Tháng 10 Mân Côi

Thấm thoát thế mà đã vào Tháng 10 (Tháng Mân Côi) rồi Mẹ Maria nhỉ!. Hôm nay nơi con ở trời đổ mưa, lấm tấm như đổ mồ hôi vậy!. Mây mù thì chỉ vài cụm, nên có lúc nắng lúc mù, làm cho lòng con cũng cảm thấy buồn buồn, và chợt nghĩ về Mẹ. Tâm tình của con về Mẹ không hiểu sao cũng lơi lạt cũng hờ hững như con đối với mẹ ruột của con vậy!. Chỉ có Mẹ mới hiểu vì sao mà thôi! Con cứ thường bảo lòng, quá khứ hãy chôn nó vào lòng đất, đừng nghĩ về nó nữa!. Con có cố gắng quên thật Mẹ ạ! Nhưng khi có dịp vào những ngày Lễ của Mẹ hay ngày hiền mẫu thì lòng con có cảm thấy xót xa và đắng đót như thế nào ấy!. Tuy dù con đã bỏ qua và cố gắng quên một quá khứ lạnh lùng, thiếu tính mẫu tử, và không nói là thiếu sự chăm sóc, nhưng có nhờ vậy mà còn thường chạy đến Mẹ nhiều hơn chăng?.

Con nhớ rất rõ những tháng ngày xưa cũ, trên gác xếp nhỏ nơi con ngủ trưa và ngủ tối, trên đầu con là hình của Mẹ Hằng Cứu Giúp, con nằm ngủ có một mình ban đêm trong tăm tối vì thiếu đèn nên con rất sợ!. Chắc Mẹ hiểu nên đã gìn giữ con, giúp cho con thêm can đảm, để trải qua được bao nhiêu đêm sợ hãi như thế! Và dần Mẹ đã nuôi dưỡng con những tháng ngày cô đơn và buồn tẻ. Cuộc đời con ở tuổi non trẻ chẳng hiểu giữ đạo như thế nào là phải, nhưng nhờ Mẹ đã âm thầm dậy dỗ con, uốn nắn con trong sự kiên nhẫn đợi chờ, dù Mẹ không thể ngăn cản con phạm bao nhiêu lỗi lầm làm mất lòng Thiên Chúa. Nhưng có phải Thánh Phaolô xưa khi còn trẻ tuổi, tánh tình của ngài cũng ngang bướng, nóng nảy, và bắt bớ biết bao nhiêu con cái của Chúa, vì ngài chưa hiểu và nhận biết Chúa?. Và có phải ở ngài cũng có nhiều tánh rất tốt là ngài nhiệt thành, trung tín, và quả cảm, nên Chúa đã chọn ngài làm môn đệ đích thực cho Chúa. Sau một cú ngã ngựa, nhìn thấy ánh sáng chóa lòa, cùng tiếng nói của Thiên Chúa, ngài đã không còn nhìn thấy gì, tấm thân nhũn như con chí chi, chỉ còn biết vâng phục theo thánh ý Chúa mà thôi!. Cuộc đời của chúng con có phải cũng như thế, thưa Mẹ!. Tuổi trẻ của chúng con thường ngây ngất và đam mê những gì quyến rũ của những phong trào mà thời đại mới của ngày nay đã nghĩ ra để giải khuây và giải sầu. Tuổi trẻ của chúng con thường có tánh ngông và bướng bỉnh, rất ít ai nghe lời dậy dỗ của cha mẹ và thầy cô. Tuổi trẻ của chúng con thường xem bậc cha mẹ, quý cha quý thầy, và thầy cô là lạc hậu và cổ hũ. Toàn đem những gì xa xưa cũ và rất lạc hậu, đem ra dậy dỗ chúng con khi mà chẳng mấy ai biết xài máy vi tính, điện thoại di động, lái xe, và v.v.v.....

Tuổi trẻ chúng con chẳng cần những gì gọi là chân lý, công bằng, hay học đường. Tất tất chẳng cung ứng những lợi ích gì cho chúng con cả!. Tuổi trẻ là phải biết gia nhập băng đảng, sắm sửa, tậu xe hơi, phải có máy vi tính, phone cầm tay, phải biết ăn mặc cho có thời trang, thì mới gọi là biết sống. Tuổi trẻ chúng con học hành làm gì cho mất thời gian và tuổi trẻ, lấy được cái bằng làm cô giáo thì hỡi ôi cái tuổi của mình cũng ngả bóng rồi, ai còn thèm để ý nữa chứ!. Mất tuổi trẻ thì kể như mất hết tất cả, đó là những gì chúng con tuổi trẻ đều nghĩ như vậy thưa Mẹ!.

