7. KHÔNG KHIÊM TỐN, THÌ KHÔNG BIẾT
“NGƯỜI THÂN CẬN” CỦA MÌNH LÀ AI.


Trong cuộc sống đời thường đã chứng minh được điều đó, và ngay cả trong chính bản thân của mỗi người cũng đã nhiều lần bộc lộ ra được điều ấy. Đức Chúa Giê-su đã tự khiêm tự hạ trở nên một kẻ phàm nhân và nhận cái chết trên thập giá (Pl 2, 7-8) là để mỗi một người trong chúng ta nhận biết người thân cận của mình ngay trong chính cuộc sống của mình: người mà thường ngày tôi vẫn không thích, người mà trước đây mỗi khi gặp mặt là tôi muốn chửi cho mát lòng hả dạ.v.v… thì giờ đây, trong Đức Chúa Giê-su Ki-tô, họ đã trở nên “người thân cận” thân thiết của tôi. Đó chính là kết quả của lòng khiêm tốn chân thành mà chúng ta học được nơi hang đá Bê-lem, nơi cuộc chạy trốn qua Ai Cập của Thánh Gia Thất, nơi đường lên núi Sọ và nơi đỉnh cao cuối cùng là thập giá của Đức Chúa Ki-tô.

Chính Đức Chúa Ki-tô trong thân phận một trẻ sơ sinh nghèo nàn cùng cực ở hang đá Bê-lem, đã vui lòng chấp nhận nhân loại tội lỗi là người thân cận của mình, và sẵn sàng chia sẻ những nỗi vui buồn và khổ đau của kiếp người trong thế giới loài người, đó chính là một tình yêu và sự khiêm tốn của một vị Thiên Chúa làm người.

Chính Đức Chúa Ki-tô, trong thân phận một con người bị nạn vượt biên qua Ai Cập, sống giữa những người không hề biết đến Thiên Chúa là ai, và chính Ngài đã hoà nhập vào cuộc sống với họ, nhận họ là những người thân cận của mình, mà không tự cao tự đại nghĩ rằng mình là thân phận Thiên Chúa, không thèm chơi chung, không thèm nói chuyện với phường tà ma ngoại đạo, đây chính là mẫu gương khiêm tốn trong cuộc sống đời thường của chúng ta.

Và trên đường vác thập giá lên núi Sọ để chịu chết, giữa bao tiếng reo hò đắc thắng của dân chúng vô ơn bội nghĩa, giữa những tiếng chửi rủa man rợ hung dữ của quân lính, giữa những tiếng xầm xì tò mò của kẻ bàng quan, và giữa tiếng khóc than của những người đàn bà đạo đức thành Giê-ru-sa-lem.v.v…Đức Chúa Giê-su đã im lặng, khiêm tốn nhẫn nhục như con chiên bị đem đi làm thịt, như cừu câm nín khi bị xén lông (Is 53, 7) và Ngài không hề trách mắng, oán giận hay thù hằn họ, bởi vì họ là những “người thân cận” của Ngài. Chính vì những vô ơn bội nghĩa và những lời chế nhạo ấy của họ, mà Ngài đã chịu chết trên thập giá để họ được hiệp thông với Ngài và trở nên “người thân cận” của Ngài.

Và đức khiêm tốn của Chúa Chúa Giê-su được nổi bật tuyệt vời khi bị đóng đinh trên thập giá, và chính nơi đây, trên thập giá nầy, Ngài đã im lặng khi nghe tiếng chửi rủa cuối cùng của một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá: “Ông không phải là Đấng Ki-tô sao? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với” (Lc 23, 29). Chính sự nín lặng khiêm tốn nầy của Đức Chúa Giê-su, đã làm cho tên gian phi khác cũng bị treo trên thập giá, nhận ra kẻ bị đóng đinh kề bên mình là Đấng vô tội, là kẻ bị hàm oan, và là một đấng thánh thiện kỳ lạ, đã làm cho tâm hồn chai sạn vì tội lỗi của anh xao động, ăn năn hối hận, và anh đã chân thành nói với Đức Chúa Giê-su rằng: “Ông Giê-su ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi !” (Lc 23, 42), và trong gang tất của sự sống, chết, buồn, thương nầy, Đức Chúa Giê-su đã nhận anh ta làm “người thân cận” của mình khi nói với anh ta: “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên thiên đàng” (Lc 23, 43).

Trong cuộc sống đời thường, chính sự kiêu ngạo và tính tự cao tự đại đã làm cho nhân loại chúng ta không thể xích lại gần nhau được, và như thế chúng ta khó mà nhận ra được những người chung quanh là “người thân cận” của mình. Vì kiêu ngạo, tôi nhìn thấy người hàng xóm sao mà cộc cằn thô lỗ thế, và tự cho mình là người có giáo dục mà không thèm trò chuyện hỏi han với họ, thế là tôi đã vì một thói kiêu ngạo hợm mình mà không nhận ra được những người mà mình khinh bỉ ấy chính là “người thân cận” và là hình ảnh của Đức Ki-tô, và cũng là chứng nhân để cáo tội tôi trước toà phán xét của Thiên Chúa.

