ĐALAT - Ít ai được vinh dự mừng lễ bổn mạng trùng khít vào ngay ngày lãnh nhận chức linh mục như cụ Phaolô Hồ dòng Phanxicô. Tu sĩ Phaolô Nguyễn văn Hồ, năm nay 88 tuổi, đã mừng Ngọc Khánh Linh Mục ngày thứ bảy 29-6-2013 tại Nhà thờ Du Sinh, Đalat. Đúng 60 năm trước, ngày lễ thánh Phêrô và Phaolô Tông Đồ 29-6 năm 1953, tại Poissy, Pháp, tu sĩ Phaolô đã cùng với hai tu sĩ Phan Sinh Việt Nam và một số anh em khác được truyền chức linh mục đời đời theo dòng Men-ki-xê-đê.
Xem Hình
Sở dĩ chọn Nhà thờ Du Sinh cử hành Ngọc Khánh, bởi cha Hồ hiện ở tại Tu viện Phanxicô Du Sinh, dăm phút bước bộ là vô ngay nhà thờ này. Nhưng nhất là cha Phaolô đã đạt kỷ lục chăm sóc giáo xứ Du Sinh đến 18 năm liền, trong giai đoạn khó khăn nhất của lịch sử giáo xứ (1975-1992).
Bởi đã lớn tuổi, không thể tự mình chủ trì buổi lễ to, nên Đức Cha Antôn Vũ Huy Chương, giám mục Đalat thương tình đến chủ tế thay cùng với hơn 30 linh mục đồng tế trong thánh lễ bắt đầu lúc 10g. Anh trưởng trong Tỉnh dòng, tu sĩ F.X. Vũ Phan Long, Tỉnh Phục vụ, đã dành 2 ngày ngồi xe Saigon-Đalat (ngày đi và ngày về) để đến bên cha Phaolô và giảng trong thánh lễ Ngọc Khánh linh mục của cha, trong đó có những lời lẽ này:
“Sáu mươi năm tu sĩ linh mục của cha cho thấy cha sẵn sàng ra đi và luôn sẵn sàng phục vụ. Năm 1954, từ Pháp về, cha ở tại tu viện Nha Trang cho đến năm 1958, dạy Pháp văn, Latinh và làm linh hướng. Năm 1959 cha về tu viện Cù Lao Giêng giúp các chú Tìm hiểu và lo nhà tập. Năm 1962 cha lại được đổi về Nha Trang, làm tuyên úy dòng Lasan thay cho cha già Maurice Bertin, và làm linh giám hội Legio ở giáo xứ Vĩnh Phước và Thanh Hải, làm Phó và sau đó làm Phụ trách cộng đoàn Nha Trang. Đầu năm 1971 cha được thuyên chuyển lên Du Sinh làm Phụ trách nhà. Cha đã ở Du Sinh gần 23 năm liên tục, làm Phụ trách nhà 6 năm, làm Cố vấn Tỉnh Dòng kiêm Đại diện Giám Tỉnh 3 năm, làm cha xứ Du Sinh 18 năm. Từ năm 1993 đến 1996 cha lại chuyển về cộng đoàn Suối Dầu Nha Trang làm Phụ trách cộng đoàn. Sau đó lại được chuyển về Thủ Đức làm trợ úy Đan viện thánh Clara và linh hướng Học viện Thủ Đức. Năm 1999 cha trở lại Du Sinh làm linh hướng cho Nhà Tập cho đến nay. Ngoài ra cha còn giải tội hàng tuần tại Nhà thờ Chánh Tòa cũng như cho các tu sĩ những dịp tĩnh tâm …
“Anh em trẻ thán phục, thì cha cố nói như phân bua: ‘Thì cũng làm vậy thôi chứ có biết gì đâu!... Kể thì mình không làm được việc chi nổi bật cho lắm… Mình không làm được chuyện chi lớn lao!’ Đơn giản. Nhưng đấy là sự thật. Bởi vì cha cố chỉ muốn một điều như cha tâm sự: ‘Cứ nhìn vào Chúa Giêsu và bắt chước sống theo gương Ngài’, điều này tưởng là dễ, nhưng lại là một hành trình đòi hỏi kiên nhẫn, tâm tình phó thác, và lòng cậy trông. Vì có bao giờ chúng ta dám nói rằng mình đã bắt chước được Đức Giêsu trọn vẹn ? Đây lại chính là sự khôn ngoan của Đấng Thánh Nghèo thành Assisi. Và đây lại là một khám phá nữa của tôi.
“Hôm nay nhìn lại hành trình đã qua, cha cám ơn Thiên Chúa như vào năm cha mừng 50 năm linh mục: ‘Cám ơn Chúa vì trong hơn 50 năm đời linh mục mình cũng đã làm công việc tông đồ, Legio, dạy học, linh hướng, cha xứ… Kể thì mình không làm được việc chi nổi bật cho lắm, nhưng Chúa thương gìn giữ, nên không gặp khó khăn chi đáng kể…’.
