CHÚA NHẬT 3 PHỤC SINH năm A
Cv 2: 14,22-33; Tv 16; 1 Peter 1: 1: 17-21; Lc 24: 13-35

Trong thời gian thi hành sứ vụ trước đây, khi đó tôi sống ở vùng ngoại ô Nam Carolina và Virginia và thuyết giảng trong phạm vi vài trăm dặm quanh cộng đoàn của tôi, hầu như tôi phải di chuyển bằng xe hơi. Hiện nay, tôi quen với các phi trường hơn là các trạm dừng chân trên đường quốc lộ. Vì chúng tôi là một nhóm anh em giảng thuyết và cố gắng làm theo hướng dẫn của tin mừng, nên chúng tôi luôn đi giảng “hai người một”

Đi xe ôtô có thể buồn tẻ, nhất là trong các vùng ngoại ô nơi sóng rađiô lại không được tốt. Nhưng trò chuyện với người cộng sự và người anh em trong cộng đoàn lại có vẻ tốt hơn khi chúng tôi ở cộng đoàn, có lẽ là vì chúng tôi có nhiều thời gian hơn cho cuộc trò chuyện không huyên thuyên hay thinh lặng cùng nhau.

Hầu như, những cuộc trò chuyện này luôn có phần quan trọng là bàn về các sự kiện trong cộng đoàn hay trong gia đình chúng tôi: các buổi lễ gần đây, những mối quan tâm đến sức khoẻ của một anh em nào đó, những căng thẳng trong cộng đoàn, chất lượng của giờ kinh nguyện hàng ngày của cộng đoàn, một anh em mới gia nhập hay một thầy rời khỏi Dòng, sự từ trần của cha mẹ, … Tôi luôn nhìn ra từ những cuộc trò chuyện nghiêm túc này có cả sự soi dẫn lẫn sự hiểu biết. Tôi nhận ra, từ cái nhìn của một cá nhân khác, tầm quan trọng của những sự kiện gần đây mà chúng tôi cùng trải qua. Những cuộc trò chuyện này cho tôi một viễn cảnh, một cách thức mới để nhìn vào người anh em thân thuộc này và để nhận ra điều mà lúc đầu tôi đã không đủ trân trọng.

Thánh Luca cho chúng ta biết hai môn đệ của Đức Giêsu đang trên đường về Emmaus, cách Giêrusalem khoảng 11 cây số. Một người là Cleopas và người kia rất có thể là vợ anh ta. Đại lễ Vượt qua đã kết thúc, không phải với tin vui vì Đức Giêsu được tôn lên làm vua Do thái và những người Rôma bị tống ra khỏi đất nước, nhưng là một cái chết nhục nhã của Đức Giêsu. Có nhiều điều để nói và đường cũng đủ dài để hai người này bày tỏ những hy vọng đã vụn vỡ của mình. Họ kể cho một “người lạ” cùng đi với họ điều đã xảy ra cho Đức Giêsu, và thêm: “chúng tôi hy vọng Người sẽ là Đấng cứu chuộc Israel…”.

Xem ra đại từ “chúng tôi” không chỉ nói họ mà thôi, nhưng còn nhắm đến cả cộng đoàn các môn đệ đã đặt hy vọng vào Đức Giêsu và bây giờ đã hoàn toàn thất vọng. Hai người đang mô tả về một cộng đoàn bị đổ vỡ vì mất đi vị thủ lãnh đầy thần tính và, theo nhận xét từ hai môn đệ này thì những người một thời làm môn đệ của Đức Giêsu hiện đang bị phân tán, họ đang trở về gia đình để nhặt nhạnh những mảnh đời còn sót của mình.

