Chúa Nhật Thứ 4 Mùa Chay, Nam A
Bây giờ tôi mới thật sự hiểu là tật bệnh mù mắt của con người từ khi bẩm sinh chẳng phải vì tội lỗi của chúng ta hay của cha mẹ chúng ta gây nên, nhưng là do ý muốn của Thiên Chúa Cha vì Chúa Giêsu đáp: "Không phải anh cũng chẳng phải cha mẹ anh đã phạm tội, nhưng để công việc của Thiên Chúa tỏ ra nơi anh. Bao lâu còn ban ngày, Ta phải làm những việc của Đấng đã sai Ta. Đêm đến không ai có thể làm việc được nữa” (Ga 9, 1-41). Thì dù cho chúng ta đã bị mù hay khuyết tật từ lúc bẩm sinh cũng không phải do tội lỗi của chúng ta hay của cha mẹ. Mà là để công việc của Thiên Chúa tỏ ra nơi chúng ta. Lời của Chúa Giêsu đã rành rành như thế, nên chúng ta là con cái của Ngài, khi được sinh ra làm sao, thì chấp nhận như vậy, không oán trách Thiên Chúa, cũng không nên oán trách cha mẹ của mình; tuy dù thời buổi văn minh hiện đại đã chứng minh rõ ràng là có những căn bệnh chết người như bệnh Aids, bệnh ung thư, thì 90% con cái sẽ bị chết vì ung thư và bệnh Aids? Những đứa trẻ được sinh ra từ nơi cha mẹ này, lớn lên sẽ được cho biết rằng mình cũng sẽ chết vì chứng bệnh cực kỳ nguy hiểm và đau đớn đó!. Sự việc chứng minh rành rành ra đó nhưng Chúa bảo không phải do tội lỗi của ai cả! Mà là để công việc Thiên Chúa được tỏ ra nơi họ.
Có phải Thiên Chúa muốn chứng tỏ quyền năng của Người là trên sự chữa lành cho con người mang những chứng bệnh không may mắn?. Nếu phải, thì ngay cả ngày hôm nay, sự chữa lành của Thiên Chúa vẫn xẩy ra nhan nhãn hằng ngày trên khắp cùng thế giới đấy chứ!. Chúa đã chứng tỏ quyền năng của Ngài, khi mà con người văn minh với những máy móc hiện đại, những bác sĩ dựa vào máy móc ấy, mà cấp giấy Tử cho bệnh nhân của họ và cho họ biết thời gian sống của họ sẽ còn được bao lâu họ sẽ ra đi, từ giã cõi trần. Quả thật Chúa Giêsu phán một câu: “Bao lâu Ta còn ở thế gian, Ta là sự sáng thế gian”, giúp cho con người hiểu được rằng sự sống tin vào Thiên Chúa giúp cho chúng ta thật nhiều trong niềm tin, niềm cậy trông, và hy vọng được Thiên Chúa chữa lành. Vì Ngài thật sự có mặt trên trần gian, Ngài đang sống giữa chúng ta. Vì thế bao nhiêu người được Chúa đến chữa lành thoát qua khỏi mọi bệnh tật trầm kha nguy hiểm, đã gây bao nhiêu sự chia ly của gia đình ở những căn bệnh sợ hãi ấy!. Tung hô, vạn vạn tuế, Thiên Chúa muôn đời nhân lành của nhân loại chúng ta!. Ngài vẫn sống và sống ban cho nhân loại chúng ta cuộc sống dồi dào, cho những ai tin tưởng và cậy trông vào Thiên Chúa.
Có phải Thiên Chúa đã luôn ban cho chúng ta một cuộc đời sáng sủa, an lành, và tràn đầy hy vọng, khi chúng ta biết sống nghĩ đến người khác và biết chia sẻ mọi nỗi niềm đau?. Cuộc đời nếu chúng ta than thở và luôn trách móc cho mọi Hồng Ân Thiên Chúa ban, có lẽ ta nên suy nghĩ lại?. Có phải vì lòng tham mà chúng ta trở nên tất bật, vất vả, và bon chen giữa chợ đời. Khi gọi là chợ đời thì làm sao ai thảnh thơi cho được?. Chợ đời đã dậy chúng ta phải tranh dành, chụp giựt, đánh nhau, cho đến khi có một người thắng và một người thua, để sống giữa chợ đời bon chen tăm tối đó!. Và có phải trái đất Chúa ban cho con người thật rộng lớn bao la hay không?. Núi có, biển có, sông ngòi có, và đồng ruộng mênh mông bát ngát cò bay thẳng cánh, sao chúng ta không chọn sống, để chọn sống giữa chợ đời? Làm con người chúng ta ra dữ giằn, điêu ngoa, và hay tranh chấp?. Thường con người sống ở miền quê, bản tánh thật thà chất phát, biết xót xa cho nhau, trông chừng và thường rất tin tưởng ở nhau. Cửa nhà lồng lộng gió bay từ cửa trước ra đến cửa sau, không then cài kín mít, dù chẳng có một ai ở trong nhà. Thoải mái thật, sung sướng thật, bình an thật, như đang được sống trong Thiên Đàng vậy!. Còn chúng ta chọn sống ngay giữa chợ đời thì chẳng ai dám để cửa ngỏ; chẳng ai dám tin tưởng nơi ai; tin rằng sự dữ luôn rình rập và có thể giết chết chúng ta không biết lúc nào mà thôi!.
