Cả toàn thể nhân loại trên địa cầu, không biết được mấy ai là trầm trồ khen ngợi, khi thấy một gia đình Thánh Gia, sống trong hạnh phúc bên hang đá hôi tanh của Bêlem năm nào!??. Có ai cảm thông được hạnh phúc đích thực là tình gia đình chỉ cần có bấy nhiêu?. Có phải chúng ta thường nghe bài hát “yêu nhau thì mấy sông cũng lội, mấy núi cũng trèo, mấy đèo cũng qua”. Thì hạnh phúc đích thực mà Thiên Chúa Cha muốn ban cho nhân loại trần gian là thế đấy, là chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu!. Yêu nhau trong ơn Chúa thì chúng ta phải mạnh mẽ tin rằng mọi sự việc nếu chúng ta tất cả phó thác cho Chúa, thì không việc gì mà chúng ta không qua khỏi, mà không thực hiện cho được; theo thánh ý Chúa. Đó là hành trình cực khổ của gia đình Thánh Gia đã phải vượt qua, khi mà Đức Mẹ Maria gần đến lúc sanh đẻ. Mọi người đã từ chối các Ngài, không cho trú ngụ qua đêm, không chứa chấp, và xua đuổi các Ngài. Vì được ơn Chúa mà các Ngài rất bình tĩnh tiếp tục đi trong đêm tối, dưới trời bão tuyết, và lạnh giá. Đức Mẹ thì vã cả mồ hôi trong cơn chuyển bụng, tuy dù ngoài trời lạnh se cắt da người. Thánh Cả Giuse thì quýnh quáng cả lên, như bao nhiêu người chồng khác, chẳng hiểu gì về sự chuyển bụng của các bà, Ngài cũng vã cả mồ hôi hột. Nhưng có phải cả hai đều phải có đức tin mạnh mẽ vào Thiên Chúa, chờ xem Thiên Chúa sẽ dẫn dắt hai ông bà đến đâu, để sanh cho nhân loại một Đấng vô cùng Thánh; một Đấng sẽ thống trị địa cầu; và một Đấng sẽ Cứu Chuộc nhân loại.
Nếu quả tình con người nhân loại chúng ta có ơn Chúa, sẽ hiểu được tỏ tường, cảnh khổ của Gia Đình Thánh Gia, và hiểu được cái giá trị đích thực, của một gia đình nó sẽ quý trọng và thiết yếu như thế nào!. Gương của gia đình Thánh Gia cho chúng ta thấy rằng các Ngài chẳng có tiền của gì hết!. Đi bộ hết từ làng mạc này đến làng mạc kia; chỉ dẫn theo có một con lừa. Con lừa ấy dùng để chở Mẹ Maria và Con trong bụng của Ngài. Còn Thánh Cả Giuse thì chúng ta hiểu rồi, Ngài phải đi bộ và lo lắng cho Hai Mẹ Con. Thế mà các Ngài cảm thấy rất là hạnh phúc. Một hạnh phúc thật vô bờ. Một hạnh phúc thật Thánh Thiêng. Một hạnh phúc mà không một ai trên nhân loại có thể cảm nhận được giống như các Ngài. Vâng, hạnh phúc nào có thể so sánh cho bằng là hai ông bà đã lãnh một trọng trách rất là cao trọng; được trao phó từ Trời Cao; được trao phó từ Thiên Chúa Cha và Thánh Thần. Quả con người khi có tình yêu, thì có thể vượt cả đại dương mà tìm đến nhau!. Vượt qua mọi thành vách nguy hiểm cỡ nào để nhìn thấy nhau. Vượt qua mọi hiểm trở gian nguy, để về lại cùng xây tổ ấm bên nhau. Vượt qua mọi phong tục tập quán, để có được nhau. Và tình yêu ấy không bao giờ có sự kỳ thị nào cả!. Khi nói đến tình yêu thì không một con người nào có thể cắt nghĩa cho được, bởi tình yêu ấy chúng không có lý trí; bởi tình yêu ấy không một ai có thể cướp đi được cho dù quyền thế và giầu sang cỡ nào, cũng là con số không (0). Nhưng thường thì con người ta trên đời hay lẫn lộn cái hạnh phúc gia đình với tiền bạc. Hai cái