Lm. Nguyễn Trung Tây
□ Khủng Hoảng Căn Tính


Tin Mừng - Mátthêu 22:34-40
Khi nghe tin Đức Giê-su đã làm cho nhóm Xa-đốc phải yên lặg, thì những người Pha-ri-sêu họp nhau lại.35 Rồi một người thông luật trong nhóm hỏi Đức Giêsu để thử Người: “Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê, điều răn nào là điều răn trọng nhất?”Đức Giêsu đáp: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Đó là điều răn quan trọng nhất và điều răn thứ nhất. Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là: ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Tất cả Luật Mô-sê và các sách ngôn sứ đều tùy thuộc vào hai điều răn ấy.”

Trong khi theo học lớp Đệ Nhị Luật tại đại học Catholic Theological Union, tôi nhớ có lần đột nhiên thiên đường đổ vào tâm hồn tối tăm của tôi một câu hỏi,

— Tại sao Thiên Chúa lại đòi hỏi con người phải yêu Ngài hết cả trái tim, hết cả linh hồn và hết cả tâm trí? Lý do nào đã khiến Thiên Chúa đưa ra một lời yêu cầu lạ lùng đến như vậy tới người Do Thái?

Có bao giờ bạn cũng có những dòng tư tưởng tương tự khi đọc Đệ Nhị Luật 6:4-5 hay không?

— Hỡi Israel, hãy nghe đây! Thiên Chúa là Thiên Chúa của chúng ta. Chỉ có một Thiên Chúa duy nhất mà thôi. Bạn phải yêu mến Thiên Chúa là Đức Chúa của bạn bằng cả trái tim, cả linh hồn, và cả trí lực (Deut 6:4-5).

Hoặc trong khi đang có mặt ở Đất Thánh, có bao giờ bạn gặp một người Do Thái đứng nơi công cộng hay trước bức tường Than Thở đọc thiết tha lời kinh Đệ Nhị Luật này chưa? Có bao giờ bạn thắc mắc tự hỏi tại sao những người đàn ông Do Thái này, bỗng dưng, lại đứng giữa nơi thanh thiên bạch nhật để đọc lời kinh cầu nguyện Deut 6:4-5 hay không?

Để trả lời những câu hỏi này, trước tiên chúng ta phải đặt Đệ Nhị Luật 6:4-5 vào trong toàn bộ bối cảnh của nó. Theo Đệ Nhị Luật 6, đặc biệt câu 1, Môisen tuyên bố rằng Thiên Chúa đã buộc ông phải dạy cho dân Do Thái điều luật này trước khi dân du mục đặt chân vào miền đất hứa. Môisen thậm chí còn khẳng định rằng người Do Thái phải lưu trữ điều luật này ngay trong trái tim, nơi chứa đựng sự khôn ngoan theo quan điểm cổ xưa.

Hơn thế nữa, dân Do Thái của muôn muôn thế hệ phải dạy con cái họ điều luật này, và lập lại lời kinh này bất cứ ở đâu. Không dừng lại ở đó, Môisen tiếp tục tuyên phán, “Hãy buộc [điều luật này] như một dấu hiệu trên tay bạn, gắn chặt [điều luật này] như một biểu tượng trên trán bạn, và viết [điều luật này] lên các cột và cổng nhà của bạn” (ĐNL 6:8-9).

Do đó, du khách ở vùng đất Thánh có thể sẽ gặp một người đàn ông Do Thái đứng cầu nguyện nghiêm trang nơi công cộng, hay trong Hội đường với một bộ “trang phục” phi-lắc-tơ-ri (phylactery), gồm hai khối da hình vuông màu đen chứa một mảnh vải da, trên đó khắc hàng chữ ĐNL 6:4-5. Một phi-lắc-tơ-ri được gắn dây cuốn chung quanh cánh tay trái, phi-lắc-tơ-ri còn lại đeo ngay trên trán.

Nếu bạn đã từng hỏi tại sao người đàn ông Do Thái này lại đeo phi-lắc-tơ-ri trong khi đứng cầu nguyện, bây giờ bạn đã có câu trả lời. Nói ngắn gọn, những người đàn ông Do Thái này đang thực hiện lời dạy dỗ của Môses, như đã được viết trong ĐNL 6:4-5.

Suy Niệm

Theo như thánh sử Matthew, một Thầy Biệt Phái hỏi Đức Giêsu,

— Thưa Thầy! Điều luật nào là điều luật quan trọng nhất?