Thế cho nên, vào lứa tuổi này con cũng không tránh được những sự suy nghĩ thật nông cạn, mà ngày nay nhìn lại thấy thật uổng phí biết bao nhiêu thời giờ, mà ngày nay không chừng con có thể là một y tá có ngạch trật thật cao và có quyền hành hơn bây giờ không?. Dẫu đường đời của con bây giờ được như vầy, con cũng vẫn cảm tạ Thiên Chúa Ba Ngôi và Mẹ rất là nhiều!. Bởi con thiếu người mẹ dậy dỗ, nhưng Mẹ vẫn luôn bên con để giúp con ít nhiều trong việc biết tránh xa những bệnh tật hiểm nghèo trong quá khứ!. Mẹ vẫn luôn nhắc nhở trong thâm tâm của con là Mẹ vẫn luôn đồng hành bên con. Mẹ đã hướng dẫn con có cơ hội trở lại cùng Chúa ở lứa tuổi mà con còn có cơ hội để làm ít nhiều việc hữu ích cho Chúa. Nhưng điều vui mừng nhất của con là Mẹ đã hướng dẫn cho chồng con, một người ngoại đạo đã tin vào Mẹ trong thời gian mà anh đang rất quẩn trí và vô định hướng. Trong thời gian mà anh bị thất nghiệp, mất một số tiền trong thời gian mà thị trường chứng khoán tuột dốc. Anh bất thình lình bị liệt lưng không sao di động được mà chỉ có nằm mà thôi!. Con bảo anh thử xin Mẹ Maria xem, vì không ai xin Mẹ mà Mẹ từ chối cả!.

Từ ngày tôi về làm vợ với anh, trong nhà bao nhiêu ảnh tượng của Chúa Mẹ đều được anh bắt tôi phải dời đi nơi khác, vì đối với anh nhiều ảnh tượng quá tất cả đều trở thành ma quỷ vào buổi tối, đối với anh, và đây là điều rất buồn đã ăn sâu trong tim óc của anh khi anh còn rất nhỏ, vì bác của anh là thầy pháp chuyên nghề đi bắt hồn ma hồn quỷ và chứa đựng hồn trong những chum lớn trong chùa của ông tu. Mấy tháng hè anh thường phải bị về sống với ông bác này, và bắt anh phải lau bụi khoảng hơn trăm tượng thần và tượng trong hỏa ngục. Anh đã bị khủng hoảng và thành nhát đảm suốt từ nhỏ cho đến bây giờ. Cảm tạ Chúa và Mẹ, nay chồng tôi đã rước tất cả tượng Chúa Mẹ về nhà mà tôn thờ, và đang đi học Giáo Lý lớp Tân Tòng.

Như Mẹ biết đó, từ ngày chồng con nói chuyện và hứa với Mẹ điều gì đó con không rõ! Nay anh đã tuần tự thực hiện tất cả những lời hứa đó cùng Mẹ, và anh cảm tạ Mẹ vô cùng đã chữa bệnh hiểm nghèo liệt lưng cho anh. Hy vọng lời chứng này của con giúp ích ít nhiều cho những anh chị em có tâm tình hờ hững với Chúa Mẹ, hãy ăn năn, sám hối, dốc lòng chừa tội, để Mẹ sẽ dẫn đưa chúng con trở về với Thiên Chúa, Đấng mà sẽ đem linh hồn chúng con vào Thiên Đàng, để có một cuộc sống viên mãn, thiên thu, và bất tận. Một nơi mà hạnh phúc đích thật sẽ muôn đời và muôn đời.

Tháng 10 là tháng Mân Côi, xin cho tất cả chúng con biết cùng hợp dâng lên Mẹ những tràng chuỗi Mân Côi, được đọc rân rang ở khắp mọi nơi trên thế giới, để Mẹ sẽ cầu bầu cùng Thiên Chúa cho chúng con có được cuộc sống hôm nay và muôn đời, an vui, lành mạnh, thánh thiện, khôn ngoan, xin vâng, khiêm nhường, chịu đựng, hy sinh, và tha thứ. Biết dùng chuỗi Mân Côi dâng Mẹ là tâm tình của những đứa con hư đốn, biết sửa đổi, biết ăn năn, cùng muốn chừa tội. Xin Mẹ luôn thương và trợ giúp cho những người con cùng khổ, tật bệnh, cô đơn, già nua, tù tội, và sống thiếu thốn mọi thứ trên khắp cùng mọi nơi. Amen.

Y Tá của Chúa,