Khi chúng ta chọn lối sống, chỗ để sống, và cách sống hiền lành thì cũng giúp rất nhiều cho chúng ta lòng tin tưởng vào Thiên Chúa. Con người thường sống gần với Chúa là khi họ chọn sống gần với thiên nhiên. Mọi biến chuyển chung quanh cũng dễ để chúng ta biết có thời giờ mà tránh. Không phải để tránh những biến cố nguy hiểm xẩy ra nhưng là vì con người biết thương yêu đùm bọc lẫn nhau, mà thoát được những cái chết không đáng để cho xẩy ra, như cướp bóc, phiến loạn, và sống vô luật lệ như phường trộm cướp. Người Nhật đã dậy cả thế giới về điều đó!?. Người Nhật nếu họ không biết tuân lệnh, tự trọng, và lòng thương yêu, thì số tử vong có lẽ sẽ được nhân lên gấp trăm???. Như chuyện của một đứa trẻ chỉ độ 9 tuổi thế mà em đã cho cả thế giới một bài học rất quý rất đáng để mà bắt chước theo.
Lậy Chúa là Đấng lòng lành vô cùng! Xin giúp chúng con biết thân phận của mình mà chấp nhận cuộc đời. Một cuộc đời sống giữa đầm sen, nhưng luôn là sen mà chẳng phải là bùn tanh hôi. Một cuộc đời nếu phải ở giữa chợ đời nhưng chẳng phải là phường du côn du đãng mà chọn là người tông đồ giúp việc cho Chúa. Băng bó cho ai cần được băng bó. Cho ai cần được có chén cơm, manh áo, nước lã. Cho ai được một lời an ủi mà cả đời họ chẳng bao giờ được nghe thì còn gì bằng!?. Vì có phải Thiên Chúa luôn ở trong và ở với chúng con, đồng hành cùng chúng con, và luôn giúp đỡ chúng con, để chúng con mang tình yêu của Chúa gieo vãi trên mọi bước đường đời chúng con đi ……. Amen.
Bây giờ tôi mới thật sự hiểu là tật bệnh mù mắt của con người từ khi bẩm sinh chẳng phải vì tội lỗi của chúng ta hay của cha mẹ chúng ta gây nên, nhưng là do ý muốn của Thiên Chúa Cha vì Chúa Giêsu đáp: "Không phải anh cũng chẳng phải cha mẹ anh đã phạm tội, nhưng để công việc của Thiên Chúa tỏ ra nơi anh. Bao lâu còn ban ngày, Ta phải làm những việc của Đấng đã sai Ta. Đêm đến không ai có thể làm việc được nữa” (Ga 9, 1-41). Thì dù cho chúng ta đã bị mù hay khuyết tật từ lúc bẩm sinh cũng không phải do tội lỗi của chúng ta hay của cha mẹ. Mà là để công việc của Thiên Chúa tỏ ra nơi chúng ta. Lời của Chúa Giêsu đã rành rành như thế, nên chúng ta là con cái của Ngài, khi được sinh ra làm sao, thì chấp nhận như vậy, không oán trách Thiên Chúa, cũng không nên oán trách cha mẹ của mình; tuy dù thời buổi văn minh hiện đại đã chứng minh rõ ràng là có những căn bệnh chết người như bệnh Aids, bệnh ung thư, thì 90% con cái sẽ bị chết vì ung thư và bệnh Aids? Những đứa trẻ được sinh ra từ nơi cha mẹ này, lớn lên sẽ được cho biết rằng mình cũng sẽ chết vì chứng bệnh cực kỳ nguy hiểm và đau đớn đó!. Sự việc chứng minh rành rành ra đó nhưng Chúa bảo không phải do tội lỗi của ai cả! Mà là để công việc Thiên Chúa được tỏ ra nơi họ.
