Trong đời sống hàng ngày, tôi dâng và dự nhiều lễ tang. Mỗi đám tang gieo vào tâm hồn tôi một nổi buồn tê tái. Cái chết làm mất mát chia ly đau buồn.

Lễ tang sáng nay ngày 24.11.2011, tại Nhà thờ Thánh Mẫu, Phan thiết gieo vào lòng tôi mênh mang nổi buồn chia ly. Mới cách đây 5 ngày, lễ tang Thân Mẫu hôm nay lễ an táng Thân Phụ. Hai cái tang lớn trong đại gia đình.Thân Phụ Mẫu của linh mục Phêrô Trần Thanh Tú đã ra đi về với Chúa. Ông Bà Cố Phêrô Trần Thanh Đình – Anna Nguyễn Thị Thanh như hẹn ước với nhau cho chuyến đi đời đời. Ông lo cho Bà đi trước, Ông tiếp bước theo sau.

Xem hình ảnh

Thánh lễ an táng ngày 19.11, do ĐGM Giáo phận chủ tế cùng với 40 linh mục đồng tế. Thánh lễ an táng ngày 24.11, do cha TĐD Giáo phận chủ tế cùng với 40 linh mục đồng tế. Quý Bề Trên các Hội Dòng, Quý Nam Nữ Tu Sĩ, Chủng Sinh, Quý Hội Đồng Mục Vụ và giáo dân các giáo xứ Thánh Mẫu, Vinh An, Thuận Nghĩa, Long Hà, Vinh Thủy, thân nhân bạn hữu xa gần hiệp thông cầu nguyện và ngậm ngùi tiễn đưa.

Ông Bà Cố đã hoàn tất cuộc đời trong tuổi thọ đáng kính. Bà bước qua tuổi “thất thập cổ lai hy”. Ông sắp bước tới tuổi “bát thập như đại phúc”. Ông Bà có 8 người con. Tất cả đều thành đạt, trong đó có 2 bác sĩ và 1 linh mục.

Một cuộc sống đạo hạnh tốt lành của Ông Bà Cố được tưởng thưởng bằng một cái chết bình yên. Sách Khải huyền viết: “Ngay từ bây giờ, phúc thay những người đã chết mà được chết trong Chúa. Thần khí phán: phải, họ sẽ được nghĩ ngơi, không còn vất vả nhọc nhằn nữa, vì các việc họ làm vẫn theo họ” (Kh 14,13). Ông Bà được chết trong Chúa, từ nay hết đau khổ nhọc nhắn, giả từ cuộc sống trần gian để về với Chúa.Trong sự tiễn đưa ấm áp của gia đình, con cháu, các linh mục, tu sĩ nam nữ, những người thân yêu, trong sự đón nhận ấm áp của đất trời. Ông Bà thật sự vui mừng về với Thiên Chúa tình yêu. Những người thân trong tang quyến, đoàn con cháu, bà con làng xóm, cộng đoàn giáo xứ lại thấy đâu đây hình bóng của Ông Bà vẫn còn hiện hữu, hình bóng lung linh như ánh sáng những ngọn nến toả vào ký ức những kỷ niệm nhập nhoà.

Cha mẹ qua đời là nổi đau mất mát lớn nhất cho con cái.

Ca dao viết :

Cây có gốc mới nở nghành sanh ngọn.
Nước có nguồn mới bể rộng sông sâu.
Người ta có gốc từ đâu,
Có cha có mẹ rồi sau có mình.


Lòng thảo hiếu biết ơn của con cháu đối với ông bà cha mẹ rất quan trọng đối với người Việt Nam chúng ta. Tình cảm này không những được thể hiện qua cách đền ơn đáp nghĩa của con cháu đối với ông bà cha mẹ khi còn sống mà cả khi các ngài đã qua đời.

Bởi vì đối với người Việt :

Con người có tổ có tông,
như cây có cội như sông có nguồn.
Công cha như núi thái sơn.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.


Con người sinh ra ở đời chẳng có ai thân yêu gần gũi bằng cha mẹ. Công ơn sinh thành, công lao dạy dỗ, tình yêu thương ấp ủ khiến con cháu lo sao cho tròn chữ hiếu. Đạo hiếu là lòng biết ơn, biết ơn trời đất, biết ơn cha mẹ. Nói đến công ơn cha mẹ người ta nói đến ơn chín chữ, đức cù lao, ơn võng cực biển trời : ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao, dục báo chi đức, hạo thiên võng cực. Con cái có bổn phận kính trọng yêu mến, hiếu thảo với đấng bậc sinh thành nuôi dưỡng.

