tuy không rộng thênh thang nhưng cũng đủ rộng rãi cho xe chạy hai chiều thì bị vài ông già đã tối dạ lại còn lẩm cẩm phá hôi phá đám. Những cái cựa quậy thừa thãi và vô ích đó sẽ không thể nào làm thay đổi một quyết định của Nhà Nước cũng như những cố gắng kiên trì của giáo dân Hà Nội. Nếu Nhà Nước thực sự muốn thay đổi cục diện của sự việc thì sẽ có những đòn phép độc hại hơn chứ tiếng thở dài của vài ông già vớ vẩn thì có nghĩa lý gì.