(Chút cảm nhận về “Ngày Sinh Nhật Trên Trời” của Á Thánh Anrê Phú Yên)
Anh đã vào đời,
Thuở dân ta mới “trên đường mở cõi” ,
Và khi “Hạt giống Tin Mừng”,
Cũng mới vừa được gieo,
Trên mảnh đất con hoang hóa “Đàng Trong” .
Nhưng may mắn cho anh,
Trên gối “mẹ Gioanna”, từ thuở bé anh đã thuộc nằm lòng,
“tên gọi GIÊSU” giữa ngàn lời ru, câu hát !
Rồi tên gọi ấy,
Đã theo anh trên muôn nẻo đường phiêu bạt,
Là “câu chuyện tình” anh gieo rắc, sẻ chia.
Là “bếp lửa yêu thương” cho những căn hộ đổ vỡ chia lìa,
Là “niềm tin yêu hy vọng”,
Cho những mảnh đời hoang điêu tàn héo úa…
Những sáng tinh mơ,
Trong tĩnh lặng tôn thờ, anh gọi Tên “GIÊSU” thân thương ấy,
Khi hoàng hôn nắng tắt,
Với bạn bè anh lại vang câu hát “GIÊSU” !...
Những ngày vui,
Cả những đêm nhọc mệt, tăm tối, lo âu…
Tiếng đầu đời mẹ dạy : “GIÊSU”,
Vẫn theo anh trên mỗi bước đường xuôi ngược….
Rồi chiều hôm đó,
cổ mang gông, chân đeo xiềng, nhịp bước,
Anh đã không ngừng chia sẻ vẫn câu chuyện “GIÊSU”.
“Hỡi anh em,
đối với Chúa Giêsu yêu dấu của chúng ta,
chúng ta hãy lấy tình yêu đáp lại tình yêu.
Chúa đã chịu chết đau khổ vì chúng ta,
nên chúng ta hãy lấy mạng sống đáp đền mạng sống…
Hỡi anh chị em,
chúng ta hãy giữ nghĩa cùng Đức Chúa Giêsu
cho đến hết hơi, cho đến trọn đời”…
Rồi nhát chém thứ hai,
Cùng ngay khi đầu anh vừa lìa khỏi cổ,
Tiếng “GIÊSU”
như sức cuối, lực tàn anh gom hết lại, kêu lên…
Thì ra,
Tiếng cuối cùng cũng là “Tiếng mẹ dạy đầu tiên”,
Vâng, tiếng thân thương ấy : GIÊSU,
Đã theo anh, để cùng anh hoàn thành hy lễ cuối….
Sơn Ca Linh (26.7.2019)