Chuyện báo có cái tên Công Giáo và Dân tộc tại Việt nam là chuyện dài dòng. May mà đa số mục tử và dân Chúa nhận ra sự thật báo đó của ai và có mục đích gì nên càng ngày càng ít người dám đọc.
Tuy nhiên, vì sự quảng cáo bằng nhiều hình thức và vì họ “khôn khéo giấu mình” bằng cách cũng đăng các bài suy niệm và tin Công Giáo, nên một số người tưởng báo đó đã ăn năn sám hối sau cái chết của ông tổng biên tập cũ và sau khi ông tổng biên tập hiện nay bị dân chúng tố cáo đủ thứ chuyện và Tòa Tổng Giám Mục Sàigòn cho ông “thôi chức” chánh xứ Vườn Xoái để về ở trụ sở mặt trận Tổ quốc, nơi ông đã hết lòng phụng sự! (Hai ông là linh mục nhưng là linh mục quốc doanh, nên một số cha ở Sàigòn hay gọi đùa họ là hai ông lờ mờ quốc doanh).
Ở đây chúng tôi muốn nói ra vài sự thật để ai còn tưởng báo đó của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam thì hãy cẩn thận.
Trang bách khoa Wikipedia cho biết báo này chưa hề được Công Giáo VN công nhận: “Công Giáo và Dân tộc là một tờ tuần báo Công Giáo xuất bản tại Việt Nam, ra đời vào ngày 10 tháng 7 năm 1975. Tờ báo này mặc dù mang nội dung Công Giáo nhưng chưa hề được Giáo Hội Công Giáo công nhận là cơ quan truyền thông của họ. Hiện nay, báo này không thuộc bất kỳ tổ chức nào của Giáo Hội Công Giáo mà nó thuộc sự quản lý của Ủy ban đoàn kết Công Giáo”.
Cũng xin ghi chú: Ủy ban đoàn kết Công Giáo ấy là một tổ chức của nhà nước, của đảng cộng sản, không có liên quan gì đến Giáo Hội. Đức Cha Micae Hoàng Đức Oanh có lần nói nhà cầm quyền có đặ vấn đề với ngài, cung cấp mỗi năm 2 tỷ đồng mỗi năm để tổ chức ủy ban này mà ngài từ chối. Lý do thì bấy giờ ai cũng biết rồi.
Riêng về việc Tòa Thánh tuyên Thánh các Anh Hùng Tử Đạo Việt Nam, báo Công Giáo và Dân tộc cũng có nhiều điều đáng nói. Năm 1988, họ hăng hái, hùng hổ chống đối Tòa Thánh, tổ chức viết bài chống phá Giáo Hội đến nỗi dùng những lời lẽ xúc phạm các đấng bậc trong Giáo Hội.
Nhưng vì đó là việc Chúa làm, dù ma quỷ hỏa ngục có dấy lên cũng không làm gì được , nên họ thất bại. Điều trớ trêu và ngược ngạo là bây giờ, sau 30 năm, chính báo Công Giáo Dân tộc này lại chuẩn bị kỷ niệm sự kiện trọng đại ấy. Đây là chiêu bài tráo trở. Tại sao họ mừng kỷ niệm 30 năm một sự kiện mà chính họ đã chỉ trích, chống đối dữ dội? Lý do là vì họ muốn che giấu quá khứ, che giấu bộ mặt thật của mình. Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn có những kẻ sống như thế đó. Họ quên là Internet ngày nay trình bày thông tin hoàn toàn đầy đủ, nên dân Chúa không còn bị họ lừa như trước.
Đức Cha Phaolô Nguyễn Minh Nhật, chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam trả lời cuộc phỏng vấn của tờ báo Eglises d'Asie vào năm 1990 cho rằng người Công Giáo “không tin tưởng vào Ủy Ban Đoàn Kết Thiên Chúa Giáo và tờ Công Giáo và Dân Tộc”.