Chết là chia ly là mất mát. Ngậm ngùi kẻ ở người đi. Nhưng dưới ánh sáng đức tin, người Kitô hữu nhìn cuộc đời dưới khía cạnh lạc quan và tích cực. Họ coi cuộc đời chỉ là một cuộc hành trình về quê trời, chúng ta chỉ là khách lữ hành nơi trần thế. Trong cuộc hành trình, họ phải nỗ lực vừa chịu đựng vừa vượt qua khó khăn để đi tới đích. Họ nhớ lời Chúa đã dặn dò : “Thầy đi để dọn chỗ cho các con... Thầy sẽ trở lại đón các con...”. Họ cũng tin tưởng và lạc quan với lời thánh Phaolô nói với tín hữu Philipphê: “Quê hương chúng ta ở trên trời, và chúng ta nóng lòng chờ đợi Đức Giêsu Kitô từ trời đến cứu chúng ta”(Pl 3,20). Đồng thời, thánh Phaolô cũng cho tín hữu Côrintô biết thêm về ngôi nhà vĩnh cửu của chúng ta ở trên trời: “Chúng ta biết rằng : nếu ngôi nhà chúng ta ở dưới đất, là chiếc lều này bị phá hủy đi, thì chúng ta có nơi ở do Thiên Chúa dựng lên, ngôi nhà vĩnh cữu ở trên trời, không do tay người thế làm ra” (2 Cr 5,1).

Người Kitô hữu có lòng tin như thế coi đời sống là một cuộc thử thách, đau khổ sẽ qua đi và chính đau khổ sẽ là phương tiện tiến tới vinh quang.

Cho đến lúc hồn ta trong hơi thở
Vẫn yên vui về cõi chết xa xôi.
Và u buồn là những đoá hoa tươi,
Và đau khổ là chiến công rực rỡ.
(Chế Lan Viên)

Đối với họ, giờ chết là giờ về với Chúa, về nơi Chúa đã dọn sẵn cho mình (x. Ga 14,1-6), ngày đó không phải là ngày sầu thương tang tóc mà là một ngày vui mừng. Chính vì thế, các bổn đạo đầu tiên gọi ngày chết là Dies natalis, ngày Sinh nhật trong Nước Trời. Với ý nghĩa đó, ông Walfany Goethe đã gọi “con người chết là một vì sao lặn để mọc huy hoàng hơn ở một bán cầu khác”. Giờ chết là ngày khải hoàn sau bao năm phải chiến đấu khổ cực ở trần gian.

Con người có sinh có tử, đó là luật của Đấng Tạo hoá đã an bài, không ai biết được mình sẽ ra đi vào ngày giờ tháng năm nào và ở đâu. Con người không chọn và không định được ngày giờ ra đi. Sự sống và sự chết đều là kỳ công của Tạo Hoá, con người không thể làm ra sự sống cũng không tài nào cản ngăn được sự chết.

Ông Bà Cố ra đi trong lòng mến, đoàn con cháu ở lại trong lòng tin. Cái chết như một huyền nhiệm, như nhịp cầu đưa Ông Bà Cố về nhà Cha trên trời, nơi yên nghĩ muôn đời, một cõi đi về đợi ngày tái ngộ trong cõi vĩnh hằng. Luôn tin rằng Ông Bà Cố đã an giấc ngàn thu, nhưng vẫn có ngày chỗi dậy, đó là ngày Chúa quang lâm. Như thế có thể hát lên với Ông Gióp : Tôi tin rằng đấng cứu chuộc tôi hằng sống,và ngày tận thế,từ bụi đất, tôi sẽ đứng lên, một ngày kia chính trong trong thân xác này tôi sẽ được nhìn thấy Chúa, đấng cứu độ tôi.

Ông Bà Cố ra đi trong niềm hạnh phúc và hy vọng sống trong sự sống mới của Chúa Kitộ Phục Sinh. Ông Bà Cố ra đi, về với tổ tiên, về với cội nguồn của mình. Trong niềm khát vọng ấy, thi sĩ Tagore đã viết lời kinh tha thiết:

Như đàn hạc hoài hương,
Bay thẳng về tổ ấm trên đỉnh núi vút cao.
Nguyện cho đời con phiêu diêu,
Lên tận chốn huyền siêu.

Thay mặt anh em linh mục khóa 3 Đại Chủng Viện Thánh Giuse Sài gòn, chân thành chia buồn với người anh em trong nổi đau mất thân phụ mẫu. Nguyện xin Chúa nhân lành đoái thương đón nhận và dẫn đưa Ông Bà Cố về dự tiệc vui muôn đời.