“Riêng với giáo xứ Du Sinh, cha cố đã gắn bó với anh chị em suốt 18 năm, trong thời gian rất khó khăn về mọi phương diện. Sáng trưa tối đi về cộng đoàn, đi lên giáo xứ, lúc nào bên người cũng đeo cái xắc vải dù xanh, và cái nón lá trên đầu, đôi dép lốp, trời mưa cũng như trời nắng: hình ảnh này đã trở nên thân quen lắm với anh chị em. Ngày qua ngày, cha sửa chỗ này chữa chỗ kia trong nhà thờ. Cha lui cui trong nhà xứ hiu quạnh, với tiện nghi tối thiểu: cái bàn, cái ghế sứt mẻ, một cái giường phải chắp chân. Nhưng cha tận tụy cần cù lo cho từng người con trong giáo xứ. Hôm nay hẳn là cha cố Phaolô vẫn cảm thấy được ưu đãi vì đã sống đến tận bây giờ và vẫn khỏe mạnh, vẫn còn có thể thốt lên: ‘Không ngờ hề !’... ‘Lạ lùng hề !?’, và vẫn còn cười được. Phải nói có khá nhiều người không biết cười trong đời họ, để rồi họ phải chết trước khi đến tuổi già hạnh phúc! Còn cha cố chúng ta thì có thể nói: ‘Nếu Chúa gọi ra đi thì ra đi, còn Chúa bảo ở lại thêm một thời gian nữa thì cũng sẵn sàng!’ Cha cố đã diễn tả cách khác mà không kém sâu sắc tâm tình của thánh Phaolô: ‘Sống là Đức Kitô, và chết là một mối lợi’ (Pl 1,21). Thêm một khám phá nữa về cha cố.
“Hôm nay, cha cố đã có thể nói với thánh Tông Đồ Dân ngoại: ‘Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững niềm tin’ (2 Tm 4,7). Cầu chúc cha những ngày tương lai bình an và chan hòa niềm vui. Nhưng nếu Thiên Chúa vẫn cứ đề nghị những chương trình mới, thì hẳn cha cũng sẵn sàng lên đường chứ, phải không cha ?”
Mà thật vậy, hiện cha cố vẫn đi lại lanh lẹ, vẫn chủ lễ tuần một lần cho các soeurs gần nhà, cho nhà tập Phanxicô … và nhất là trở thành chuyên viên ngồi toà không ai sánh kịp: giờ này qua giờ kia, chỗ này qua chốn nọ.
Sau lễ, cả nhà thờ kéo xuống hội trường tiệc mừng cha cố. Buổi góp vui bỏ túi nhưng cũng nặng phần chuẩn bị trước, được tập sinh Phanxicô, các đoàn thể trong xứ và các em nhỏ quậy tưng. Ngày lễ khép lại khi chính ngọ đã đi qua được hơn ba khắc.
Xem Hình
Sở dĩ chọn Nhà thờ Du Sinh cử hành Ngọc Khánh, bởi cha Hồ hiện ở tại Tu viện Phanxicô Du Sinh, dăm phút bước bộ là vô ngay nhà thờ này. Nhưng nhất là cha Phaolô đã đạt kỷ lục chăm sóc giáo xứ Du Sinh đến 18 năm liền, trong giai đoạn khó khăn nhất của lịch sử giáo xứ (1975-1992).
Bởi đã lớn tuổi, không thể tự mình chủ trì buổi lễ to, nên Đức Cha Antôn Vũ Huy Chương, giám mục Đalat thương tình đến chủ tế thay cùng với hơn 30 linh mục đồng tế trong thánh lễ bắt đầu lúc 10g. Anh trưởng trong Tỉnh dòng, tu sĩ F.X. Vũ Phan Long, Tỉnh Phục vụ, đã dành 2 ngày ngồi xe Saigon-Đalat (ngày đi và ngày về) để đến bên cha Phaolô và giảng trong thánh lễ Ngọc Khánh linh mục của cha, trong đó có những lời lẽ này:
“Sáu mươi năm tu sĩ linh mục của cha cho thấy cha sẵn sàng ra đi và luôn sẵn sàng phục vụ. Năm 1954, từ Pháp về, cha ở tại tu viện Nha Trang cho đến năm 1958, dạy Pháp văn, Latinh và làm linh hướng. Năm 1959 cha về tu viện Cù Lao Giêng giúp các chú Tìm hiểu và lo nhà tập. Năm 1962 cha lại được đổi về Nha Trang, làm tuyên úy dòng Lasan thay cho cha già Maurice Bertin, và làm linh giám hội Legio ở giáo xứ Vĩnh Phước và Thanh Hải, làm Phó và sau đó làm Phụ trách cộng đoàn Nha Trang. Đầu năm 1971 cha được thuyên chuyển lên Du Sinh làm Phụ trách nhà. Cha đã ở Du Sinh gần 23 năm liên tục, làm Phụ trách nhà 6 năm, làm Cố vấn Tỉnh Dòng kiêm Đại diện Giám Tỉnh 3 năm, làm cha xứ Du Sinh 18 năm. Từ năm 1993 đến 1996 cha lại chuyển về cộng đoàn Suối Dầu Nha Trang làm Phụ trách cộng đoàn. Sau đó lại được chuyển về Thủ Đức làm trợ úy Đan viện thánh Clara và linh hướng Học viện Thủ Đức. Năm 1999 cha trở lại Du Sinh làm linh hướng cho Nhà Tập cho đến nay. Ngoài ra cha còn giải tội hàng tuần tại Nhà thờ Chánh Tòa cũng như cho các tu sĩ những dịp tĩnh tâm …