Trong bài Hồ sơ báo CG&DT, tác giả Nguyễn văn Lục viết: ” Trong dịp viếng thăm của Hồng Y Roger Etchegaray, chủ tịch ủy ban “giáo hoàng Công Lý và Hoà Bình”, hồi tháng 7, 1989, có đem theo một thông điệp của Đức Giáo Hoàng gửi cho Hồng Y Trịnh Văn Căn và Hội Đồng Giám mục VN. Trong buổi tiếp kiến với chính quyền VN, Hồng Y Căn đã tế nhị trao bức thư đó nhờ chính quyền chuyển lại và sau đó cũng tế nhị không nhắc tới thông điệp này. Báo Công Giáo và Dân Tộc của ông Cường chỉ tóm lại bức thông điệp và cho đăng vào tháng 8, 1989, ông Cường đã nhận được chỉ thị cắt xén những chữ, những từ nào Ban tôn giáo chính phủ gạch dưới đít, xét ra không lợi cho chính quyền. Chẳng hạn bỏ những từ: thử thách, thách đố của giáo hội hay những câu: Từ ngày xảy ra những biến cố trước đây, và những từ đề cao tinh thần giáo dân như: hiên ngang kiên cường, tuyên xưng đức tin, sức sống hùng mạnh của giáo dân; Việc phong thánh tử đạo không thể không nói nên ông chỉ tóm tắt vào một vài ý thôi... “
Tác giả Thúy Dung cũng đã tóm tắt chủ trương của cái báo CG&DT này: “Để thực hiện dã tâm này hai chủ trương nổi bật mà CGDT đã theo đuổi trong suốt 33 năm qua là: thứ nhất, không bỏ lỡ bất cứ dịp nào để đề cao đảng cầm quyền; thứ hai: không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào (đôi khi còn khiên cưỡng hay xuyên tạc hầu tạo ra cơ hội) để bôi nhọ cơ cấu Giáo Hội như một cơ chế lỗi thời, bảo thủ, mù quáng, và tội lỗi. Chính vì hai chủ trương này, tờ CGDT sẽ không bao giờ và chẳng bao giờ làm cho người Công Giáo dễ thở hơn trong đất nước do người cộng sản lãnh đạo vì lẽ đơn giản là người cộng sản càng nghi kỵ người Công Giáo và ngược lại người Công Giáo cũng nghi ngờ lại họ.
Đây là những cáo buộc rất nặng nề mà nếu chúng tôi không đưa ra được bằng cớ, chúng tôi thật sự không dám nói”.
Tác giả Thúy Dung cũng kể lại: “Một linh mục ở Sàigòn nói với chúng tôi một nhận xét rất xác thực mà chúng tôi xin dùng thay lời kết: “Trò lưu manh của CGDT là nó dựng lên một Giáo Hội Công Giáo giả với tất cả những xấu xa, bất công, đồi bại, hủ lậu, bảo thủ và tội lỗi. Rồi nó đánh Giáo Hội đó để quảng cáo cho cái thiên đường mù xã hội chủ nghĩa với đầy dẫy những tất cả những xấu xa, bất công, đồi bại, hủ lậu, bảo thủ và tội lỗi rất thật”.
Bài viết này không có tham vọng phân tích hết những cái sai trái và giả trá của báo CG&DT ấy, chỉ xin như một tiếng chuông cảnh tinh: con sói vào nhà mình, giả làm bà nội nằm trên giường, nhìn giống bà lắm, nhưng lại gần thì nó cắn ngay thôi.
P. Nguyễn Văn Phú
Tuy nhiên, vì sự quảng cáo bằng nhiều hình thức và vì họ “khôn khéo giấu mình” bằng cách cũng đăng các bài suy niệm và tin Công Giáo, nên một số người tưởng báo đó đã ăn năn sám hối sau cái chết của ông tổng biên tập cũ và sau khi ông tổng biên tập hiện nay bị dân chúng tố cáo đủ thứ chuyện và Tòa Tổng Giám Mục Sàigòn cho ông “thôi chức” chánh xứ Vườn Xoái để về ở trụ sở mặt trận Tổ quốc, nơi ông đã hết lòng phụng sự! (Hai ông là linh mục nhưng là linh mục quốc doanh, nên một số cha ở Sàigòn hay gọi đùa họ là hai ông lờ mờ quốc doanh).
Ở đây chúng tôi muốn nói ra vài sự thật để ai còn tưởng báo đó của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam thì hãy cẩn thận.
Trang bách khoa Wikipedia cho biết báo này chưa hề được Công Giáo VN công nhận: “Công Giáo và Dân tộc là một tờ tuần báo Công Giáo xuất bản tại Việt Nam, ra đời vào ngày 10 tháng 7 năm 1975. Tờ báo này mặc dù mang nội dung Công Giáo nhưng chưa hề được Giáo Hội Công Giáo công nhận là cơ quan truyền thông của họ. Hiện nay, báo này không thuộc bất kỳ tổ chức nào của Giáo Hội Công Giáo mà nó thuộc sự quản lý của Ủy ban đoàn kết Công Giáo”.
Cũng xin ghi chú: Ủy ban đoàn kết Công Giáo ấy là một tổ chức của nhà nước, của đảng cộng sản, không có liên quan gì đến Giáo Hội. Đức Cha Micae Hoàng Đức Oanh có lần nói nhà cầm quyền có đặ vấn đề với ngài, cung cấp mỗi năm 2 tỷ đồng mỗi năm để tổ chức ủy ban này mà ngài từ chối. Lý do thì bấy giờ ai cũng biết rồi.
Riêng về việc Tòa Thánh tuyên Thánh các Anh Hùng Tử Đạo Việt Nam, báo Công Giáo và Dân tộc cũng có nhiều điều đáng nói. Năm 1988, họ hăng hái, hùng hổ chống đối Tòa Thánh, tổ chức viết bài chống phá Giáo Hội đến nỗi dùng những lời lẽ xúc phạm các đấng bậc trong Giáo Hội.
