Có hai loại dơ bẩn, một là dơ bẩn thể xác, hai là dơ bẩn tinh thần. Tinh thần dơ bẩn lây nhiễm tâm hồn. Cả hai đều có thể dẫn đến cái chết. Chết thể xác hay chết tâm linh. Chết thể xác gây tang thương cho thân nhân, thân hữu. Chết thể xác mối giây liên hệ, tình cảm vẫn còn, vì tình thương, mất mát dành cho người quá cố. Chết tâm linh bắt đầu sứt mẻ mối giây liên hệ, tình cảm gia đình, thân thích, và cuối cùng là cắt đứt liên hệ với Chúa. Chết tâm linh làm cho thân nhân xấu hổ, mất mặt với bà con, láng giềng, trước khi cắt đứt hết mọi mối giây liên hệ, tình cảm. Mất niềm tin nơi Thiên Chúa dẫn đến cái chết muôn đời. Dơ bẩn thể xác dễ nhận ra, bởi nó chường ra trước mắt, ai cũng thấy. Dơ bẩn tâm hồn rất khó nhận ra, bởi thường không có dấu chỉ bề ngoài. Dấu chỉ đó sâu thẳm trong tâm hồn con người, trong nội tâm, nên rất khó đoán biết. Dơ bẩn tâm linh bộc lộ qua hành động tai hại, quái ác, hành động thiếu tình thương, thiếu bác ái. Thân nhân, thân hữu nhận ra, nhưng cá nhân người đó đôi khi không nhận ra, còn cho là đúng, là tốt. Có người ăn mặc sạch sẽ, lịch sự, lịch thiệp, giao tiếp rộng rãi nhưng tâm họ thế nào, tốt, xấu, mấy ai đoán được.

Cuộc đàm thoại giữa Đức Kitô, và nhóm Biệt Phái xảy ra khi nhóm này chỉ trích môn đệ Đức Kitô, là một số môn đệ Ngài, ăn uống mà không rửa tay, coi thường truyền thống của tiền nhân. Đức Kitô nhân cơ hội này nói cho họ biết sự sạch sẽ, tinh khiết trong tâm hồn quan trọng hơn hình thức bề ngoài. Dơ bẩn thân xác có thể không chết, nhưng tội lỗi trong tâm hồn chắc chắn giết chết cuộc sống tâm linh. Sạch sẽ thân xác giúp tránh bệnh tật; sạch sẽ tâm linh có sức mạnh chống lại các dịp tội.

Sau thời gian lưu đầy bên Ai Cập. Hơn bốn trăn năm làm nô lệ (430 năm Xuất Hành 12,40) đoàn dân trở về vùng đất mới, lãnh đạo mới, người ta gặp khó khăn trong cuộc sống mới, cuộc sống tự do. Nhiều khi không biết phải hành xử ra sao. Luật lệ ban ra giúp họ:

Thứ nhất nhắc toàn dân ghi nhớ, tạ ơn Chúa đã giải thoát họ khỏi ách nô lệ, lại ban cho vùng đất mới, mầu mỡ.
Thứ hai, luật lệ giúp họ luôn liên kết với Chúa trong cuộc sống, bởi mọi sự họ có đều do Chúa ban.
Thứ ba, luật lệ giúp bảo trợ, bênh vực kẻ yếu, và giúp người già cả, cô đơn, bệnh, tật nguyền.

Với ba mục đích trên luật lệ mang an vui lại cho mọi người.

Từ thế hệ này sang thế hệ kia, cuộc sống có những biến đổi, và luật mới ra đời đáp ứng nhu cầu của đám đông. Vì thế xảy ra tình trạng luật chồng chéo lên nhau, luật mới đè luật cũ. Cuối cùng luật trở thành gánh nặng cho mọi người.

Luật gia thế hệ tiếp theo giải thích luật theo nhu cầu cuộc sống, vì thế yêu Chúa, mến tha nhân nhạt dần. Cuối cùng tinh thần luật ban dầu biến mất, cái khôn con người chiếm ưu thế. Luật trở nên gánh nặng, thiếu bác ái, yêu thương.

Đức Kitô yêu mến truyền thống, Ngài chỉ trích nhóm Biệt Phái sai lầm, vạch ra cho họ thấy sai trái.

Thứ nhất luật Chúa ban, 'mến Chúa, yêu tha nhân' phải là căn bản cho mọi lề luật, truyền thống.

Thứ hai, thực hành luật bằng tất cả tâm hồn, cõi lòng, không phải chỉ ngoài môi mép, giảo hoạt bên ngoài, mà chính là thành tâm yêu mến. Mc 7:6.