Những môn đệ này đang đi cùng nhau và cùng nhau nói đến câu chuyện ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời họ. Thánh Luca mô tả vắn tắt về cuộc trò chuyện đang diễn ra cũng như hành động của họ vào lúc Đức Giêsu đi bên cạnh – họ đang “bàn tán, tranh luận”

Khi còn là những đứa trẻ, chúng tôi được dạy là không nên bàn về tôn giáo và chính trị khi đại gia đình qui tu lại vào mỗi trưa Chúa nhật. Nhưng sự răn dạy đó thường bị phá vỡ và các cuộc nói chuyện trở nên “hấp dẫn” – đôi khi nóng bỏng! Tôi còn nhớ một cuộc tranh cãi của hai người chú: một người là chủ cửa hàng nhỏ bán các loại ống nước, và người kia là một công nhân liên hiệp. Tôi đã nghe họ tranh cãi về các ưu điểm và những bất lợi của các liên hiệp và tôi học hỏi được nhiều điều từ hai lối nhìn khác biệt này.

Các môn đệ đang “bàn tán, tranh luận” và rồi, sau khi trình bày những “sự kiện” cho người đồng hành mới này, họ đã im lặng lắng nghe những gì Đức Giêsu nói. Kết quả là họ đã biết nhìn lại những điều đã xảy ra trong cuộc sống từ một khía cạnh mới. Ở đây có một bài học về cuộc sống tốt đẹp cho chúng ta; hoặc chúng ta tiếp tục cuộc tranh luận với chính mình hoặc với người khác. (có lẽ, chúng ta có thể đưa ra ngay cả sự than vãn với Chúa về những điều “chúng ta đã hy vọng”).

Sau khi chúng ta nói ra hết mọi điều trong lòng, thì chúng ta cũng làm như môn đệ đã làm – ngừng nói và lắng nghe. Ai mà biết được chúng ta sẽ ngộ ra điều gì trong niềm tin của mình!

Trước hết, điều mà hai môn đệ xem như một thảm kịch cuộc sống đối với họ và cộng đoàn các môn đệ của Đức Giêsu, thì sau khi lắng nghe quan điểm của người đồng hành mới này, mắt họ được mở ra với một cuộc sống mới mà Thiên Chúa ban cho họ. Thiên Chúa đã mang lại sự sống từ trong cái chết – điều mà chỉ Thiên Chúa mới có thể làm được. Làm như thế thì quả là một điều bất thường! – qua khổ nạn và cái chết của Đức Giêsu. Mắt hai môn đệ được mở ra khi Đức Giêsu giải thích Kinh thánh cho họ và rồi khi Người “cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ”.

Việc bẻ bánh. Khi các Kitô hữu tiên khởi qui tụ nhau vào các ngày Chúa nhật để làm việc thờ phượng, họ đã không diễn tả cho những người láng giềng về việc họ làm như chúng ta mô tả ngày nay: “tôi đang đi dự lễ”, hay “tôi sẽ đến nhà thờ”. Hầu như họ nói là: “tôi đang đi dự lễ bẻ bánh”.

Điều này cũng giống như câu chuyện Emmaus hôm nay. Hai môn đệ thuật lại cho người bạn đồng hành mới của họ cuộc khổ nạn Đức Giêsu đã trải qua mà họ đã chứng kiến và tâm trạng chán nản của họ về điều đó. Điều chúng ta học được từ toàn bộ câu chuyện Tin mừng và nhấn mạnh cho chúng ta trong suốt Tuần Thánh là: Đức Giêsu đã không đến như một du khách để đi dạo quanh, trò chuyện với “dân địa phương”, ngắm các cảnh quan tự nhiên và các kì quan kiến trúc của Giêrusalem – và rồi bỏ đi trước khi nỗi đau và sự sụp của đổ của kế hoạch của Người bắt đầu.

Thay vì thế, Người đã đi trọn vẹn hành trình nhân loại, giống như chúng ta, tất cả con đường qua đau khổ và cái chết. Nếu như tôi đặt niềm tin vào Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người, thì đó sẽ phải là Đấng không chỉ biết đến niềm vui của con người, nhưng còn biết cả những khó khăn của tôi – cách trọn vẹn. Đó là điều tôi nghĩ đến trong nghi thức “bẻ bánh” trong Thánh lễ của chúng ta hôm nay, Đức Giêsu ở với chúng ta – trên suốt cả hành trình!