Nhưng vì đó là việc Chúa làm, dù ma quỷ hỏa ngục có dấy lên cũng không làm gì được , nên họ thất bại. Điều trớ trêu và ngược ngạo là bây giờ, sau 30 năm, chính báo Công Giáo Dân tộc này lại chuẩn bị kỷ niệm sự kiện trọng đại ấy. Đây là chiêu bài tráo trở. Tại sao họ mừng kỷ niệm 30 năm một sự kiện mà chính họ đã chỉ trích, chống đối dữ dội? Lý do là vì họ muốn che giấu quá khứ, che giấu bộ mặt thật của mình. Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn có những kẻ sống như thế đó. Họ quên là Internet ngày nay trình bày thông tin hoàn toàn đầy đủ, nên dân Chúa không còn bị họ lừa như trước.
Đức Cha Phaolô Nguyễn Minh Nhật, chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam trả lời cuộc phỏng vấn của tờ báo Eglises d'Asie vào năm 1990 cho rằng người Công Giáo “không tin tưởng vào Ủy Ban Đoàn Kết Thiên Chúa Giáo và tờ Công Giáo và Dân Tộc”.
Trong bài Hồ sơ báo CG&DT, tác giả Nguyễn văn Lục viết: ” Trong dịp viếng thăm của Hồng Y Roger Etchegaray, chủ tịch ủy ban “giáo hoàng Công Lý và Hoà Bình”, hồi tháng 7, 1989, có đem theo một thông điệp của Đức Giáo Hoàng gửi cho Hồng Y Trịnh Văn Căn và Hội Đồng Giám mục VN. Trong buổi tiếp kiến với chính quyền VN, Hồng Y Căn đã tế nhị trao bức thư đó nhờ chính quyền chuyển lại và sau đó cũng tế nhị không nhắc tới thông điệp này. Báo Công Giáo và Dân Tộc của ông Cường chỉ tóm lại bức thông điệp và cho đăng vào tháng 8, 1989, ông Cường đã nhận được chỉ thị cắt xén những chữ, những từ nào Ban tôn giáo chính phủ gạch dưới đít, xét ra không lợi cho chính quyền. Chẳng hạn bỏ những từ: thử thách, thách đố của giáo hội hay những câu: Từ ngày xảy ra những biến cố trước đây, và những từ đề cao tinh thần giáo dân như: hiên ngang kiên cường, tuyên xưng đức tin, sức sống hùng mạnh của giáo dân; Việc phong thánh tử đạo không thể không nói nên ông chỉ tóm tắt vào một vài ý thôi... “
Tác giả Thúy Dung cũng đã tóm tắt chủ trương của cái báo CG&DT này: “Để thực hiện dã tâm này hai chủ trương nổi bật mà CGDT đã theo đuổi trong suốt 33 năm qua là: thứ nhất, không bỏ lỡ bất cứ dịp nào để đề cao đảng cầm quyền; thứ hai: không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào (đôi khi còn khiên cưỡng hay xuyên tạc hầu tạo ra cơ hội) để bôi nhọ cơ cấu Giáo Hội như một cơ chế lỗi thời, bảo thủ, mù quáng, và tội lỗi. Chính vì hai chủ trương này, tờ CGDT sẽ không bao giờ và chẳng bao giờ làm cho người Công Giáo dễ thở hơn trong đất nước do người cộng sản lãnh đạo vì lẽ đơn giản là người cộng sản càng nghi kỵ người Công Giáo và ngược lại người Công Giáo cũng nghi ngờ lại họ.
Đây là những cáo buộc rất nặng nề mà nếu chúng tôi không đưa ra được bằng cớ, chúng tôi thật sự không dám nói”.
Tác giả Thúy Dung cũng kể lại: “Một linh mục ở Sàigòn nói với chúng tôi một nhận xét rất xác thực mà chúng tôi xin dùng thay lời kết: “Trò lưu manh của CGDT là nó dựng lên một Giáo Hội Công Giáo giả với tất cả những xấu xa, bất công, đồi bại, hủ lậu, bảo thủ và tội lỗi. Rồi nó đánh Giáo Hội đó để quảng cáo cho cái thiên đường mù xã hội chủ nghĩa với đầy dẫy những tất cả những xấu xa, bất công, đồi bại, hủ lậu, bảo thủ và tội lỗi rất thật”.
Bài viết này không có tham vọng phân tích hết những cái sai trái và giả trá của báo CG&DT ấy, chỉ xin như một tiếng chuông cảnh tinh: con sói vào nhà mình, giả làm bà nội nằm trên giường, nhìn giống bà lắm, nhưng lại gần thì nó cắn ngay thôi.
P. Nguyễn Văn Phú