Tháng Tám vừa qua Toronto có rất nhiều lễ hội, như Caribana của các sắc dân Trung Mỹ, như lễ hội Hy Lạp ở đường Danforth phía đông bắc, như lễ hội Ukraine ở đường Bloor phía tây, như lễ hội Mùa hè CNE phía bờ hồ trung tâm. Lễ hội CNE náo nhiệt nhất vì có từng đoàn máy bay của Không Lực Canada biểu diễn. Tiếng máy bay ầm ĩ trong 3 ngày cuối cùng nhắc nhở lớp trẻ ngày tựu trường cho niên khóa mới sắp bắt đầu. Đó là tôi mới nói tới các lễ hội trong thành phố Toronto , vì ngay miền Mississauga phụ cận còn có lễ hội Nhật Bản. Ngoài ra người Sikh của Ấn Độ cũng lăm le mở hội. À, nhân đây tôi xin kể chuyện người Sikh và vài sắc tộc thiểu số ở Toronto nha.

Tôi có một ông bạn gốc người Sikh. Ông nghe tôi nói ‘người Sikh của Ấn Độ’ thì ông không bằng lòng vì dân Sikh sống ở Punjab phía bắc Ấn Độ có vào khoảng 25 triệu người và họ luôn muốn tách miền Punjab này khỏi Ấn Dộ để lập một nước cộng hòa riêng. Người Sikh không bao giờ muốn mình là công dân Ấn Độ. Dân Sikh dễ nhận ra lắm, liền ông xứ này luôn để râu và khăn đội trên đầu. Ở Canada có vào khoảng 600 ngàn. Người Sikh học hành rất giỏi, sinh hoạt đoàn kết, họ luôn cưu mang và nâng đỡ nhau thăng tiến. Hiện nay trong chính trường Canada có 20 dân biểu và 4 tổng trưởng gốc Sikh. Trong quân phục Canada thì người lính gốc Sikh được đội khăn trên đầu thay vì đội mũ lính, các anh Hồi Giáo ghen tị mà không làm gì được. Người Sikh là mẫu mực cho chúng ta và con cháu người Việt chúng ta noi theo.

Rồi chuyện người Tàu. Người Tàu ở Canada đã rất lâu và rất đông, tới 1.5 triệu người, nhưng mới chỉ có 2 dân biểu liên bang. Các cụ có hiểu tại sao người Tàu yếu thế không ? Thưa, họ bị chia rẽ rất nặng. Khối người Tàu ở Canada tiếng là người Trung Hoa nhưng họ thuộc nhiều địa phương gốc khác nhau : đại lục, Hong Kong, Đài loan, Chợ Lớn, và sinh đẻ ở Canada. Năm cái gốc này không chơi với nhau , mà còn đánh nhau nữa là khác.

Còn dân VN ở Canada có vào khoảng 300 ngàn, 99% là gốc thuyền nhân tỵ nạn. Nay con số Việt Kiều mới nhập Canada thì coi bộ có bóng dáng nhiều cán bộ và con cái cán bộ giàu sang, họ đang tìm cách ôm vàng chạy trốn thiên đàng bác Hồ .

Viết đến đây thì tôi chợt nhớ tới buổi ra mắt sách của cô giáo Julie Nguyễn Hoàng Đài Trang ở Toronto. Cô dạy kinh tế ở Centennial College. Cô đã viết 3 cuốn sách ca tụng Hồ Chí Minh. Cuốn thứ 3 ra mắt vào ngày 23/8 vừa qua. Theo chương trình thì buổi lễ sẽ kéo dài từ 5 giờ đến 8 giờ chiều, nhưng nhiều đồng bào phe ta đã đến, phe họ sợ bị chất vấn này kia sẽ vỡ mặt nên đã không cho phe ta vào. Đã có cảnh ồn ào ngoài cửa. Cuối cùng chương trình bị dẹp bỏ lúc 6 giờ. Thế nhưng Thông Tấn Xã VC đã viết một bài dài ca ngợi buổi lễ thành công mọi mặt. Đây là một bằng chứng hùng hồn về sự gian dối trắng trợn của VC. Có người còn mách cho tôi tin này : cô giáo tác giả trên đây là người Huế, là con cháu của Nguyễ Đắc Xuân. Xuân là một trong những hung thần giết người dịp tết Mậu Thân 1968 ở Huế, cùng phe nhóm với Hoàng Phủ Ngọc Tường và Ngọc Phan. Eo ơi, kinh chưa, các cụ?. Hiện nay có một số người định viết thư tố cáo cô giáo gian dối này với Bộ Giáo dục Canada vì làm nghề dạy học thì không thể gian dối, lừa bịp và đầu độc lớp trẻ như vậy được, Hồ Chí Minh là hung thần, không phải là thần tượng...