Người khiêm tốn là người biết nhận ra những khả năng giới hạn của mình để cảm tạ Thiên Chúa, và nhận ra được những việc làm của Thiên Chúa nơi những người chung quanh, để vui mừng và hợp tác với họ, và nhất là để yêu thương và cảm thông với những yếu đuối của anh chị em. Không có khiêm tốn thì không thể nhận ra khuôn mặt thật của Đức Chúa Ki-tô nơi những người mà chúng ta tiếp xúc gặp gỡ nhưng đã không nhận ra được Ngài nơi họ, thì cũng sẽ không nhận ra “người thân cận” của mình trong cuộc sống đời thường của chúng ta. Người khiêm tốn là người mỗi ngày không ngừng tự vấn lương tâm của mình: “Tôi phạm quá nhiều tội mà Thiên Chúa vẫn không trách phạt, vẫn tha thứ và yêu thương tôi, vẫn gọi tôi là con của Ngài. Tôi phải yêu thương và tha thứ cho những người đã làm tổn thương tôi, vì họ là những người thân cận của tôi, trong Đức Chúa Ki-tô !”

“Những tài năng tôi có được chính là Thiên Chúa ban cho tôi để tôi cộng tác với anh chị em, xây dựng một xã hội, cộng đoàn, xứ đạo, cho tốt đẹp, và như thế tôi phải tôn trọng những khả năng và những giới hạn của người khác, như người khác đã tôn trọng tôi, vì họ là những “người thân cận” của tôi trong Đức Chúa Ki-tô”. Sẽ có lúc nào đó tôi phải khổ đau, phải bị khinh bỉ, sẽ bị bỏ rơi; sẽ có lúc nào đó tôi phải nghèo đói, phải bị nhục nhã.v.v…do đó, tôi phải đặt mình tôi vào trong hoàn cảnh của người anh chị em bất hạnh, để nhận ra mình nơi hoàn cảnh của họ, và như thế, tôi sẽ dễ dàng nhận ra họ là những “người thân cận” của tôi, trong Đức Chúa Ki-tô. Sẽ có lúc nào đó tôi sẽ phạm một tội trọng, và lương tâm tôi sẽ như thế nào? Vậy tôi sẽ không bao giờ nhìn những người tội lỗi bằng con mắt khinh bỉ xa lánh họ, vì chính tâm trạng của tôi khi phạm tội cũng sẽ như họ, trái lại tôi phải chân thành yêu thương, nâng đỡ và an ủi họ, vì chính họ là những “người thân cận” của tôi trong Đức Chúa Ki-tô”.

Đức Chúa Ki-tô đã từ trên cao đi xuống tận cùng của thấp hèn, cho nên không những không té ngã, mà Ngài còn trở nên mẫu gương khiêm tốn tuyệt vời của nhân loại; nhưng con người thì trái lại, bản chất là bùn đất thấp hèn, đã muốn vương cao tới trời, cho nên đã ngã ê chề và đã rước lấy tủi nhục cho mình. Cũng vậy, khi chúng ta từ chối tiếp đón anh chị em vì nhiều lý do như: tôi bận công việc nhà xứ, tôi bận họp, tôi bận công tác, tôi bận học hành, tôi bận chủ toạ buổi họp quan trọng của thanh niên.v.v…và còn rất nhiều lý do khác để chúng ta từ chối đón tiếp người thân cận nghèo nàn của chúng ta, thì chẳng khác gì chúng ta từ chối Đức Chúa Ki-tô, không phải vì bận việc lu bù mà không có thời gian vài phút trò chuyện với họ, nhưng là vì người thân cận nghèo khó ấy không đáng để cho chúng ta tiếp đón mà thôi.

Đó là thái độ kiêu căng của chúng ta, nghĩa là chúng ta chỉ biết nhìn lên chứ không chịu nhìn xuống, bởi vì cứ nhìn lên, cho nên trong cuộc sống đời thường của chúng ta chỉ thích tiếp đón những người có “máu mặt”, những người tay đeo nhẫn vàng, áo quần lộng lẫy (Gc 2, 2), và mọi ưu tiên trong giao tiếp của mình đều dành cho họ. Thánh Gia-cô-bê tông đồ đã nói: “Anh em hãy nghe đây, nào Thiên Chúa đã chẳng chọn những kẻ nghèo trước mặt người đời, để họ trở nên người giàu đức tin… …Thế mà anh em, anh em lại khinh dễ người nghèo !” (Gc 2, 5-6), và chính thái độ đối xử thiên tư ấy đã tố cáo chúng ta có một tâm hồn kiêu căng. Một tâm hồn không biết xót thương anh em nghèo khó, cho dù chúng ta có viện dẫn hàng trăm ngàn lý do chính đáng, nhưng lý do quan trọng và chính đáng nhất để nhìn thấy, giúp đỡ và yêu thương họ mà chúng ta quên mất, đó là họ là hình ảnh của Đức Chúa Ki-tô, là “người thân cận” của chúng ta.