Nếu như tôi không nhớ đối với tôi Đức Giêsu là ai và Thiên Chúa đã yêu thương tôi như thế nào, thì tôi hy vọng mắt tôi sẽ lại được mở ra ở lễ bẻ bánh. Tôi hy vọng, như hai môn đệ trên đường, nếu mắt tôi “nhìn xuống”, khi tôi thấy tấm bánh được bẻ ra tôi sẽ lại cảm nghiệm Đức Giêsu phục sinh đang bước đi với tôi trong nỗi đau của tôi, mở mắt tôi để tôi thấy cuộc sống nơi mà tôi chỉ thấy sự chết.

Khi mắt họ được mở ra, hai môn đệ đã quay trở lại với các môn đệ khác ở Giêrusalem, những người mà Thánh Luca cho chúng ta biết họ “cùng nhau qui tụ lại”. Ở đó, trong cộng đoàn, họ được biết rằng Đức Giêsu đã thực sự sống lại. Câu chuyện Emmaus này sẽ mở mắt chúng ta để thấy điều đang xảy ra tại cộng đoàn phụng vụ hôm nay. Chúng ta, những khách bộ hành cùng nhau: có lẽ, trong cuộc sống mắt chúng ta cũng nhìn xuống bởi vì, cách này hay cách khác, niềm hy vọng của chúng ta đã bị tan vỡ do sự mất mát, bị bạn bè hay người yêu ruồng bỏ, khủng hoảng tài chính, thất vọng về Giáo hội của chúng ta, hay một cảm nhận về sự vắng bóng Chúa trong cuộc đời.

Chúng ta qui tụ với cộng đoàn, trong đó có một số người là gương mẫu về đức tin cho chúng ta, dẫu cho họ gặp những hoàn cảnh khó khăn. Nếu chúng ta đã nhìn xuống, thì nhờ vào nhân chứng của cuộc sống và lời của những người trong cộng đoàn đức tin, niềm hy vọng của chúng ta sẽ lóe sáng, khi nó bắt đầu trở lại với cuộc sống. Chúng ta mừng lễ giống như khung cảnh Tin mừng hôm nay: các thành viên của cộng đoàn là những nhân chứng cho cuộc sống của Đức Kitô ở giữa họ; chúng ta cũng nghe Lời được loan báo và mở ra cho chúng ta. (chúng ta hy vọng các anh em giảng thuyết đã chuẩn bị bài nói chuyện và cầu nguyện trước!).

Sau khi nghe Lời nói với cuộc đời của mình, chúng ta khẩn thiết cầu xin những nhu cầu của thế giới và của Giáo hội. Tiếp đến, chúng ta đến trước bàn thánh để chúc tụng Chúa về những điều chúng ta đã nghe. Một lần nữa, chúng ta nhìn ngắm Chúa Kitô trong lễ “bẻ bánh”.
Chuyển ngữ Anh Em HV Đaminh Gò Vấp


3rd SUNDAY OF EASTER (A)
Acts 2: 14,22-33; Psalm 16; 1 Peter 1: 17-21; Luke 24: 13-35

At an earlier time in ministry, when I lived in rural South Carolina and Virginia and preached within a few hundred miles from my home, I used to do almost all my traveling by car. These days, I’m more familiar with airports than highway rest stops. Since we were a team of preachers and were trying to be guided by the gospel mandate, we always traveled and preached "two by two."

The car rides could be boring, especially in rural areas where radio reception was poor. But conversation with a partner and community mate tended to be even better than they were at home, probably because we had more time for uninterrupted talk and silence together.

Almost always some significant part of those conversations would be about events in our community, or our family: a recent celebration, a member’s health concerns, interpersonal tensions, the quality of our daily community prayer, the arrival of a new member or departure of one of the regulars, a parent’s death, etc. I always found those reflective conversations both enlightening and broadening. I would realize, from another person’s perspective, the significance of recent events we had both experienced. Those conversations gave me a perspective, a new way to look at the familiar and to notice what, at first, I had failed to appreciate.

Luke tells us that two of Jesus’ disciples were walking to Emmaus; a distance of 7 miles from Jerusalem. One is Cleopas and his companion may very well have been his wife. The feast of Passover had ended–not on a joyous note with Jesus crowned King of the Jews and the Romans put out of the country, but with his ignominious death. There was a lot to talk about and the journey was long enough to provide reflective time for the two to voice their shattered hopes. They tell the "stranger" who had joined them what had happened to Jesus, and then add, "We were hoping that he would be the one to redeem Israel...."