ít có thể xảy ra cùng một lúc. Một là có tình thì không có tiền, hai có tiền mà không có tình. Chỉ có hai thứ ấy mà con người cả bao nhiêu thế kỷ cứ phải chọn lựa. Có nhiều ông vua có cả bao nhiêu lầu đài điện ngọc và cung nữ, luôn phục dịch ông ngày đêm, nhưng trong trái tim ông vẫn cảm thấy trống vắng vì chưa tìm được người cho ông gởi gắm tất cả con người của ông và những gì ông sở hữu. Nhưng khi ông đã tìm gặp thì cung điện ấy, điền đài ấy, đối với ông cũng trở thành số không, mà không mau mau bỏ tất cả để có được một tình yêu mà bấy lâu nay ông thèm khát và đợi chờ. Tại sao ông lại bỏ tất cả như thế? Vì ông hiểu được rằng chỉ có tình yêu mới đem lại cho ông hạnh phúc đích thực, còn mọi thứ kia chỉ mang cho ông phiền phức và chúng là những thứ rất bội bạc cho con người.
Cuộc đời của chúng ta cũng vậy!. Những ai đã trải qua bể dâu; những ai đã trải qua cái cảnh 5 chìm, 7 nổi, 9 cái lênh đênh; lên voi xuống chó; hai bàn tay trắng trong những cuộc di tản của năm 54, 75; trắng tay trong những cơn biến loạn của thời cuộc; thiên tai; kinh tế; và v.v……. Mới thấm thía cuộc đời làm sao, khi chúng ta đã lỡ đánh đổi tình yêu để cố gắng vói lấy công danh, sự nghiệp, và tiền tài. Một người khi không còn thấy gia đình là niềm hạnh phúc và là niềm vui nữa, mà chỉ biết chạy theo đồng tiền và vật chất, thì thật khốn đốn và thật tội nghiệp cho con người đó!?. Bỏ gia đình để đi tìm ảo ảnh; giống như họ là những người đã chết rồi mà chỉ biết sống và tiêu xài, qua những tờ giấy bạc giả và tất cả mọi thứ giả, của con người đang sống gởi cho những con người đã chết ở âm phủ, mà lương giáo họ tin làm vậy!. Làm sao có được hạnh phúc thật ngoài kia cơ chứ!?. Chỉ có những ai muốn làm con chiên lạc; từ bỏ hạnh phúc của mình là đồng xanh có suối mát trong; muốn sống trong lạc thú; không muốn bị kềm kẹp trong Luật Lệ và Giới Răn của Chúa; mới ra nông nỗi. Mà không biết rằng thần chết sẽ đến bất cứ lúc nào để lấy cả linh hồn của người đó?. Thật là tội nghiệp thay và thật đáng tiếc thay!.
Nhưng hình như cuộc đời là thế thưa anh chị em!. Có sống qua, có từng trải, thì mới hiểu ra đâu là hạnh phúc đích thực. Đâu mới là niềm vui và là sẽ sống. Đâu mới là thiên đàng hạ giới. Đâu mới là Nhà hạnh phúc đích thực. Vì thế cho nên, có phải thế mà Thiên Chúa của chúng ta vẫn luôn nhắc nhở chúng ta sự Trở Về hằng năm. Chúa vẫn luôn nhắc nhở chúng ta hằng ngày trong Lời Chúa. Chúa vẫn luôn nhắc nhở chúng ta qua tất cả những anh chị em biết sống hòa thuận, vui vẻ, thông cảm, chia sẻ, an ủi, và tha thứ, hằng ngày chung quanh chúng ta đấy không. Chúa luôn luôn cho chúng ta muôn vàn cơ hội để liên kết với Chúa. Chúa cho chúng ta có cơ hội hàn gắn với Chúa, để được Chúa an ủi và đỡ nâng; để Chúa gánh bớt cho chúng ta những nỗi đau khổ chồng chất trên đôi vai thật nặng nề. Nhưng có phải con người thì luôn ngoan cố và luôn kiêu ngạo?. Tự hào, tự mãn, và tự hống hách. Luôn khoác trên mình một áo giáp (áo giấy) mà tin rằng chính mình sẽ làm được tất cả mà không cần Thiên Chúa trợ giúp.
