Máy yếu hay Internet chậm xin nhấn vào nút Play bên dưới đây
Cha Victor được thụ phong linh mục ở tuổi 66 sau khi đã trải qua một cuộc đời lận đận của một người lính Liên Sô và một người cha gia đình với hai đứa con.
Ngài sinh tại làng Slobozia-Rascov, ở trung tâm của vùng Transnistria, một vùng lãnh thổ vẫn còn là một mối tranh chấp giữa Nga với Cộng hòa Moldova, sau sự sụp đổ của Liên Sô.
Ngôi làng nhỏ này đã sản sinh ra nhiều linh mục Công Giáo và một Giám mục, nhờ vào cộng đồng Công Giáo rất sống động. Đó là một cộng đồng không ngại làm chứng cho đức tin, đến mức vào năm 1970 đã dám xây dựng một nhà thờ mà không hề được bọn cầm quyền cộng sản lúc bấy giờ cho phép.
Từ bé, cậu Victor đã được nuôi dưỡng trong đức tin Công Giáo và có chí nguyện muốn trở thành một linh mục Công Giáo.
Chẳng may, ước mơ trở thành linh mục của Victor đã tan vỡ vào ngày anh bị bắt buộc thi hành nghĩa vụ quân sự trong lực lượng hải quân Liên Sô. Trước những chuyến hải hành xa vạn dặm, anh cảm thấy mình sẽ phải rời Slobozia-Rascov mãi mãi. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự như mọi người, Victor còn bị bó buộc trở thành sĩ quan và sau đó theo học trường quân sự ở Kaliningrad.
Cha Victor kể với Vatican News rằng việc sống đức tin của ngài khó khăn như thế nào dưới con mắt nghi ngờ của chế độ cộng sản, và trong một cấu trúc nghiêm ngặt của quân đội. “Trong một lần khi đang phục vụ tại một cơ sở quân sự ở Bắc Cực, cấp trên của tôi đã tìm thấy một cuốn Tin Mừng trên người tôi,” cha Victor nói. “Họ lập tức báo cáo chuyện này với KGB như thể tôi vừa phạm vào một tội ác rất nghiêm trọng.”
Kinh nghiệm sống còn của nhiều người là: Nơi nguy hiểm nhất có khi lại là nơi an toàn nhất. Cha Victor cũng có cùng một kinh nghiệm như thế.
“Tôi là một người Công Giáo bí mật, giấu kín và sợ hãi. Nhưng bất cứ khi nào có thể, tôi đã tham dự thánh lễ tại một nhà thờ Công Giáo đối diện ngay với một văn phòng của KGB.”
“Một lần tôi bị công an bắt khi đang giúp xây dựng ngôi nhà thờ trong làng trong một kỳ nghỉ phép. Họ báo cáo với cấp trên và thẩm vấn tôi.”
Ước mơ trở thành linh mục của Victor còn xa vời vợi hơn nữa khi vào năm 1970 anh kết hôn với một cô gái.
“Tôi rất yêu vợ. Đó là một cô gái tốt. Hai đứa trẻ được sinh ra, sau đó chúng kết hôn và tôi trở thành ông nội, và giờ đây có ba đứa cháu.”
Khi chế độ cộng sản sụp đổ, cuộc sống của Victor đã đạt đến một bước ngoặt khác: anh ta có thể thực hành niềm tin của mình một cách tự do, và giáo dục con cái theo đức tin Kitô mà không sợ hãi.
Sau khi giải ngũ, anh sống lặng lẽ với gia đình, bên những đứa con và cháu của mình. Năm 2008, vợ anh qua đời và Victor thấy mình cô đơn. Anh bắt đầu suy nghĩ lại về mục tiêu thời thơ ấu của mình là trở thành linh mục. Đó là một ơn gọi chưa bao giờ rời bỏ anh. Đức Giám Mục giáo phận Kyiv, của Ukraine chào đón anh đến chủng viện cùng năm đó.
Bốn năm sau, vào ngày 7 tháng Giêng năm 2012, Victor một lần nữa đứng trước bàn thờ của Chúa, nhưng lần này là để nhận chức linh mục của mình, được bao quanh bởi các thành viên gia đình và người em trai của mình, là người đã được thụ phong linh mục được vài năm.
Nhưng thử thách vẫn chưa kết thúc. Việc anh ta từng là một người lính Liên Sô và một công dân Nga có nghĩa là Victor không thể ở lại Ukraine, nhất là vào thời điểm quan hệ của Nga với Ukraine đặc biệt căng thẳng. Vì vậy, Cha Victor đã di chuyển đến Crimea và Đức Giám Mục giáo phận Odessa đã bổ nhiệm ngài vào một giáo xứ ở Sinferopoli, nơi ngài có thể tiếp tục phục vụ trong một cộng đồng khác.
Đầu năm 2019 này, Cha Victor đã tròn 73 tuổi. Ngài nhớ làng quê Slobozia-Rascov, và khao khát được trở lại đó. Cha Victor đã liên lạc với Đức Cha Anton Cosa, Giám mục Chisinau, và xin được về quê hương bản quán của mình.
Cảm động trước câu chuyện của vị linh mục này, Đức Cha Anton Cosa, đồng ý cho ngài nhập tịch giáo phận Chisinau và bổ nhiệm ngài trở về làng Slobozia-Rascov.
Cha Victor nói với Vatican News: “Đúng thật: Chúa đã lắng nghe và nhận lời cầu nguyện của tôi tớ thấp hèn này”.
Source:Vatican News