CHO PHÉP MÌNH NGẠC NHIÊN
“Hạt giống cứ đâm mầm và mọc lên”.
Kính thưa Anh Chị em,
Thật là tuyệt khi chúng ta suy cứu cách thức Lời Chúa biến đổi cuộc sống của một con người! Tin Mừng hôm nay tiết lộ, bằng cách nào hạt giống phát triển thành cây rồi sinh quả? Với người nông dân, đó là một bí ẩn, vì “Người ấy không hay biết”; nhưng sau đó, người ấy ‘cho phép mình ngạc nhiên’ bởi “Đất tự nó làm cây lúa mọc lên: trước hết thành cây, đâm bông, rồi kết hạt”.
Điều tương tự cũng xảy ra với Lời Chúa. Một khi Lời bén rễ trong một tâm hồn, thì chính Lời cũng như chính linh hồn đã bắt đầu đi vào một ‘quy trình thánh’; bởi lẽ, Lời đã “đâm mầm và mọc lên ngày đêm” trong tâm hồn họ. Ai biết dừng lại, quan sát sự lớn lên của Lời; sau đó, dâng lời cảm tạ Thiên Chúa, người ấy đang áp dụng một ‘thực hành thánh’. Cụ thể, bạn đang ‘cho phép mình ngạc nhiên’ trước cách thức bí ẩn mà một cuộc sống được biến đổi. Thật thú vị, đó có thể là cuộc sống của bạn và tôi; cũng có thể là của một người mà chúng ta quen biết. Còn gì sung sướng hơn, gợi hứng hơn khi thấy một linh hồn bắt đầu từ bỏ tội lỗi, tìm kiếm nhân đức, thiết lập một đời sống cầu nguyện và lớn lên trong tình yêu Chúa! Nói cách khác, chính chúng ta hay người anh em chúng ta đang bước đi trên con đường nên thánh, trở lại ‘phẩm tính thần linh’ của mình.
Hãy thử chiêm ngắm ‘bí ẩn’ của một linh hồn trải nghiệm quá trình đổi thay và phát triển tâm linh này! Nó có thể rất chậm! Thư Do Thái hôm nay nói, “Anh em đừng mất lòng kiên nhẫn!”. Nếu bạn và tôi cảm thấy khó để có một tấm gương như vậy, hãy nghĩ đến cuộc đời của một vị thánh; các ngài là nhân chứng vĩ đại của việc để cho Lời thẩm thấu vào cuộc sống để trở nên một tạo vật mới, được biến đổi bởi ân sủng. Hãy chiêm ngắm cuộc đời của các chứng nhân này và ‘cho phép mình ngạc nhiên’ trước những buông bỏ và cam kết của họ; đồng thời, hãy để mình được cuốn hút vào lòng biết ơn và kinh ngạc của họ ‘như của chính mình’ với những gì đang trải qua!
A. Lincoln có thói quen tham dự các buổi tôn vinh Lời Chúa tại một nhà thờ gần toà bạch ốc; ông thường đến đó với nhóm mật vụ. Một buổi tối, sau khi tham dự, một đặc vụ hỏi, “Ngài nghĩ gì về bài giảng tối nay?”; Lincoln nói, “Bài giảng xuất sắc, đúng Thánh Kinh, thiết thực, phù hợp và rất lôi cuốn!”. “Đó là một bài giảng tuyệt vời?”; “Không!”, Lincoln nói, “Đó là một bài giảng không thành công, nếu không nói là thất bại. Tiến sĩ Gurley đã không yêu cầu bạn và tôi làm một điều gì đó tuyệt vời; không khuyến khích ai ‘cho phép mình ngạc nhiên’ về một điều gì đó!”.
Anh Chị em,
“Hạt giống cứ đâm mầm và mọc lên”. A. Lincoln có lý khi một bài giảng không đưa ra một thách đố hoặc một yêu cầu khiến người nghe ao ước một sự biến đổi bên trong mà Lời Chúa tác động; chính sự biến đổi bên trong đó sẽ đưa con người đến những đổi thay bên ngoài: một hành vi tha thứ, một nghĩa cử xót thương, một lần đi xưng tội… đó chính là điều ‘cho phép mỗi người ngạc nhiên’ trước sức biến đổi của Lời. Để Lời có thể biến đổi bên trong, tâm hồn bạn và tôi phải được tưới mát bằng cầu nguyện, sám hối và cho phép những tia nắng của Thiên Chúa rọi chiếu với tất cả những gì Ngài muốn và đã hoạch định ‘từ thời sáng thế’. Xa hơn, việc gieo Lời vào tâm hồn người khác vẫn rất cần sự cởi mở đối với hoạt động của Thánh Thần; nó đòi hỏi chúng ta để Thánh Thần soi dẫn hầu biết cách thức hợp tác với bàn tay kỳ diệu của Ngài và ‘cho phép mình ngạc nhiên’ trước sự biến đổi của ân sủng trong tâm hồn người anh em, chị em mình.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con biết tưới mát tâm hồn mình bằng ân sủng của các Bí Tích, lượm sạch sỏi đá bằng hoán cải và không ngừng tắm nắng Thánh Thần bằng việc ‘bước đi trong ánh sáng’; từ đó, con có thể ‘cho phép mình ngạc nhiên’ khi con thật sự được Lời biến đổi!”, Amen.
(Tgp. Huế)