Những người chăn chiên đêm hôm ấy tại Bê-lem hết sức kinh hoàng khi chứng kiến một cảnh tượng lạ lùng như thể trong mơ. Có một vầng sáng lớn đột nhiên xuất hiện giữa đêm đen bao trùm lấy họ và có tiếng vang vọng từ thinh không rằng: “Hôm nay, một Đấng Cứu độ đã sinh ra cho anh em trong thành của vua Đa-vít, Người là Đấng Ki-tô Đức Chúa. Anh em cứ dấu nầy mà nhận ra Người: anh em sẽ thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ…” (Lc 2,11-12).
Bấy giờ các người chăn chiên bàng hoàng tự hỏi: Thật lạ lùng! Một Đấng cứu độ mà lại là trẻ thơ bọc tã, nằm trong máng cỏ hay sao?
Thế rồi họ bảo nhau phải đến tận nơi để nhìn xem cho tường tận.
Một nghịch lý trong cuộc đời
Bất cứ ai sống trên đời đều muốn tỏ ra mình là người quan trọng, trỗi vượt người khác, tốt đẹp hơn người, không thua kém ai. Nếu bị thua kém người khác, ai cũng cảm thấy buồn phiền.
Các bậc vua chúa chức trọng quyền cao luôn tỏ ra mình là người uy dũng, oai phong lẫm liệt, giàu sang phú quý.
Trong khi đó, thật là điều nghịch lý khi Thiên Chúa Ngôi Hai là vua trời cao cả quyền năng phép tắc đến với nhân loại trong hình hài một trẻ sơ sinh.
Giờ đây, ngược dòng thời gian, chúng ta cùng với các người chăn chiên ở Bê-lem năm xưa, đến nhìn ngắm Đấng Cứu độ nhân loại tại nơi Ngài giáng sinh.
Không ai trên đời bần cùng như Ngài: không nhà cửa, không lều trại, đến độ phải náu thân trong chuồng súc vật giữa đồng hoang.
Không ai hèn kém như Ngài: Không giường không nệm, không được nằm nôi tươm tất, ấm áp như bao trẻ thơ khác, Ngài nằm trong máng ăn của súc vật, được lót một lớp mỏng cỏ khô do trâu bò ăn còn sót lại. Không có chăn ấm phủ người, Ngài chỉ được bọc trong chiếc tã mong manh, nằm run rẩy giữa trời đêm lạnh giá.
Thay vì cung điện kiêu sa, Ngài ngự trong một chuồng bò xiêu vẹo, bốn bề trống trải, chơ vơ giữa đồng.
Thay vì quan quân hầu hạ, chỉ có mấy con bò nằm cạnh, tròn mắt ngơ ngác ngắm nhìn.
Cũng không ai trên đời yếu ớt như bé Giê-su: khi chưa đủ ngày đầy tháng, đã phải cậy nhờ Cha nuôi Giu-se và Mẹ Maria bồng ẵm, vội vã trốn lánh ra nước ngoài, tận Ai-cập xa lắc xa lơ, để thoát khỏi lưỡi gươm oan nghiệt của bạo chúa Hê-rô-đê.
Và thế rồi, suốt 33 năm hoạt động trên dương gian, Chúa Giê-su luôn sống khiêm tốn đến tận cùng và kết thúc bằng cái chết khổ nhục, treo thân trần trụi trên thập giá.
Thế là khi đến trần gian, Ngài đã sống trong cảnh rốt hèn, kể từ lúc sinh ra cho đến chết.
Sứ điệp của Chúa Giê-su
Đời sống khiêm hạ tột bậc Chúa Giê-su gửi đến mỗi người chúng ta một sứ điệp quan trọng, là phải sống đời khiêm tốn.
Sự cao cả của con người không tùy vào chức quyền, công danh, địa vị, cũng không tùy vào tài sản kếch sù hay tiền bạc đầy dư.
Sự thánh thiện của con người không tùy vào dáng vẻ bên ngoài, nhưng là nội tâm khiêm nhu hiền hậu. Ngài thường mời gọi chúng ta: “Hãy học cùng Ta vì Ta dịu hiền và khiêm nhượng trong lòng.”
Và người đời cũng thường nhắc bảo ta: “Lúa chín thì cúi đầu.” Những người thật sự vĩ đại thì luôn khiêm tốn “cúi mình xuống” như bông lúa chắc; còn người rỗng tuếch thì vươn cao đầu như bông lúa lép.
Lạy Chúa Giê-su,
Người đời thích khoe mẽ, phô trương, mặc dù họ chẳng đáng là gì. Còn Chúa là Đấng vinh hiển, quyền năng nhưng luôn tỏ ra là người bé mọn, chọn chỗ rốt hèn và hết sức khiêm tốn.
Xin cho chúng con biết học khiêm nhường với Chúa để ngày càng nên giống Chúa hơn. Amen.