Còi xe vang chốc chốc lại vang lên.
Dưới gầm cầu đôi bạn đường trú ngụ
Tháng ngày qua cuộc sống cứ chênh vênh !
Cuộc sống đó dưới chân cầu sừng sững
Người đàn ông gầy guộc uốn lưng cong
Tay ẵm bạn đời chao nghiêng không vững,
mảnh chiếu rách bươm, vẫn đặt nhẹ nhàng !
Gia tài đó, túi đồ nham nhở bụi,
Chiếc mền nhỏ chắp vá được lấy ra.
Cùng chiếc áo sờn vai đầy khắc khổ,
Tìm đâu xa một chiếc gối ngọc ngà !
Mắc võng đong đưa bên người vợ ốm,
Thanh thản nụ cười, ánh mắt yêu thương.
Bao đắng cay, gian khổ suốt dặm trường,
Theo khói thuốc tan giữa trời không khí...
Chuyến tàu đời bao đêm dài suy nghĩ,
Toàn những “ga buồn, bến đỗ hẩm hiu” !
Lệ đắng tràn tuôn, vui chẳng bao nhiêu,
Ôn kỷ niệm mà lòng đau nhức nhối !
Ngày tháng đó, tiếc làm sao, qua vội,
Đứa con ra đời, quà Chúa gửi trao.
Gia đình là đây, hạnh phúc tuôn trào,
Oái ăm thay, hiểm ngèo con vướng bệnh !.
Tình thương con dạt dào như sông biển,
Gian khổ hề chi mong con sống giữa đời.
Khấn nguyện đêm ngày, nước mắt đầy vơi…
Nhưng thánh ý, xin vâng, giờ “sinh ly tử biệt”.
Ngày mất con, ngày buồn đau da diết,
Tim cha đau, lòng mẹ xót thương sầu
Vết thương này chưa dứt khoét thêm sâu,
Trời đổ sập khi vợ liệt lào tai biến !
“Đời ông Gióp” sao vẫn còn hiển hiện ?
Dẫu phong ba tình phu phụ thẳm sâu.
Thệ ước nào “ngọt bùi cay đắng có nhau”,
Vẫn sáng lên giữa đêm dài u tối.
Những đêm đông lạnh về trong gió thổi,
Lòng ngậm ngùi mong được thắp sáng lên
Tình yêu thương, hy vọng leo lét giữa màn đêm,
Như hơi ấm cho vợ hiền yên giấc.
Sớm nắng chiều mưa một đời lây lất,
Hết phụ hồ rồi lại bốc vác thuê…
Trong giọt mồ hôi đượm tình nghĩa phu thê,
Gom nỗi khổ để xây tình chồng vợ.
Cho dẫu biết chuyến xe đời muôn thuở,
Như bãi bờ từ giã những dòng sông !
Vợ chồng bên nhau rồi lại vết thương lòng,
Kẻ ở người đi, thân hữu hạn biết làm sao tránh !.
Rồi dưới chân cầu, lại một đời hiu quạnh,
Cầu Chúa xót thương ban một đức tin thành.
Giữa dòng đời, cuộc dâu bể mong manh,
Xin giữ trọn một mối tình chung thủy…!
Nữ tu Maria Thanh Nga (Dòng Nữ Tỳ Chúa Giêsu Tình thương)