Đức Giêsu liền đọc,

— Hỡi Israel, hãy lắng nghe: Thiên Chúa là Đức Chúa của chúng ta, chỉ có một Thiên Chúa. Bạn sẽ yêu Thiên Chúa bằng cả trái tim, cả linh hồn, và cả tâm trí của bạn.

Nói một cách khác, đối với Đức Giêsu, nếu một người toàn tâm toàn ý yêu Thiên Chúa với tất cả các năng lực, người đó cũng sẽ thực hành các điều luật còn lại trong toàn bộ sách Torah.

Bạn đọc có thể đã tự hỏi, “Yêu Chúa bằng cả trái tim, bằng cả tâm trí và bằng tất cả sức mạnh, điều đó có nghĩa là gì?”

Điều đó có nghĩa là người tín hữu phải yêu Chúa không phải với một trái tim “lờ lờ nước hến,” mà là một tình yêu đam mê.

Đam mê như Romeo và Juliet yêu nhau say đắm.

Đam mê như Vua Edward VIII sẵn sàng từ bỏ ngai vàng vì tình yêu với Wallis, một thường dân người Mỹ đã từng một lần dang dở.

Đam mê như công chúa Mako, sẵn sàng từ bỏ hoàng gia để đi theo tiếng gọi đam mê một người thanh niên không thuộc hoàng gia.

Khi một người yêu đam mê, người đó trở nên dịu dàng và kiên nhẫn hơn, đặc biệt là với người yêu. Khi đó, bạn gái hoặc bạn trai trở thành trung tâm điểm của cuộc đời. Mọi nỗ lực đều được hướng về và hướng tới người đó.

Khi yêu đam mê, người ta không thể lắng nghe bất kỳ giọng nói nào khác, ngoài tiếng nói của trái tim và của người yêu.

Đó là lý do tại sao cả Romeo và Juliet đã chấm dứt cuộc sống.

Vua Edward VIII bỏ tất cả để lại sau lưng vì một người thường dân mà ông yêu cuồng nhiệt.

Và Mako bỏ lại cuộc sống hoàng gia bởi người thường dân mà công chúa yêu nồng nàn.

Những người Do Thái từng có một quá khứ nô lệ tại Ai Cập, một vùng đất của chủ nghĩa đa thần. Tương tự như thế, người Canaan của vùng đất mà dân Do Thái sắp tiến vào là vùng đất của rất nhiều thần thánh. Nhưng, người Do Thái chỉ tôn thờ một và chỉ một Thiên Chúa mà thôi.

Bởi thế, trước khi đặt chân vào Canaan, Môisen đã triệu tập người Do Thái tới trước mặt ông. Sau đó, ông truyền lệnh con dân Do Thái phải yêu Thiên Chúa với một tình yêu tuyệt đối. Bởi ngôn sứ Môisen biết, sau khi gặp gỡ dân Canaan trên vùng đất đa thần, trái tim Do Thái có thể sẽ biến đổi hình dạng, bởi chính những vị thần cư dân địa phương tôn thờ từ bao lâu nay.

Mối đe dọa này rất thật và đã xảy ra. Bởi không yêu Thiên Chúa hết tâm hồn hết linh hồn hết sức lực, người Do Thái cuối cùng thay lòng đổi dạ. Họ không còn coi là Chúa của Abraham là Chúa của họ nữa. Kết quả là họ đã nhiều lần mất đi bản sắc dân riêng của mình. Đã có những khoảng thời gian người Do Thái bị ngoại bang chinh phục, lưu đày biệt xứ. Một lần vào năm 722 BC. Lần khác vào năm 587 BC.

Môisen hoàn toàn đúng khi đoán trước điều gì sẽ xảy ra nếu người Israel không nuôi dưỡng tình yêu nồng nhiệt dành cho một Chúa duy nhất của họ. Thật vậy, lịch sử Do Thái cũng là một lịch sử của phản bội. Sau khi hoàn toàn sở hữu vùng đất hứa, phần lớn người Do Thái đã từ bỏ Thiên Chúa của Abraham cho các vị thần của cư dân địa phương. Ngay cả vua Solomon, người khôn ngoan nổi tiếng đến nỗi Nữ hoàng từ phương Nam lên đường đến Jerusalem để lắng nghe sự khôn ngoan của ông, cũng đã bỏ Chúa cho những vị thần mang đến vương quốc Đavid từ rất nhiều người bà vợ mà ông ta đã cưới từ các quốc gia xung quanh.