“Anh em trẻ thán phục, thì cha cố nói như phân bua: ‘Thì cũng làm vậy thôi chứ có biết gì đâu!... Kể thì mình không làm được việc chi nổi bật cho lắm… Mình không làm được chuyện chi lớn lao!’ Đơn giản. Nhưng đấy là sự thật. Bởi vì cha cố chỉ muốn một điều như cha tâm sự: ‘Cứ nhìn vào Chúa Giêsu và bắt chước sống theo gương Ngài’, điều này tưởng là dễ, nhưng lại là một hành trình đòi hỏi kiên nhẫn, tâm tình phó thác, và lòng cậy trông. Vì có bao giờ chúng ta dám nói rằng mình đã bắt chước được Đức Giêsu trọn vẹn ? Đây lại chính là sự khôn ngoan của Đấng Thánh Nghèo thành Assisi. Và đây lại là một khám phá nữa của tôi.
“Hôm nay nhìn lại hành trình đã qua, cha cám ơn Thiên Chúa như vào năm cha mừng 50 năm linh mục: ‘Cám ơn Chúa vì trong hơn 50 năm đời linh mục mình cũng đã làm công việc tông đồ, Legio, dạy học, linh hướng, cha xứ… Kể thì mình không làm được việc chi nổi bật cho lắm, nhưng Chúa thương gìn giữ, nên không gặp khó khăn chi đáng kể…’.
“Riêng với giáo xứ Du Sinh, cha cố đã gắn bó với anh chị em suốt 18 năm, trong thời gian rất khó khăn về mọi phương diện. Sáng trưa tối đi về cộng đoàn, đi lên giáo xứ, lúc nào bên người cũng đeo cái xắc vải dù xanh, và cái nón lá trên đầu, đôi dép lốp, trời mưa cũng như trời nắng: hình ảnh này đã trở nên thân quen lắm với anh chị em. Ngày qua ngày, cha sửa chỗ này chữa chỗ kia trong nhà thờ. Cha lui cui trong nhà xứ hiu quạnh, với tiện nghi tối thiểu: cái bàn, cái ghế sứt mẻ, một cái giường phải chắp chân. Nhưng cha tận tụy cần cù lo cho từng người con trong giáo xứ. Hôm nay hẳn là cha cố Phaolô vẫn cảm thấy được ưu đãi vì đã sống đến tận bây giờ và vẫn khỏe mạnh, vẫn còn có thể thốt lên: ‘Không ngờ hề !’... ‘Lạ lùng hề !?’, và vẫn còn cười được. Phải nói có khá nhiều người không biết cười trong đời họ, để rồi họ phải chết trước khi đến tuổi già hạnh phúc! Còn cha cố chúng ta thì có thể nói: ‘Nếu Chúa gọi ra đi thì ra đi, còn Chúa bảo ở lại thêm một thời gian nữa thì cũng sẵn sàng!’ Cha cố đã diễn tả cách khác mà không kém sâu sắc tâm tình của thánh Phaolô: ‘Sống là Đức Kitô, và chết là một mối lợi’ (Pl 1,21). Thêm một khám phá nữa về cha cố.
“Hôm nay, cha cố đã có thể nói với thánh Tông Đồ Dân ngoại: ‘Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững niềm tin’ (2 Tm 4,7). Cầu chúc cha những ngày tương lai bình an và chan hòa niềm vui. Nhưng nếu Thiên Chúa vẫn cứ đề nghị những chương trình mới, thì hẳn cha cũng sẵn sàng lên đường chứ, phải không cha ?”
Mà thật vậy, hiện cha cố vẫn đi lại lanh lẹ, vẫn chủ lễ tuần một lần cho các soeurs gần nhà, cho nhà tập Phanxicô … và nhất là trở thành chuyên viên ngồi toà không ai sánh kịp: giờ này qua giờ kia, chỗ này qua chốn nọ.
Sau lễ, cả nhà thờ kéo xuống hội trường tiệc mừng cha cố. Buổi góp vui bỏ túi nhưng cũng nặng phần chuẩn bị trước, được tập sinh Phanxicô, các đoàn thể trong xứ và các em nhỏ quậy tưng. Ngày lễ khép lại khi chính ngọ đã đi qua được hơn ba khắc.