Thôi, không nói tới VC nữa kẻo nhiều độc giả mất ngủ đêm nay. Xin kể tiếp thời sự Canada. Tin miền tây, thành phố Edmonton sắp xây một cầu trường khổng lồ Edmonton Soccer Dome, rộng 12.542 mét vuông, cao 25 mét. Nó có 4 cầu trường khác nhau, sát bên nhau, có thể chơi banh một lúc. Các cụ đã thấy sợ chưa. Xưa nay môn chơi thể thao quốc gia ở Canada là bóng bầu dục, bóng chày, bóng rổ, hockey, nay môn bóng đá cũng đang bước vào danh sách môn thể thao quốc gia. Cầu trưòng đang xây là một bằng chứng rõ ràng nhất. Công ty xây cất là FieldTurf ở Quebec thuộc Canada, vật liệu cầu trường làm từ tiểu bang Arizona bên Hoa Kỳ. Ngân qũy cho cầu trường là 7 triệu mỹ kim. Cứ đà phát triển này thì người ta tiên đoán Canada sẽ là tổ môn soccer ở Bắc Mỹ.

Và tin tiếp theo là ngày mồng 2 đầu tháng Chín tại Toronto có Ngày Tranh Đấu cho Tự Do- Nhân Quyền tại Việt Nam, gồm Văn Nghệ đấu tranh, tuần hành, và biểu tình. Ban tổ chức gồm Liên Hội Người Việt Canada và các hội đoàn quốc gia tại địa phương.

Và đây là tin thời sự rất Canada : ‘thuyền nhân mới’. Đó là việc hiện nay đang phát triển phong trào bán nhà trên đất rồi mua nhà nổi trên nước, gọi là ‘nhà thuyền’ / house boat. Lý do là nhà cửa trong thành phố bây giớ đắt quá, sống trên thuyền và đậu ở bờ hồ rẻ hơn. ‘Thuyền nhân’ được báo chí nói tới nhiều nhất trong tháng này là Ông bà Gordon Sloane. Ông Bà Sloane sống trên một cái tàu gồm 2 phòng ngủ, tiền thuê bờ hồ để đậu tàu là 850 đồng một tháng. Hiện đã có 150 tàu thuyền nhân Boat People như thế này ở Toronto. Chưa biết vào mùa đông tuyết phủ thì các vị này sẽ sống ra sao. Vào mùa đông, tôi sẽ trình các cụ tin tiếp theo nha.

Bây giờ xin kể chuyện làng An lạc của tôi. Ông tiên chỉ là cụ Chánh. Mùa hè này cụ đã chọn một ngày đẹp nhất để họp làng. Các cụ có đoán ra ngày nào không cơ ? Thưa đó là ngày 18 tháng 8 năm 2018, viết ra giấy thì như thế này : 18.8.18. Chưa hết, chị Ba Biên Hòa xin góp thêm ý để cho khi viết ra sẽ đẹp hơn : bữa ăn của làng sẽ vào lúc 8 giờ 18 phút sáng ngày 18-8-18. Toàn số 8, tiếng Hán là Bát, nghe như Phát, phát đạt, phát huy, phát triển... Bữa ăn sáng này rất Tây vì dân làng được đãi mỗi người một ổ bánh mì nóng dòn bên trong có phết bơ, jambon, ma-di, giò chả, cà chua, dưa leo, hành ngò. Cầm ổ bánh mì nóng dòn này tôi có cảm tưởng mình đang ở trước hiệu bánh Hoà Bình bên hông nhà thờ Đức Bà Saigon và đang sống lại những ngày thanh bình thập niên 1960. Vừa ăn bánh mì dòn vừa nhâm nhi cà phê sữa nóng, ôi sung sướng làm sao.

