VẠCH MẶT KẺ PHẢN BỘI
CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY NĂM A
Thiên Chúa luôn tìm cách để gần gũi, để nên một với con người. Ngài không ngừng yêu thương tỏ mình cho con nguời. Chính Chúa Kitô là bằng chứng lớn lao cho tình yêu ấy.
Về phía con người, lẽ ra phải khát khao, phải vui mừng đón nhận, và đón nhận bằng tất cả niềm hạnh phúc của một thụ tạo được Đấng Tạo Hóa cúi xuống đoái thương, thì ngược lại, họ lại phản bội, lại ghanh ghét, chối từ, lắm lúc muốn thay quyền Thiên Chúa...
Chẳng hạn, ngày Chúa Giêsu giáng sinh, khi nhận được mạc khải từ các đạo sĩ, các cố vấn Kinh Thánh, và chính nguồn mạc khải thế giá không gì bằng là Lời Chúa trong Kinh Thánh, thay vì đón nhận, cảm tạ, thờ lạy và mang trong mình nỗi mừng vui không thể tả vì được Đấng Cứu Độ đến thăm, thì Hêrôđê và cả hoàng triều của ông lại thẳng tay xuống đao để giết chết Ngài. Dù không thể giết Thiên Chúa làm người, họ đã giết hàng loạt trẻ con Do thái.
Cũng vậy, câu chuyện Chúa chữa lành đôi mắt cho người mù từ khi mới sinh trong Tin Mừng hôm nay, thánh Gioan cho thấy điệp khúc của việc bưng tai, bịt mắt trước tình yêu, quyền năng của Thiên Chúa vẫn lặp lại.
Thay vì nhận ra Thiên Chúa nơi dấu lạ sáng mắt của anh mù, người biệt phái lại cho đó là hành vi của tội lỗi. Họ nói về Chúa Giêsu: “Chúng ta biết người đó là một kẻ tội lỗi”, và nói về anh mù được chữa lành: “Mày sinh ra trong tội”!
Còn bản thân họ? Khẳng định người khác tội lỗi, người Dothái để lộ một khẳng định về chính họ: Kẻ trong sạch! Người thuộc về Thiên Chúa! Miệng họ nói điều đó: “Chúng ta là môn đệ của Môisen. Chúng ta biết Thiên Chúa đã nói với Môisen, còn người đó, chúng ta không biết bởi đâu mà đến”.
Nhưng ngay trong chính lời khẳng định mình là “môn đệ của Môisen”, là kẻ thuộc về Thiên Chúa, đã cho thấy chính họ mới là những kẻ đui mù trầm trọng: không thể biết Chúa Giêsu!
Đúng là nghịch lý. Nghịch lý đến mức mâu thuẫn lớn. Người “tội lỗi” lại có thể làm nên những điều kỳ diệu quá tốt đẹp mà từ xưa chưa một ai làm nổi: mở mắt người mù từ khi chưa biết nói, biết cười.
Còn “người sinh ra trong tội” lại thừa hưởng những điều kỳ diệu ấy cũng lớn lao không kém.
Trong khi kẻ “vô tội” lại không bao giờ có thể chữa lành cho ai, càng không thể làm nổi một dấu lạ, dù nhỏ nhất.
Đó mới thực sự là điều mỉa mai đầy đau xót. Nỗi đau xót ấy mới chính là bài học vô giá dạy ta biết ý thức mình, ý thức thân phận mong manh của một con người đầy giới hạn, để ngay bây giờ, luôn đón nhận anh chị em bằng tất cả êu thương, chia sẻ, cảm thông.
Hóa ra mù mà lại sáng, còn kẻ sáng lại mù!
Anh mù được chữa lành có đôi mắt tâm hồn sáng, rất sáng. Đó chính là đức tin mà anh đón nhận từ Chúa Giêsu. Đôi mắt đức tin của người mù giúp anh nhìn thấu đáo về người chữa cho mình: “Đó là một tiên tri”. Khi đối diện với Chúa, anh tuyên xưng: “Lạy Thầy, tôi tin”.
Khẳnh định về Chúa, anh đồng thời vạch trần đui mù của biệt phái: “Đó mới thật là điều lạ: người đó đã mở mắt cho tôi, thế mà các ông không biết người đó ở đâu. Nhưng chúng ta biết rằng Thiên Chúa không nghe lời những kẻ tội lỗi, mà hễ ai kính sợ Thiên Chúa và làm theo ý Chúa, thì kẻ đó mới được Chúa nghe lời. Xưa nay chưa từng nghe nói có ai đã mở mắt cho người mù từ khi mới sinh. Nếu người đó không bởi Thiên Chúa thì đã không làm được gì”.
Lời của anh mù được chữa lành đơn sơ quá, nhưng đẹp quá, hay quá. Lý luận của anh chắc quá. Giá mà những người biệt phái mềm lòng một chút, chỉ cần một chút thôi, đã có thể gặp gỡ Chúa và đón nhận Chúa.
Nhưng nơi anh mù, đâu chỉ có những lời đầy can đảm như trên. Đứng trước quyền lực tôn giáo và xã hội thời ấy, đôi mắt đức tin cho anh lòng kiên trung không chút sợ sệt. Anh khẳng khái lên tiếng dứt khoát, mạnh mẽ dẫu biết mình sẽ nguy hiểm, cuộc sống không còn bình an. Anh nói: “Nếu đó là người tội lỗi, tôi không biết, tôi chỉ biết một điều: trước đây tôi mù và bây giờ tôi trông thấy”; “Hay các ông cũng muốn làm môn đệ Ngài chăng”...
Chúa đâu có hẹp hòi, chỉ có lòng người hẹp hòi. Chúa đâu có đòi điều gì cao xa, vượt quá sức. Chúa chỉ cần một chút thiện chí của ta thôi là đã có thể trở thành điều kiện tốt để Chúa đến với ta.
Chúa đâu có chối bỏ ai, chỉ con người mới chối bỏ Chúa. Chúa luôn dung thứ và tha thứ, chỉ có ta là kẻ vô tâm trước tình yêu của Chúa. Chúa mời gọi và ngỏ lời với ta, chỉ có ta khép chặt lòng mình để khỏi đón nhận mạc khải của Chúa. Chúa vẫn là Thiên Chúa trung thành, chỉ có ta không ngừng phản bội.
Chúng ta mượn lời thánh Augustinô, xin Chúa ban cho mình thoát tình trạng mù lòa tâm hồn, để có thể nhận ra Chúa nơi chính mình và nơi anh chị em:
"Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết con, xin cho con biết Chúa. Xin cho con chỉ khao khát một mình Chúa, quên đi chính bản thân, yêu mến Chúa và làm mọi sự vì Chúa.
Xin cho con biết tự hạ, biết tán dương và chỉ nghĩ đến Chúa. Ước gì con biết hảm mình và sống trong Chúa. Ước gì con biết nhận từ Chúa tất cả những gì xảy đến cho con và biết chọn theo Chúa luôn.
Xin đừng để điều gì quyến rũ con, ngoài Chúa. Xin Chúa hãy nhìn con, để con yêu mến Chúa. Xin Chúa hãy gọi con, để con được thấy Chúa. Và để con hưởng nhan Chúa đời đời. Amen".