Hỡi những ai còn nhẹ dạ, nông nổi, u mê! Còn sống lạc loài ngoài khơi của tội lỗi của đam mê kia. Xin hãy quay về với gia đình để tìm về Hang Đá, Nơi Chúa Giêsu được sinh hạ, bên tình yêu thật ngọt ngào của Mẹ Maria, và tình yêu thật cao cả hy sinh của Thánh Cả Giuse. Vì chỉ có gương của Gia Đình Thánh Gia mới thực sự mang lại Hạnh Phúc đích thực cho toàn thể nhân loại chúng ta mà thôi!. Amen.
Nếu quả tình con người nhân loại chúng ta có ơn Chúa, sẽ hiểu được tỏ tường, cảnh khổ của Gia Đình Thánh Gia, và hiểu được cái giá trị đích thực, của một gia đình nó sẽ quý trọng và thiết yếu như thế nào!. Gương của gia đình Thánh Gia cho chúng ta thấy rằng các Ngài chẳng có tiền của gì hết!. Đi bộ hết từ làng mạc này đến làng mạc kia; chỉ dẫn theo có một con lừa. Con lừa ấy dùng để chở Mẹ Maria và Con trong bụng của Ngài. Còn Thánh Cả Giuse thì chúng ta hiểu rồi, Ngài phải đi bộ và lo lắng cho Hai Mẹ Con. Thế mà các Ngài cảm thấy rất là hạnh phúc. Một hạnh phúc thật vô bờ. Một hạnh phúc thật Thánh Thiêng. Một hạnh phúc mà không một ai trên nhân loại có thể cảm nhận được giống như các Ngài. Vâng, hạnh phúc nào có thể so sánh cho bằng là hai ông bà đã lãnh một trọng trách rất là cao trọng; được trao phó từ Trời Cao; được trao phó từ Thiên Chúa Cha và Thánh Thần. Quả con người khi có tình yêu, thì có thể vượt cả đại dương mà tìm đến nhau!. Vượt qua mọi thành vách nguy hiểm cỡ nào để nhìn thấy nhau. Vượt qua mọi hiểm trở gian nguy, để về lại cùng xây tổ ấm bên nhau. Vượt qua mọi phong tục tập quán, để có được nhau. Và tình yêu ấy không bao giờ có sự kỳ thị nào cả!. Khi nói đến tình yêu thì không một con người nào có thể cắt nghĩa cho được, bởi tình yêu ấy chúng không có lý trí; bởi tình yêu ấy không một ai có thể cướp đi được cho dù quyền thế và giầu sang cỡ nào, cũng là con số không (0). Nhưng thường thì con người ta trên đời hay lẫn lộn cái hạnh phúc gia đình với tiền bạc. Hai cái ít có thể xảy ra cùng một lúc. Một là có tình thì không có tiền, hai có tiền mà không có tình. Chỉ có hai thứ ấy mà con người cả bao nhiêu thế kỷ cứ phải chọn lựa. Có nhiều ông vua có cả bao nhiêu lầu đài điện ngọc và cung nữ, luôn phục dịch ông ngày đêm, nhưng trong trái tim ông vẫn cảm thấy trống vắng vì chưa tìm được người cho ông gởi gắm tất cả con người của ông và những gì ông sở hữu. Nhưng khi ông đã tìm gặp thì cung điện ấy, điền đài ấy, đối với ông cũng trở thành số không, mà không mau mau bỏ tất cả để có được một tình yêu mà bấy lâu nay ông thèm khát và đợi chờ. Tại sao ông lại bỏ tất cả như thế? Vì ông hiểu được rằng chỉ có tình yêu mới đem lại cho ông hạnh phúc đích thực, còn mọi thứ kia chỉ mang cho ông phiền phức và chúng là những thứ rất bội bạc cho con người.