Rồi Cụ B.95 lên tiếng : Bữa nay có thức ăn kiểu tây thế này thì phải nghe chuyện tây nha, xin bồ chữ ODP cho chúng nghe chuyện tây đi, chuyện rất tây nhá. Ông ODP nói ngay : OK, có liền. Bữa nay chúng ta đang ăn bánh tây, uống cà phê tây, tôi xin kể chuyện rượu tây. Cả làng vỗ tay râm ran. Thế là bồ chữ ODP vào đề . Ông bảo đây không phải là bài của ông mà của một nhà văn uy tín nào đó viết cách đây đã lâu, ông già nên quên hết xuất xứ nhưng vẫn nhớ các ý chính như sau :

...Giữa thế kỷ 19, một hôm tổng cục bưu điện Paris nhận được một bao thư đề : ‘Kính gửi vị đệ nhất thi nhân của nước Pháp’, và chỉ có thế, không có tên đường, không có số nhà. Nhân viên bưu điện họp bàn rồi đồng ý chuyển bức thư ấy cho thi sĩ Alfred de Musset vì ông mới xuất bản tập thơ ‘Đêm’ / Les Nuits, 1838, và đang nổi tiếng vì cuộc tình tay ba giữa nhà thơ, nữ thi sĩ George Sand và nhạc sĩ Chopin. Musset không dám nhận, ông chuyển bức thư tới thi sĩ Lamartine là thi sĩ đang nổi tiếng vô địch của trường phái lãng mạn. Lamartine cũng không dám nhận, ông mang tay tới thi hào Victor Hugo. Dĩ nhiên Hugo cũng không dám nhận... Chuyện này lan ra báo chí, và văn giới được mời tới họp mặt, và cùng mở bức thư. Tờ thư viết như sau : Kính gửi nhà sản xuất rượu Champagne danh tiếng nhất của nước Pháp vì không có thi sĩ nào làm được bài thơ hay, đẹp, cao qúy và ngon hơn một chai champagne...’ Bức thư miên man tán tụng champagne. Champagne được coi là ‘ngon’ hơn bất cứ bài thơ tuyệt bút nào. Champagne là một loại rượu vang có bọt, lấy tên miền Champagne, vùng tây bắc nước Pháp là nơi sản xuất ra rượu này. Ngày nay Champagne trở thành tên chung gọi các loại rượu vang trắng hay hồng, giữ hơi trong chai, sủi bọt khi rót vào ly. Người Ý cũng sản xuất một cách như thế và gọi là Spumante. Người Y Pha Nho cũng vậy, và gọi là Cava. Người Đức cũng vậy và gọi là Sekt. Người Hoa Kỳ cũng sản xuất rượu như thế và cũng gọi là champagne nhưng đi kèm với địa danh sản xuất như California Champagne, New York State Champagne...

Tóm lại, rượu vang đã đẻ ra champagne. Thế rượu vang có từ bao giờ ? Thưa có từ thời Cựu Ước trong Kinh Thánh. Chuyện này dài lắm. Đến cuố thế kỷ 17, tại Dòng Bénédictin giữa trung tâm tỉnh Champagne có thày dòng tên là Dom Pierre Pérignon chế ra được rượu champagne mà ta dùng bây giờ. Thày dòng Dom Pérignon là cha đẻ ra champagne. Ngày nay hãng rượu champagne nổi tiếng nhất nước Pháp là Moetchandon đã lấy tên cha dòng đặt cho loại champagne thượng hạng gọi là ‘Cuvée Dom Pérignon’. Cha Dom Pérignon còn có sáng kiến dùng gỗ cây điên điển Liège làm nút chai để khi nó ngấm rượu thì sẽ nở ra giữ kín cổ chai.

Và ông ODP xin hết chuyện champagne và chuyện tây bên tây. Cụ Chánh xin tiếp lời : Ta nói chuyện champagne thì tưởng rượu này chỉ có bên tây, thực ra thì nó đã theo chân người Pháp sang bên ta từ đầu thế kỷ 19, trong giới cai trị. Ta cứ nghe cụ Tú Xương viết trong bài ‘Chữ Nho’ thì đủ thấy cảnh xã hội ta thời bấy giờ :

Nào có ra gì cái chữ nho

Ông nghè ông cống cũng nằm co

Sao bằng đi học làm thầy phán

Tối rượu sâm banh, sáng sữa bò...

Cụ B.95 xin góp ý : Hôm nay lần đầu lão nghe chuyện bên tây mà cũng chẳng hiểu được bao nhiêu, thôi, bây giờ xin nói chuyện ở Việt Nam cho dễ hiểu. Ông H.O. bèn giơ tay xin nói. Rằng tôi tôi không có chuyện bên tây nhưng có chuyện bên ta, tôi mới đọc được trên mạng nói về những cái SỢ nhất ở Việt Nam bây giờ :

