□ Nguyễn Trung Tây
Vợ Bỏ!


...Đức Giêsu nói, “Có nói có, không nói không” (Matt 5:37).

Ông hàng xóm khu chung cư người Việt từ hồi bị vợ bỏ đâm ra đổi tính đổi nết, đang hiền như con gái bỗng dưng cục cằn thô tục, đang lành như Bụt bỗng dưng trở nên cám lợn dở hơi.

Bình thường, đậu lộn vào ô xe chỗ của ông, ông yên lặng lái xe ra đậu xa xa ngoài đường. Nhưng tối hôm qua, người bị vợ bỏ dộng cửa nhà người đậu xe nhầm, đập ầm ầm, chửi trời chửi đất, chửi văng xích địa, chửi luôn hàng xóm. Bao nhiêu ngôn ngữ hàng tôm hàng cá vừa tiếng Việt vừa tiếng Anh, ông hàng xóm sổ tuốt tuột vào mặt vào tai người nhầm chỗ đậu.

— [!]… mày! [!]… you!

Người kia biết tội, cứ liên tục mở miệng xin lỗi,

— Em lạy quan bác, em xin quan bác, em nhầm! Quan bác bỏ qua.

Tối, nửa đêm về sáng, ông mở nhạc hết bài Đàn Bà, “Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu…”, lại tới bài Lầm, “Anh đã lầm đưa em sang đây…”, nghe buồn nẫu ruột nẫu gan. Nửa đêm thanh vắng, âm thanh nhạc sến vang dội len lỏi qua bốn bức tường phiền tai chung cư. Nhưng hàng xóm tắt lửa tối đèn có nhau, người người chép miệng nói, thôi, nhịn, bỏ qua.

Sáng, người bị vợ bỏ mở cửa lái xe đi làm, cô hàng xóm sát vách liếc trộm nhìn vào thấy chai bia trống rỗng nằm la liệt trên thảm. Cô thông báo,

— Bên trong chai bia đen ngòm tàn thuốc lá!

Chiều đi làm về, người bị vợ bỏ đi bộ ra đầu ngõ ghé tiệm tạp hóa 7-Eleven mua mấy két bia và nguyên một cây thuốc Malboro. Con nít trong xóm có đứa ngỗ nghịch, đi theo lấy đá chọi. Người bị vợ bỏ dừng lại, mở miệng nói cám ơn, tay móc bóp, trong đó có bao nhiêu tiền, ông ta chia đều cho đám con nít. Cô hàng xóm thông báo bản tin cho mọi người trong chung cư, rồi buông lời kết luận,

— Thằng chả mát rồi, mát thiệt tình. Bả biết chi không? Cho đám con nít tiền xong, thằng chả lại đi bộ về nhà, lấy mớ tiền khác, rồi lại đi bộ ra đầu ngõ mua bia mua thuốc. Cứ như vậy. Gần một tuần rồi. Mà bà chị nhìn coi, mới gần một tuần, thằng chả người gầy xanh lét, thịt da biến đâu mất tiêu, nhìn cứ như con chàng hiu.

Nữ phóng viên đài CCCC (Chung Cư Cây Cam) xuống giọng, nói thì thào,

— Hôm qua tui còn nhìn thấy thằng chả xé mấy cái áo cũ, cuộn tròn lại giống như sợi dây thừng. Mắt còn liếc nhìn lên trần nhà như đang tìm chỗ để treo sợi dây…

Tối thứ Sáu, hoạt cảnh ông hàng xóm bị vợ bỏ vẫn tiếp diễn trên sân khấu của Chung Cư Cây Cam như thường lệ. Hoạt cảnh kéo dài cho tới nửa đêm về sáng của ngày thứ Bẩy, tự nhiên hoạt cảnh ngừng, thôi diễn. Căn phòng trọ của người đàn ông bỗng tự nhiên trở nên yên lặng, yên phăng phắc, không “lại là con dao” mà cũng chẳng “anh đã lầm”… Không ai hiểu chuyện chi đã xảy ra. Có người tự nhiên nhớ tới lời của cô hàng xóm, mọi người trong chung cư yên lặng hồi hộp chờ đợi giây phút đèn xanh đèn đỏ của xe cấp cứu và xe cảnh sát chớp sáng một góc của Chung Cư Cây Cam.

Nguyên ngày Chúa Nhật, người người trong khu chung cư tấp nập kéo đến gõ cửa hỏi người nữ phóng viên đài CCCC, nhưng cũng không ai biết chi thêm. Có người đề nghị phá cửa xông vào nhà, nếu không xác của thẳng chả sình thối, mất vệ sinh toàn khu phố. Có người nói gượm hẵng, để coi…

Sáng thứ Hai, căn phòng vẫn tiếp tục yên lặng như tờ. Người trong chung cư lại kéo tới tổng đài CCCC, hỏi thăm tin tức. Tổng đài đóng cửa kín mít, ngay phía trước dán bản tin ngắn ngủn, cộc lộc: Về rồi!

Tối thứ Hai, trong nhà lại thấy râm ran tiếng đọc kinh Mân Côi của đôi vợ chồng son. Tiếng đọc kinh của ông chồng lần này nghe có vẻ to và sốt sắng hơn cả tiếng của cô vợ.

□ Nguyễn Trung Tây
www.nguyentrungtay.com