TỪ TRỜI MÀ XUỐNG
“Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta!”.
John Hannah nói, “Không ai từng ở địa ngục lại có thể nói, “Chúa đặt tôi ở đó!”; cũng không ai ở trên thiên đàng lại có thể bảo, “Tôi đặt mình ở đây!”. Tôi có gì dưới thế, được gì trên trời, cũng là do Con Một Thiên Chúa, Đấng ‘từ trời mà xuống’, tặng ban!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng hôm nay nói đến một điều gì đó, một ‘Ai đó’ ‘từ trời mà xuống’. Đang khi Luca mô tả tình yêu Thiên Chúa đối với nhân loại qua việc trẻ Giêsu ra đời tại Bêlem; thì với Gioan, biến cố này chỉ tóm kết gãy gọn trong một câu, “Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta!”.
Trên thực tế, câu chuyện Giáng Sinh của Luca và Lời Tựa Phúc Âm Gioan bổ túc và phong phú hoá lẫn nhau; cả hai cùng gióng một thông điệp, “Thiên Chúa yêu thế gian, đến nỗi đã ban Con Một!”. Phân đoạn lời tựa Tin Mừng tuyệt vời có một không hai này của Tân Ước cung cấp một mở đầu mạnh mẽ cho các chủ đề của Gioan: Sự Sống, Sự Sáng, Sự Thật, Thế Gian, Chứng Từ và tiền Hiện Hữu của Ngôi Lời, Đấng mặc khải Thiên Chúa là Cha cho con người. Lời Tựa của Gioan khác nào những lời đầu tiên của sách Sáng Thế, “Lúc khởi đầu…”; nhưng đang khi Sáng Thế nói về khởi nguyên của vũ trụ thì ‘phượng hoàng’ Gioan lại đi xa hơn, vỗ cánh bay vút lên tận khởi đầu vô cực của Thiên Chúa. Và trong những khởi đầu đó, Ngôi Lời vốn kết hiệp mật thiết với Cha đã tồn tại, đồng bản tính với Ngài; và Ngôi Lời đã ‘từ trời mà xuống’, “cư ngụ giữa chúng ta!”.
Trong đêm Giáng Sinh, nếu Luca cho biết, “Hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ”, thì Gioan lại tiếc xót, “Ngài đã đến nhà các gia nhân Ngài, và các gia nhân Ngài đã không tiếp nhận Ngài”. Và nếu vinh quang Chúa chiếu toả khung trời Bêlem, khiến các mục đồng khiếp hãi; để sau đó, sứ thần bảo, “Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, là tin mừng cho toàn dân; hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em!”, thì trong Lời Tựa, Gioan lại xác tín, “Chúng tôi đã nhìn thấy vinh quang của Ngài, vinh quang Ngài nhận được bởi Chúa Cha!”.
“Ngài cư ngụ giữa chúng ta!”. Đến với nhân loại từ nguồn sung mãn của Chúa Cha, Con Thiên Chúa ban cho chúng ta những gì vĩ đại và vô biên nhất từ Thiên Chúa. Không đến từ đất, Giêsu, Lời Thiên Chúa không tặng chúng ta những gì thuộc về đất, vốn rất hạn hẹp, ít ỏi; trái lại, Ngài ‘từ trời mà xuống’, “Từ nguồn sung mãn của Thiên Chúa, tất cả chúng ta đã lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác”. Đó là tất cả những gì chúng ta nhận được; nhờ Ngài, chúng ta ngụp lặn trong ân sủng vô biên của một Đấng Vô Cùng. Trong bài đọc thứ nhất hôm nay, Gioan viết, “Phần anh em, anh em nhận được dầu, do tự Đấng Thánh, và tất cả anh em đều được ơn hiểu biết”.
Anh Chị em,
“Ngài cư ngụ giữa chúng ta!”. Con Thiên Chúa đã trở nên xác phàm và không bao giờ quay trở lại. Ngài không mặc lấy nhân tính của chúng ta như một chiếc áo có thể mặc vào, cởi ra. Không, Ngài không bao giờ tách mình ra khỏi xác thịt của chúng ta; và sẽ không bao giờ tách khỏi nó. Bây giờ và mãi mãi, Ngài ở trên thiên đàng với thân xác bằng xương bằng thịt của con người. Ngài đã liên kết mãi mãi với nhân loại của chúng ta; đã ‘kết hôn’ vĩnh viễn với nó. Khi cầu nguyện với Chúa Cha cho chúng ta, Chúa Giêsu không chỉ nói suông, nhưng chỉ cho Chúa Cha những vết thương xác thịt đã chịu vì chúng ta. Đây là một Giêsu bằng xác thịt mình, với tất cả những dấu chỉ khổ đau chuyển cầu cho chúng ta. Đúng thế! Ngài đã đến cư ngụ giữa chúng ta; Ngài không đến thăm chúng ta rồi lại đi; nhưng đến cư ngụ với chúng ta, ở lại với chúng ta. Vậy bạn và tôi hãy đến với Ngài, trong Lời, trong Thánh Thể và trong Hội Thánh, để múc lấy mạch sống vô biên; đồng thời, đem chia sẻ cho anh chị em mình quà tặng Giêsu, ân sủng ‘từ trời mà xuống’ này!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, ước chi mỗi ngày, mọi lời nói việc làm, và cả suy tưởng của con đều khởi đi từ Chúa, Đấng ‘từ trời mà xuống’. Được như thế, con sẽ bớt la đà lệt đệt và sẽ sớm nên thánh!”, Amen.
(Tgp. Huế)