Có phải Thiên Chúa muốn chứng tỏ quyền năng của Người là trên sự chữa lành cho con người mang những chứng bệnh không may mắn?. Nếu phải, thì ngay cả ngày hôm nay, sự chữa lành của Thiên Chúa vẫn xẩy ra nhan nhãn hằng ngày trên khắp cùng thế giới đấy chứ!. Chúa đã chứng tỏ quyền năng của Ngài, khi mà con người văn minh với những máy móc hiện đại, những bác sĩ dựa vào máy móc ấy, mà cấp giấy Tử cho bệnh nhân của họ và cho họ biết thời gian sống của họ sẽ còn được bao lâu họ sẽ ra đi, từ giã cõi trần. Quả thật Chúa Giêsu phán một câu: “Bao lâu Ta còn ở thế gian, Ta là sự sáng thế gian”, giúp cho con người hiểu được rằng sự sống tin vào Thiên Chúa giúp cho chúng ta thật nhiều trong niềm tin, niềm cậy trông, và hy vọng được Thiên Chúa chữa lành. Vì Ngài thật sự có mặt trên trần gian, Ngài đang sống giữa chúng ta. Vì thế bao nhiêu người được Chúa đến chữa lành thoát qua khỏi mọi bệnh tật trầm kha nguy hiểm, đã gây bao nhiêu sự chia ly của gia đình ở những căn bệnh sợ hãi ấy!. Tung hô, vạn vạn tuế, Thiên Chúa muôn đời nhân lành của nhân loại chúng ta!. Ngài vẫn sống và sống ban cho nhân loại chúng ta cuộc sống dồi dào, cho những ai tin tưởng và cậy trông vào Thiên Chúa.
Có phải Thiên Chúa đã luôn ban cho chúng ta một cuộc đời sáng sủa, an lành, và tràn đầy hy vọng, khi chúng ta biết sống nghĩ đến người khác và biết chia sẻ mọi nỗi niềm đau?. Cuộc đời nếu chúng ta than thở và luôn trách móc cho mọi Hồng Ân Thiên Chúa ban, có lẽ ta nên suy nghĩ lại?. Có phải vì lòng tham mà chúng ta trở nên tất bật, vất vả, và bon chen giữa chợ đời. Khi gọi là chợ đời thì làm sao ai thảnh thơi cho được?. Chợ đời đã dậy chúng ta phải tranh dành, chụp giựt, đánh nhau, cho đến khi có một người thắng và một người thua, để sống giữa chợ đời bon chen tăm tối đó!. Và có phải trái đất Chúa ban cho con người thật rộng lớn bao la hay không?. Núi có, biển có, sông ngòi có, và đồng ruộng mênh mông bát ngát cò bay thẳng cánh, sao chúng ta không chọn sống, để chọn sống giữa chợ đời? Làm con người chúng ta ra dữ giằn, điêu ngoa, và hay tranh chấp?. Thường con người sống ở miền quê, bản tánh thật thà chất phát, biết xót xa cho nhau, trông chừng và thường rất tin tưởng ở nhau. Cửa nhà lồng lộng gió bay từ cửa trước ra đến cửa sau, không then cài kín mít, dù chẳng có một ai ở trong nhà. Thoải mái thật, sung sướng thật, bình an thật, như đang được sống trong Thiên Đàng vậy!. Còn chúng ta chọn sống ngay giữa chợ đời thì chẳng ai dám để cửa ngỏ; chẳng ai dám tin tưởng nơi ai; tin rằng sự dữ luôn rình rập và có thể giết chết chúng ta không biết lúc nào mà thôi!.
Khi chúng ta chọn lối sống, chỗ để sống, và cách sống hiền lành thì cũng giúp rất nhiều cho chúng ta lòng tin tưởng vào Thiên Chúa. Con người thường sống gần với Chúa là khi họ chọn sống gần với thiên nhiên. Mọi biến chuyển chung quanh cũng dễ để chúng ta biết có thời giờ mà tránh. Không phải để tránh những biến cố nguy hiểm xẩy ra nhưng là vì con người biết thương yêu đùm bọc lẫn nhau, mà thoát được những cái chết không đáng để cho xẩy ra, như cướp bóc, phiến loạn, và sống vô luật lệ như phường trộm cướp. Người Nhật đã dậy cả thế giới về điều đó!?. Người Nhật nếu họ không biết tuân lệnh, tự trọng, và lòng thương yêu, thì số tử vong có lẽ sẽ được nhân lên gấp trăm???. Như chuyện của một đứa trẻ chỉ độ 9 tuổi thế mà em đã cho cả thế giới một bài học rất quý rất đáng để mà bắt chước theo.
Lậy Chúa là Đấng lòng lành vô cùng! Xin giúp chúng con biết thân phận của mình mà chấp nhận cuộc đời. Một cuộc đời sống giữa đầm sen, nhưng luôn là sen mà chẳng phải là bùn tanh hôi. Một cuộc đời nếu phải ở giữa chợ đời nhưng chẳng phải là phường du côn du đãng mà chọn là người tông đồ giúp việc cho Chúa. Băng bó cho ai cần được băng bó. Cho ai cần được có chén cơm, manh áo, nước lã. Cho ai được một lời an ủi mà cả đời họ chẳng bao giờ được nghe thì còn gì bằng!?. Vì có phải Thiên Chúa luôn ở trong và ở với chúng con, đồng hành cùng chúng con, và luôn giúp đỡ chúng con, để chúng con mang tình yêu của Chúa gieo vãi trên mọi bước đường đời chúng con đi ……. Amen.