Cuộc đời của chúng ta cũng vậy!. Những ai đã trải qua bể dâu; những ai đã trải qua cái cảnh 5 chìm, 7 nổi, 9 cái lênh đênh; lên voi xuống chó; hai bàn tay trắng trong những cuộc di tản của năm 54, 75; trắng tay trong những cơn biến loạn của thời cuộc; thiên tai; kinh tế; và v.v……. Mới thấm thía cuộc đời làm sao, khi chúng ta đã lỡ đánh đổi tình yêu để cố gắng vói lấy công danh, sự nghiệp, và tiền tài. Một người khi không còn thấy gia đình là niềm hạnh phúc và là niềm vui nữa, mà chỉ biết chạy theo đồng tiền và vật chất, thì thật khốn đốn và thật tội nghiệp cho con người đó!?. Bỏ gia đình để đi tìm ảo ảnh; giống như họ là những người đã chết rồi mà chỉ biết sống và tiêu xài, qua những tờ giấy bạc giả và tất cả mọi thứ giả, của con người đang sống gởi cho những con người đã chết ở âm phủ, mà lương giáo họ tin làm vậy!. Làm sao có được hạnh phúc thật ngoài kia cơ chứ!?. Chỉ có những ai muốn làm con chiên lạc; từ bỏ hạnh phúc của mình là đồng xanh có suối mát trong; muốn sống trong lạc thú; không muốn bị kềm kẹp trong Luật Lệ và Giới Răn của Chúa; mới ra nông nỗi. Mà không biết rằng thần chết sẽ đến bất cứ lúc nào để lấy cả linh hồn của người đó?. Thật là tội nghiệp thay và thật đáng tiếc thay!.
Nhưng hình như cuộc đời là thế thưa anh chị em!. Có sống qua, có từng trải, thì mới hiểu ra đâu là hạnh phúc đích thực. Đâu mới là niềm vui và là sẽ sống. Đâu mới là thiên đàng hạ giới. Đâu mới là Nhà hạnh phúc đích thực. Vì thế cho nên, có phải thế mà Thiên Chúa của chúng ta vẫn luôn nhắc nhở chúng ta sự Trở Về hằng năm. Chúa vẫn luôn nhắc nhở chúng ta hằng ngày trong Lời Chúa. Chúa vẫn luôn nhắc nhở chúng ta qua tất cả những anh chị em biết sống hòa thuận, vui vẻ, thông cảm, chia sẻ, an ủi, và tha thứ, hằng ngày chung quanh chúng ta đấy không. Chúa luôn luôn cho chúng ta muôn vàn cơ hội để liên kết với Chúa. Chúa cho chúng ta có cơ hội hàn gắn với Chúa, để được Chúa an ủi và đỡ nâng; để Chúa gánh bớt cho chúng ta những nỗi đau khổ chồng chất trên đôi vai thật nặng nề. Nhưng có phải con người thì luôn ngoan cố và luôn kiêu ngạo?. Tự hào, tự mãn, và tự hống hách. Luôn khoác trên mình một áo giáp (áo giấy) mà tin rằng chính mình sẽ làm được tất cả mà không cần Thiên Chúa trợ giúp.
Hỡi những ai còn nhẹ dạ, nông nổi, u mê! Còn sống lạc loài ngoài khơi của tội lỗi của đam mê kia. Xin hãy quay về với gia đình để tìm về Hang Đá, Nơi Chúa Giêsu được sinh hạ, bên tình yêu thật ngọt ngào của Mẹ Maria, và tình yêu thật cao cả hy sinh của Thánh Cả Giuse. Vì chỉ có gương của Gia Đình Thánh Gia mới thực sự mang lại Hạnh Phúc đích thực cho toàn thể nhân loại chúng ta mà thôi!. Amen.