Người kiêu ngạo thì luôn cảm thấy mình bận nhiều công việc, luôn làm ra vẻ ta đây công việc hàng đống chồng chất, cho nên họ không có thời gian để nhìn thấy những người chung quanh là “người thân cận” của mình. Họ không muốn tiếp xúc với người thân cận, họ không muốn gặp mặt anh em đồng bạn, họ luôn từ chối những lời mời thân thiện của anh em nghèo khó, hoặc những người có thành kiến với mình, nhưng họ lại hân hoan tham gia những cuộc vui long trọng khác để củng cố địa vị mình, để được mọi ngưòi chú ý, để được người khác tôn vinh…v.v…

Người khiêm tốn thì dù cho bận việc tối tăm mặt mày đi chăng nữa thì cũng vẫn luôn an vui tự tại, họ biết kính trọng những ai đến gặp mình trò chuyện, họ không có thái độ trịch thượng khi đón tiếp mọi người, và đối với họ, thà trễ công việc một vài phút để được đón tiếp người anh em –người thân cận của mình- thì họ vẫn sẵn sàng, để người thân cận của mình được vui vẻ, dù đó là người ghét mình hoặc là người yêu thương mình, đối với ai họ cũng đều có thời gian tiếp đón trò chuyện cách thân mật, bởi vì họ luôn đặt mình vào trong hoàn cảnh của người đối diện để cảm thông, để an ủi và để nhìn thấy rõ con người yếu đuối của mình hơn qua người thân cận của mình, bởi vì dạ người khôn ở nơi tang tóc, lòng kẻ dại ở chốn vui chơi (Gv 7, 4). Lòng khiêm tốn của chúng ta sẽ như giọt nước mát làm cho người bất hạnh thoải mái, và khiến cho họ trở nên ngoan ngoãn trước thánh ý của Thiên Chúa, mà vui vẻ chấp nhận cuộc sống hiện tại và vươn lên.

Ai cũng có thể tự nhận mình là người khiêm tốn nhất trong mọi người, nhưng ít ai can đảm tự nhận mình là “người thân cận” của những người bất hạnh, những người mà xã hội đang bỏ rơi vì nghèo hèn, vì bệnh tật, vì những hành vi bất hảo...

Khiêm tốn không có nghĩa là từ chối lời khen ngợi của mọi người, cũng không phải là tránh chức vụ đã được người khác tín nhiệm bầu lên, khiêm tốn như thế chỉ làm rối loạn cộng đoàn, xa rời anh em, và vô tình đã trở thành một thói kiêu căng hợm hỉnh. Nhưng khiêm tốn đích thực, chính là mỗi một người trong chúng ta nhìn thấy rõ cái bản mặt thật của mình quá tồi tệ, đáng nguyền rủa và đáng xa lánh, không khác gì những anh em khác bị xã hội xa lánh, bị coi là đồ bỏ, là thứ cù bất cù bơ, có như thế, không những chúng ta nhìn thấy được rõ ràng “người thân cận” của mình không ai khác hơn là những anh em đau khổ nghèo đói, mà còn là những người giàu có hạnh phúc đang ở chung quanh chúng ta nữa.

Khiêm tốn thì tựa như rễ cây bám chặt vào trong đất để cho thân cây được đứng thẳng, chịu đựng được phong ba bão táp, cũng vậy, người khiêm tốn sẽ được Thiên Chúa chúc lành, và những việc làm của họ đối với người thân cận giống như những rễ cây bám chặt vào ân sủng và tình thương của Thiên Chúa, do đó họ không còn phải sợ hãi vào ngày phán xét, và tất cả những ai đến với họ đều được đối xử như bạn bè thân thiết, như “người thân cận” của họ, bởi chính họ đã cảm nghiệm được tình yêu của Thiên Chúa dành cho họ –mặc dù họ không đáng nhận- ngay chính trong cuộc sống của mình.

Đối với người khiêm tốn, thì ai cũng là bạn hữu, là “người thân cận” của mình; còn đối với người không biết khiêm tốn, thì ngay cả bạn hữu của họ cũng đều lánh xa họ, đơn giản là họ không biết ai là “người thân cận” của mình.

(còn tiếp)

----------------
http://www.vietcatholic.net/nhantai
http://blog.yahoo.com/nhantai
jmtaiby@yahoo.com taibytw@hotmail.com