. Người nông dân sợ nhất 3 từ Hợp Tác Xã

. Người thành thị sợ nhất 3 từ Kinh Tế Mới

. Người Miền Bắc sợ nhất 4 từ Cải Cách Ruộng Đất

. Người Miền Nam sợ nhất 4 từ Giải Phóng Miền Nam

. Người Việt sợ nhất 2 từ Việt Cộng

. Nhân loại sợ nhất 2 từ Cộng Sản

. Còn Cộng Sản sợ nhất hai từ ‘Sự Thật’

Đọc xong bài các nỗi sợ ở VN xong, ông H.O. còn nói tiếp : Tôi thấy ở VN hiện nay có biết cơ man nào là luật, và tôi thấy bà Ngô Bá Thành thuộc Phe Thứ Ba ngày xưa nói một câu để đời : Ở VN ta có một rừng luật, nhưng khi xét xử thì lại dùng ‘luật rừng’. Quả là hay. Hiện nay trong nước đang sôi sục về dự luật 3 đặc khu, ngài thủ tướng Madze Cờ Lờ Vờ Nguyễn Xuân Phúc nói rằng quốc hội tạm hoãn thông qua luật này để chờ hỏi ý dân. Nay dân đã xuống đường biểu tình hô to khẩu hiệu đả đảo dự luật này, dân đã cho biết ý, không biết rồi đây quốc hội bù nhìn sẽ ăn nói ra sao... Ông ODP nói ngay : Còn sao nữa! Tiền của Tàu Cộng thì bọn chúng đã chia nhau hết rồi, trước sau gì thì chúng cũng sẽ cho thông qua, sẽ giao nộp 3 miền đất quan trọng này. Bọn Tàu giỏi thật, không tốn một viên đạn mà chiếm trọn vẹn nước ta. Đất đã chiếm, biển đã chiếm, bây giờ ở biên giới miền Bắc, CSVN còn cho xài cả tiền Nhân dân tệ của Tàu cộng.

Cụ Chánh than thở : Chả lẽ không có minh quân xuất hiện sao ? Lão cầu xin cho phe quân đội nổi lên, và tiếp tay với bà tổng thống Thái Anh Văn bên Đài loan, phá cái đập Tam Hiệp vĩ đại... Phá được cái đập này thì sẽ không còn nước Tàu vĩ đại, không còn chiến tranh. Ông ODP xin góp ý : Nếu phá được cái đập này thì coi như phá được nửa nước Tàu, nhưng dã man quá. Hiện nay Cụ Donald Trump đang chơi trò ngày xưa của Cụ Reagan với Nga Xô. Lúc đó, năm 1989 Hoa Kỳ và Nga Xô thi đua vũ trang. Nga Xô đã đứt gân bụng mà chết. Bây giờ cũng vậy, Trung Cộng cũng đang ra sức tranh ngôi bá chủ, Tập Cận Bình đang gồng mình thi sức với Đỗ Năng Trâm tức Cụ Donald Trump. Họ Tập rồi sẽ đứt gân bụng mà chết, thôi để Trung Cộng chết kiểu này thì thế giới sẽ an bình hơn, như Xô Viết năm xưa 1989 và 1990...

Rồi cụ Chánh kết thúc bữa ăn sáng bằng một chuyện đạo đức, cũng với một chuyện tây ‘Un Peu de Soleil Dans l’Eau Froide’ mà cụ đã đọc hồi xưa. Chuyển kể rằng có một ông lão già cô đơn và khó nghèo hết sức, ông sống ở vệ đường. Vì ông rất lương thiện nên một bà tiên đã hiện ra và cho ông một lời ước. Bà tiên cứ nghĩ chắc ông lão sẽ xin tiền bạc với căn nhà. Nhưng không, ông lão nhìn bà tiên và xin bà cho một nụ cười. Thì ra lâu nay bao nhiêu người đi qua, có vất cho ông mấy đồng tiền, nhưng không một ai mỉm cười với ông cả, nên ông chỉ thèm một nụ cười thân ái và chân tình. Cụ Chánh kết luận : Đó cũng là thói quen vô tình của chính chúng ta khi cho tiền người ăn xin ngoài đường. Các bạn cứ quan sát mà xem, trăm người như một, ai cũng như ném đồng tiền vào cái mũ của người ăn mày ngồi bên vệ dường, không ai nhìn họ, không nói với họ một câu, ném tiền xong là quay đi ngay, coi họ như người cùi hủi. Lão xin đề nghị : từ nay khi cho tiền người nghèo khổ, chúng ta nhớ cho tiền và cho cả nụ cười, cả lời thăm hỏi nữa nha, đừng quay đi ngay...

Về việc này, các cụ nghĩ sao cơ ?

TRÀ LŨ