Không lạ chi, vương quốc David, sau Salomon, đã bị chia thành hai quốc gia, Bắc quốc Israel, gồm mười bộ tộc, Vương quốc Nam Judea gồm hai chi tộc Judah và Benjamin. Cả hai vương quốc đều đã không học được bất kỳ bài học nào từ lịch sử phản bộ của tổ tiên. Họ lại thay đổi trái tim, không yêu Thiên Chúa hết lòng hết trí khôn hết linh hồn. Họ thờ phượng tà thần. Bởi thế, Bắc Quốc Israel sụp đổ vào năm 722 BC và Nam Quốc Judea vào năm 587 BC.

Sụp đổ Nam Quốc dẫn đến lưu vong Babylon, “Bên bờ sông Babylon, chúng tôi ngồi đó và ở đó chúng tôi khóc, chúng tôi nhớ đến Zion” (Thánh Vịnh 137:1). Riêng Bắc quốc Israel biến mất vĩnh viễn sau cuộc chinh phục của người Assyria, bởi vua Assyri đã trục xuất phần lớn người dân Bắc quốc sang các nước xung quanh. Riêng người dân của Nam quốc, sau khi bị lưu vong Babylon, may mắn hơn được phép trở về vùng đất Judea vào năm 539 BC.

“Tôi không còn là một nửa con người tôi đã từng là.” Người sáng tác ca khúc “Yesterday” chắc hẳn đã từng trải qua những mối tình say đắm. Vì yêu hết lòng, hết linh hồn và hết sức lực, nên anh được biến đổi thành một con người mới. Cũng vậy, sau một thời gian sống đời sống tu trì, tiếc thay tôi khám phá ra rằng tôi hầu như vẫn không thay đổi, tôi vẫn là con người cũ với đầy đủ hỷ nộ ái ộ, vẫn nguyên vẹn thái độ tiêu cực và bi quan về cuộc đời và con người. Nếu đúng tôi vẫn là tôi của ngày hôm qua như thế, có lẽ Thiên Chúa không thực sự là trung tâm của đời tôi, hoặc có lẽ Ngài không phải là ưu tiên của tôi, hoặc có lẽ tôi không hết lòng yêu mến Chúa.

Tất cả những điều này đã xảy ra, bởi vì thực ra tình yêu của tôi dành cho Thiên Chúa không phải là một tình yêu cuồng nhiệt, mà thực sự ra chỉ là một mối tình nguội lạnh, lờ đờ nước hến.

Lời Nguyện

Lạy Ngài! Xin ban con một trái tim yêu Ngài thiết tha!□

No Passionate Love: Identity Crisis! Deut 6:4-5

While studying the course on Deuteronomy at Catholic Theological Union, in one lecture, I recall, suddenly heaven opened my nerdy head by infusing these thoughts into my mind, “Why did God, through Moses, demand the people love Him with all their heart, with all their soul, and with all their strength? Is there a reason (or reasons) that God came up with such a strong demand from the nomadic Hebrews?”

Have you ever been inspired with these or similar questions while reading this line, “Hear, O Israel: The Lord is our God, the Lord alone. You shall love the Lord your God with all your heart, and with all your soul, and with all your might” (Deuteronomy 6:4-5). Or while being in the Holy Land, have you ever unexpectedly encountered a Jewish man who stood in public wholeheartedly reciting this prayer? And why did this orthodox Jew behave in what is such a strange manner to a non-Jewish eye?

To answer these questions, let us first put Deuteronomy 6:4-5 in its full context. According to Deuteronomy 6, in particular verse 1, Moses declared that the Lord God had charged him to teach his fellow people this commandment prior to their entry into the promised land. Moses even insisted that the Hebrews must store this commandment not anywhere but in the heart, an intellectual agent according to the ancient perspectives. What’s more, the people must recite this commandment to their children at home and wherever they were.

What else, Moses continued, “Bind [this commandment] as a sign on your hand, fix [this] as an emblem on your forehead, and write [it] on the doorposts of your house and on your gates” (Deut 6:8-9). As a result of this teaching, the chance is not rare for the tourists in the Holy Land to encounter a Jewish man with phylacteries: the two black cubes which contained a piece of parchment which was inscribed Deut. 6:4-5. One of these two leather cubes is attached with a strap to the left arm, the other to the forehead. If you wondered why this orthodox Jewish man wore the phylacteries while standing in public for his prayer, you now have the answer. These Jews are just being faithful to the teaching of Moses.