It sounds like the "we" included more than themselves; the whole community of disciples had hoped in Jesus and were now thoroughly disappointed. The two were describing a shattered community that had lost their charismatic leader and, judging from these two disciples, the once-followers of Jesus are now scattering, returning to their homes to pick up the pieces of their lives.

These disciples were traveling together and were engaged in a conversation that touched deeply into their lives. Luke describes succinctly the kind of conversation they were having and what they were doing at the moment Jesus drew near they were "conversing and debating."

We were told as kids not to talk religion and politics when the extended family got together on Sunday afternoons. But that stricture usually broke down and the conversations got "interesting"–sometimes hot! I remember one such exchange when two uncles got into it: one owned a small plumbing business, the other was a union laborer. I listened to them as they argued about the merits and disadvantages of unions and I learned a lot from their two different perspectives.

The disciples were "conversing and debating" and then, after laying out the "facts" to their newly-arrived traveling companion, they closed their mouths and listened to what Jesus had to say. As a result they learned to look at what happened in their lives from another perspective. There is a good life lesson for us here; whether we have a debate going on within ourselves or with another. (Perhaps, we might even be laying out a lament to God about what "we had hoped.")

After we get things off our chest, we then do what the disciples did-- stop and listen. Who knows what new insights of faith we might come to!

At first, what appeared to the two disciples as a life-shattering tragedy for them and the community of Jesus’ followers, after listening to their new companion’s perspective, their eyes were opened to the new life God was offering them. God had brought life out of death–something only God could do. And what an unusual way to do that!–through the suffering and death of Jesus. The two disciples’ eyes were opened when Jesus broke open the Scriptures for them and then when he "took bread, said the blessing, broke it and gave it to them."

The breaking of the bread. When the early Christians gathered on Sundays for worship, they didn’t describe what they were doing to the neighbors the way we do today, "I’m going to Mass," or "I’m going to church." What they most likely said was, "I’m going to the breaking of the bread."

It’s like today’s Emmaus story. The two disciples described to their new companion the suffering they witnessed Jesus go through and their own resulting dejection. What we learn from the whole gospel story and have had stressed for us during Holy Week, is that Jesus didn’t come like a tourist to walk around, converse with "the locals," look at the natural sights and Jerusalem’s architectural wonders – and then leave before pain and the collapse of his project began.

Instead, he made the whole human journey, just like us, all the way through suffering and death. If I’m going to put my faith in Jesus, God-made-flesh, then it will have to be in one who knows my human joys, but also my struggles – completely. That’s what I’ll think about today at the "breaking of the bread" at our Eucharist, Jesus with us – with us all the way!
If I forget who Jesus is for me and how much God loves me, I hope my eyes will be opened again at the breaking of the bread. I hope that, like the two on the road, if my eyes are "downcast," when I see the bread being broken I will again experience the risen Jesus walking with me in my pain, opening my eyes to see life where, at first, I may only be seeing death.

Once their eyes were opened the two returned to the others in Jerusalem who, Luke tells us, were "gathered together." There, in the community, the news is shared that Jesus was indeed alive. This Emmaus story is opening our eyes to what is happening at our liturgical assembly today. We road travelers come together: perhaps life has our eyes downcast because, in one way or another, our hopes have been shattered by loss, abandonment by a loved one or friend, financial set back, disillusionment with our church, or a feeling of God’s absence in our lives.

We gather with our community, among them are some who model faith for us, despite their difficult situations. If we have been downcast, because of the witness of the lives and words of those in our faith community. our own hope glimmers, as it begins to come back to life. Our celebration today is like today’s gospel scene: our community’s members are witnesses to the life of Christ in their midst; we also hear the Word proclaimed and opened for us. (Let’s hope the preachers did their homework and prayer beforehand!)

After hearing the Word speak to our lives, we voice petition, which express our world and church’s need. Then we go to the altar to praise God for what we have heard. Once again we behold Christ in "the breaking of the bread."