“Kiến thức thì kiêu căng, còn đức ái thì xây dựng” (1 Cr 8:1). Thánh Phaolô nói những lời này với anh chị em cộng đoàn Kitô hữu tại Côrintô. Trong các lá thư gửi cho cộng đoàn này, vốn phong phú về nhiều đặc sủng (x. 1 Cr 1:4-5), Thánh Tông Đồ thường khuyên họ vun trồng sự hiệp thông trong đức ái.

Chúng ta hãy lắng nghe những lời này của Thánh Phaolô khi cùng nhau tạ ơn Chúa vì Giáo hội tại Singapore, một Giáo hội giàu ân sủng, một Giáo hội năng động, phát triển và tham gia vào cuộc đối thoại mang tính xây dựng với nhiều giáo phái và Tôn giáo khác mà Giáo hội cùng chia sẻ trên vùng đất tuyệt vời này.

Vì lý do này, tôi muốn suy ngẫm về những lời của Thánh Phaolô, trong bối cảnh vẻ đẹp của thành phố này và kiến trúc tuyệt vời và táo bạo của nó, đặc biệt là quần thể Sân vận động Quốc gia đầy ấn tượng này, góp phần làm cho Singapore trở nên nổi tiếng và hấp dẫn. Trước tiên, chúng ta hãy nhớ rằng, cuối cùng, tại nguồn gốc của những tòa nhà đồ sộ này, giống như bất kỳ công trình nào khác để lại dấu ấn tích cực trên thế giới của chúng ta, trong khi mọi người có thể nghĩ rằng chúng chủ yếu liên quan đến tiền bạc, kỹ thuật hoặc thậm chí là khả năng kỹ thuật, chắc chắn là những điều hữu ích, rất hữu ích, thì điều chúng ta thực sự tìm thấy là tình yêu, chính xác là “tình yêu xây dựng”.

Trong khi một số người có thể nghĩ rằng đây là một tuyên bố ngây thơ, khi suy ngẫm về nó, chúng ta thấy rằng điều này không đúng. Thật vậy, trong khi những việc làm tốt có thể có những người thông minh, mạnh mẽ, giàu có và sáng tạo đứng sau chúng, thì vẫn luôn có những người phụ nữ và đàn ông yếu đuối, giống như chúng ta, những người mà nếu không có tình yêu thì không có sức sống, không có động lực, không có lý do để hành động, không có sức mạnh để xây dựng.

Anh chị em thân mến, nếu có điều gì tốt đẹp tồn tại và trường tồn trên thế giới này, thì đó chỉ là vì, trong vô số tình huống, tình yêu đã chiến thắng lòng căm thù, sự đoàn kết đã chiến thắng sự thờ ơ, lòng quảng đại đã chiến thắng sự ích kỷ. Nếu không có điều này, không ai ở đây có thể tạo ra một đô thị lớn như vậy, vì các kiến trúc sư sẽ không thiết kế nó, các công nhân sẽ không làm việc trên đó và sẽ không có gì đạt được.

Vậy nên những gì chúng ta thấy là một dấu chỉ, và đằng sau mỗi tác phẩm trước mắt chúng ta có nhiều câu chuyện về tình yêu cần được khám phá: về những người đàn ông và phụ nữ đoàn kết với nhau trong một cộng đồng, về những công dân tận tụy với đất nước, về những người mẹ và người cha quan tâm đến gia đình, về những người chuyên nghiệp và công nhân đủ mọi thành phần chân thành tham gia vào các vai trò và nhiệm vụ khác nhau của họ. Vậy thì, thật tốt cho chúng ta khi học cách đọc những câu chuyện này, được viết trên mặt tiền ngôi nhà của chúng ta và trên những con đường của chúng ta, và truyền lại ký ức của chúng, để nhắc nhở chúng ta rằng không có điều gì lâu dài được sinh ra hoặc phát triển mà không có tình yêu.

Đôi khi sự vĩ đại của các dự án của chúng ta có thể khiến chúng ta quên mất điều này, và đánh lừa chúng ta nghĩ rằng chúng ta có thể là tác giả duy nhất của cuộc sống, của sự giàu có, hạnh phúc, và niềm vui của chúng ta. Tuy nhiên, cuối cùng, cuộc sống luôn đưa chúng ta trở lại với một thực tế: không có tình yêu, chúng ta chẳng là gì cả.

Đức tin, do đó, xác nhận và soi sáng chúng ta sâu sắc hơn nữa về niềm xác tín này, vì nó cho chúng ta biết rằng gốc rễ của khả năng yêu thương và được yêu thương của chúng ta là chính Thiên Chúa, Đấng với trái tim của một người Cha đã muốn và mong muốn đưa chúng ta vào hiện hữu theo cách hoàn toàn nhưng không (x. 1 Cr 8:6) và Đấng cũng theo cách nhưng không như vậy đã cứu chuộc chúng ta và giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi và sự chết, qua cái chết và sự phục sinh của Người Con duy nhất của Người. Chính trong Chúa Giêsu, tất cả những gì chúng ta là và có thể trở thành có nguồn gốc và sự viên mãn của chúng.

Vì vậy, trong tình yêu của chúng ta, chúng ta thấy sự phản ánh tình yêu của Thiên Chúa, như Thánh Gioan Phaolô II đã nói trong chuyến viếng thăm đất nước này (xem Bài giảng Thánh lễ tại Sân vận động Quốc gia, Singapore, ngày 20 tháng 11 năm 1986). Ngài tiếp tục thêm vào điểm quan trọng rằng, “tình yêu được đặc trưng bởi sự tôn trọng sâu sắc đối với tất cả mọi người, bất kể chủng tộc, tín ngưỡng hay bất cứ điều gì khiến họ khác biệt với chúng ta” (thượng dẫn.).