Sạch sẽ bề ngoài thuộc về xã hội, giáo dục vệ sinh cơ thể. Sạch sẽ nội tâm, sạch sẽ tâm hồn, làm nên phẩm giá, tư cách cá nhân. Nói ngon ngọt, giảo hoạt không tạo nên tư cách thật của con người. Yêu mến Thiên Chúa, yêu tha nhân, là căn bản tư cách cá nhân. Luật xã hội tốt lành, khi luật đó biến tim con người thành con tim yêu mến công bằng, trọng thứ tha, giầu bác ái. Ngoài những điều trên ra, luật con người đặt ra trở thành gánh nặng cho tha nhân.

Mọi điều tốt, thói hư, tật xấu, tất cả đều đến từ tâm con người. Con tim hướng theo luật bác ái Chúa ban, dẫn người đó đến gần Chúa, yêu tha nhân. Con tim chiều theo í riêng, lái người đó theo xu hướng thời đại, cái tôi trên hết. Yêu quyền lực, trọng vị thế xã hội. Nói ngon ngọt, mong tha nhân là chỗ dựa, nấc thang cho họ tiến thân.

Người có đời sống nội tâm giầu mạnh thường an vui, tự tại. Họ không tìm kiếm hào nhoáng xã hội bên ngoài, nhưng vui với gì mình đang có. Người nội tâm nông cạn luôn thấy thiếu, tâm hồn trống rỗng, nên ước ao, đói khát hào quang xã hội, điền vào trống vắng tâm hồn. Lời ca tụng, tâng bốc, khen ngợi của người khác giúp họ vui. Thiếu ca ngợi, tâng bốc, họ buồn, sầu, lo âu, sợ sệt, nên tìm cách níu kéo hào quang vật chất, hào quang xã hội ban tặng.

Người có nội tâm giầu mạnh thường xuyên liên kết với Chúa qua cầu nguyện, nên nội tâm họ càng giầu, mạnh hơn; người tìm kiếm hào quang xã hội coi thường nội tâm, nên cuộc sống tâm linh họ trở nên nghèo, khô héo hơn.

Chúng ta cầu xin một nội tâm giầu mạnh.

TiengChuong.org

Dirtiness

There are two kinds of dirtiness: external and internal dirtiness. The external dirtiness relates to physical hygiene, while the internal one causes harm to the spiritual life. Internal defilement barricades one's relationships with others, and makes oneself unholy before the Divine. External dirtiness is easy to detect because it is noticeable on a person. Internal dirtiness is much harder to recognize, because it is hidden, buried deep in one's heart. A person may seem well presented in appearance, friendly and talkative, but the intention of the heart is uncertain.

The conversation about the defilement began, when the Pharisees, and Sadducees criticized some of Jesus' disciples, who didn't observe the rules, that before consuming any food one must have their hands washed. Jesus took the opportunity to tell the Pharisees, that keeping the spiritual cleanliness was the most important. Impurity of hands would not lead to permanent death, but the impurity of a heart had no eternal life. External cleanliness helped to avoid contracting diseases; internal cleanliness helped to avoid sinning.

After returning from the exile, the Israelites became a new nation, occupied the new land. After years of slavery in Egypt (430 years Ex. 12,40) they seemed to have difficulty in adopting to a new way of life. It was hard to conduct themselves in the free world. The Law reminded the people:

a/ new Feast Days established to commemorate God's saving actions
b/ the Law aimed to bring people closer to God, and
c/ the Law gave instructions to be kind to the orphans, widows and the elderly people.

In responding to a new situation, more rules were given. The new ones were on top of the old ones. Keeping all these laws was a heavy burden for the people. Furthermore, the new laws deviated from the previous ones, and some of them were divorced from the original ones. Jesus wasn't rejecting the traditions, but He accused the Pharisees and Sadducees for failing to keep God's command and offering God only lip- service (Mk 7:6)

The cleanliness of a heart defined the true personality of a person, while the external cleanliness was a societal expectation. For Jesus, lip- service had no depth, the heart was important. What pleased God was not external observation, but the internal cleanliness of a heart. Human regulations were good, only in so far as they reflected the spirit of God's love. When they came to pure human regulations they became heavy burdens for others.

The heart is the place where all our intentions, both good and evil, arise. A heart's desire can either bring a person closer to God, or drive that person to go further away from God. A pure heart brings a person to God, while a corrupt heart pursues one's own way.

Spiritual richness makes a person happy. That person desires no more glory from the outside world, because his/her heart is full of God's love. A person only desires self- praise, and world glory because the heart is empty. His/her spiritual life is poor. People who are spirituality rich care for their spiritual body. People who are spirituality poor neglect their spiritual life. In this sense the rich become richer, and the poor become poorer in spirituality.

We pray to be rich in God's grace.