According to Mark, one day a scribe came to Jesus and put to him this query, “Which is the first of all the commandments?” (Mark 12:29). Jesus at once recited one of the hallmarks of Judaism, “Hear, O Israel: The Lord is our God, the LORD alone. You shall love the Lord your God with all your heart, and with all your soul, and with all your might.” In other words, for Jesus, if one wholeheartedly loves God with all the capacities one possesses, one, as expected, will also observe the rest of the commandments in the Torah.

You might have asked yourself, “To love God with all your heart, with all your mind and with all your strength, what does it mean?” Well! It possibly means to love God not with a lukewarm love, but rather a passionate one. Passionate love like when Romeo and Juliet fell in love with one another. Passionate love like that of King Edward VIII, who was willing to abdicate his throne for the love of Wallis, a divorced American commoner. When one is falling in love passionately, one certainly will be transformed into a new mode of being. Physically speaking, one would care more about physical appearance. Perfume is on the hair. New clothes are on the body. Emotionally speaking one becomes more gentle and patient, especially with his lover. Mentally speaking his girl friend becomes the focal point or the center of his life. Every effort is directed towards that center of life. In passionate love, one is unable to hear and listen to any voice but the voice of his heart and his lover. That’s why both Romeo and Juliet terminated their lives. And King Edward VIII left everything for the sake of his beloved.

The nomadic Hebrews, on the one hand, were the slaves for quite some hundred years of the Pharaohs who believed in polytheism, or worshipping many gods. Likewise, the Canaanites of the land that the people were about to enter also practiced polytheism. The nomadic Hebrews, on the other hand, believed in monotheism. They worshipped one and only one God, Adonai. Perhaps, under these circumstances, before entering Canaan, Moses summoned the people in front of him. He then commanded and urged his people to love God passionately. Otherwise, after having mingled with the Canaanites, the hearts of the people might be altered with the many other gods of the local inhabitants. And the danger and the threat from this phenomenon were very real. Without loving God passionately and wholeheartedly, the Hebrews no longer considered the God of Abraham their God. As a result, they lost their identity. Consequently, they ceased to be the Hebrews. The Israelites would then vanish from the face of the earth.

Moses was absolutely correct in foreseeing what would happen if the nomadic Israelites did not nurture their passionate love for their one and only one God. The history that followed the conquest of the land unfortunately turned out to be the history of betrayal. After the many battles with the Canaanites which led to numerous victories and the possession of the land, the majority of the Hebrews abandoned God for the pagan gods of the local inhabitants. Even King Solomon, whose wisdom was so renowned that the Queen from the South journeyed to Jerusalem to listen to his wisdom, was willing to leave God for the gods of the many foreign wives whom he married from the surrounding nations.

Consequently, the Davidic Kingdom, after Solomon, was split into the two nations, the Northern Kingdom, Israel, which consisted of the ten tribes; and the Southern Kingdom, Judah, which consisted of the other two, Judah and Benjamin. Both kingdoms unfortunately did not learn any lessons from their past, but continued to fail to love God passionately, which led to the fall of the Northern Kingdom in 722BC and the Southern Kingdom in 587BC. The latter in turn led to the Babylonian exile, “By the rivers of Babylon, there we sat down and there we wept, when we remembered Zion” (Psalm 137:1).

Historically speaking, the Northern Kingdom and the people indeed vanished after the conquest by the Assyrians, for the King of the Assyrians deported the majority of the Northern Kingdom people to the surrounding countries. These lost ten tribes were called the Diaspora. The people of the Southern Kingdom, after the Babylonian exile, were fortunately allowed to return to their land in 539BC.

“I’m not half the man I used to be.” The composer of the song “Yesterday” must have experienced passionate love. Since he loved with all his heart, with all his soul and with all his strength, he was being transformed into a new person. Likewise, after embracing the religious and missionary life for quite some time, unfortunately if I discover that I virtually remain the same person with all negative and pessimistic attitudes towards life and people, perhaps God is not really the center of my life, or perhaps God is not my priority, or perhaps I don’t love God wholeheartedly. All of these have happened because actually my love for God is not a passionate love, but really a lukewarm one.

If that is really the case, I may have experienced a crisis in my religious life. If that is really the case, what should I do in order to transform my love for God from a lukewarm approach to a passionate one?□