Anh chị em thân mến, đây là những lời quan trọng đối với chúng ta bởi vì, ngoài sự kinh ngạc mà chúng ta cảm thấy trước những tác phẩm của con người, chúng nhắc nhở chúng ta rằng có một điều kỳ diệu lớn hơn nữa cần được đón nhận với sự ngưỡng mộ và tôn trọng lớn hơn nữa: đó là những anh chị em mà chúng ta gặp, không phân biệt đối xử, mỗi ngày trên con đường của chúng ta, như chúng ta thấy trong xã hội Singapore và trong Giáo hội, những dân tộc đa dạng nhưng vẫn đoàn kết và hiệp thông!

Tòa nhà đẹp nhất, kho báu quý giá nhất, khoản đầu tư sinh lời nhất trong mắt Thiên Chúa, đó là gì? Thưa: Đó là chính chúng ta, tất cả chúng ta, vì chúng ta là những người con yêu dấu của cùng một Cha (x. Lc 6:35), được kêu gọi lần lượt để truyền bá tình yêu. Các bài đọc của Thánh lễ này nói với chúng ta về điều này theo nhiều cách khác nhau. Từ những quan điểm khác nhau, chúng mô tả cùng một đức ái, dịu dàng trong việc tôn trọng sự yếu đuối của những người mỏng manh (x. 1 Cr 8:13), quan tâm trong việc hiểu biết và đồng hành với những người bất định trên hành trình cuộc sống (x. Tv 138), và quảng đại, nhân từ trong việc tha thứ vượt quá mọi tính toán và so đo (x. Lc 6:27-38).

Tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chúng ta, và Người mời gọi chúng ta chia sẻ với người khác, “đáp ứng một cách quảng đại những nhu cầu của người nghèo… được đánh dấu bằng lòng trắc ẩn đối với những người đau khổ… nhanh chóng cung cấp lòng hiếu khách và kiên trì trong thời gian thử thách. Nó luôn sẵn sàng tha thứ, hy vọng”, tha thứ và hy vọng thậm chí đến mức trả lại “một phước lành cho một lời nguyền rủa… tình yêu chính là trung tâm của Tin Mừng” (THÁNH GIOAN PHAOLÔ II, Bài giảng trong Thánh lễ tại Sân vận động Quốc gia, Singapore, ngày 20 tháng 11 năm 1986).

Thật vậy, chúng ta có thể thấy điều này ở rất nhiều vị thánh, những người nam và nữ đã bị Thiên Chúa của lòng thương xót chinh phục đến nỗi họ trở thành sự phản chiếu của lòng thương xót đó, một tiếng vọng, một hình ảnh sống động. Ở đây, để kết luận, tôi muốn gợi lại trong trí nhớ chỉ hai người trong số họ.

Đầu tiên là Đức Maria, mà chúng ta mừng Danh Thánh Cực Thánh của Mẹ hôm nay. Mẹ đã mang lại hy vọng cho rất nhiều người bằng sự hỗ trợ và sự hiện diện của Mẹ, và Mẹ vẫn tiếp tục làm như vậy! Trên bao nhiêu đôi môi, Danh của Mẹ đã xuất hiện, và tiếp tục xuất hiện trong những khoảnh khắc vui buồn! Bởi vì trong Mẹ, trong Đức Maria, chúng ta thấy tình yêu của Chúa Cha được thể hiện theo một trong những cách đẹp đẽ và trọn vẹn nhất, vì trong Mẹ, chúng ta thấy sự dịu dàng – chúng ta đừng quên sự dịu dàng! – của một người mẹ, người hiểu và tha thứ mọi thứ và không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Đây là lý do tại sao chúng ta hướng về Mẹ!

Thứ hai là một vị thánh được đất nước này yêu mến, người đã tìm thấy lòng hiếu khách ở đây nhiều lần trong các chuyến hành trình truyền giáo của mình. Tôi đang nói đến Thánh Phanxicô Xaviê, người đã được đất nước này tiếp đón nhiều lần, lần cuối cùng là vào ngày 21 tháng 7 năm 1552.

Chúng ta vẫn còn một lá thư tuyệt đẹp mà ngài gửi cho Thánh Inhaxiô và những bạn đồng hành đầu tiên của ngài, trong đó ngài bày tỏ mong muốn đến tất cả các trường đại học thời bấy giờ để kêu lên “như một người điên… với những người có nhiều học thức hơn là lòng bác ái” để họ có thể cảm thấy bị thúc đẩy trở thành những nhà truyền giáo vì tình yêu thương anh chị em của mình, và “kêu lên hết lòng: 'Lạy Chúa, con đây! Ngài muốn con làm gì?'“ (Thư, Cochin, Tháng Giêng năm 1544).

Chúng ta cũng có thể lấy những lời này làm của riêng mình, theo gương của Chúa và Mẹ Maria: “Lạy Chúa, này con đây; Chúa muốn con làm gì?”, để những lời này không chỉ đồng hành với chúng ta trong những ngày này, mà luôn luôn, như một cam kết liên tục lắng nghe và sẵn sàng đáp lại lời mời gọi yêu thương và sống công bằng vẫn tiếp tục đến với chúng ta ngày hôm nay từ tình yêu vô hạn của Thiên Chúa.


Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana