Uyên Phương vừa về đến nhà sau 2 ngày đi tĩnh tâm Ephata với các em học sinh Thêm sức.

-“Con ơi, Má đau bụng lắm.”

Một cơn đau bụng bất chợt đến với Mẹ của Uyên Phương. Thấy sắc mặt Mẹ đau đớn, Uyên Phương gọi bác sĩ gia đình hỏi xem phải làm gì để Mẹ giảm bớt cơn đau; bác sĩ khuyên nên gọi điện thoại cấp cứu 911 để đưa Mẹ vào bệnh viện ngay.

Xe cấp cứu đến trước sân nhà, Uyên Phương rất hồi hộp lo sợ không biết Mẹ sẽ ra sao. Chạy theo sau xe cứu thương mà nước mắt lăn dài, Uyên Phương bắt đầu làm dấu thánh giá, đọc kinh lần chuỗi theo như thói quen thường làm mỗi khi lái xe đi nơi này nơi nọ.

Tâm trí ngổn ngang nhưng trong lòng liên tục dâng lời khẩn nguyện:

Giêsu Maria Giuse, con mến yêu, xin cứu Mẹ con!
Giêsu Maria Giuse, con mến yêu, con xin dâng Mẹ con trong tay Ba Đấng!
Giêsu Maria Giuse, con mến yêu, xin thương xót gia đình con! Amen.


Đọc xong những lời nguyện tắt thì xe cấp cứu cũng vừa đến cửa “Emergency” của bệnh viện. Hai chú cảnh sát nhanh nhẹn đưa Mẹ vào phòng cấp cứu, các y tá và bác sĩ nhanh chóng xem xét bệnh tình của Mẹ. Cơn đau bụng càng thêm dữ dội, khiến Mẹ vật vã rên la lớn tiếng.

Tâm trạng Uyên Phương thật là rối bời, chỉ biết kêu tên cực thánh Giêsu Maria Giuse xin cứu chữa Mẹ con. Các y tá tiêm thuốc, đo nhiệt độ, thử máu, chụp hình quang tuyến, v.v… để có thêm các dữ kiện giúp bác sĩ định bệnh chữa trị cho Mẹ.

Sau hơn 8 giờ đồng hồ xem xét, bác sĩ cho biết đường ruột của Mẹ bị tắt nghẽn nên thức ăn bị nén lại, và đó là nguyên nhân làm đau bụng. Cần phải giải phẫu ngay để đường ruột được thông thoáng. Hơn 3 năm trước, Mẹ đã được giải phẫu ruột hai lần; và thời gian qua tim Mẹ lại bị yếu, bước vào mùa xuân cây lá xanh tươi nhụy hoa nở rộ tạo một bầu không khí tỏa nhiều phấn hoa thỉnh thoảng khiến Mẹ khó thở sau mỗi lần đi bộ ngoài đường.

Ba của Uyên Phương cũng không kém phần lo lắng. Ông liên tục gọi điện thoại cho những người thân xin cầu nguyện, cách riêng báo tin cho cha chánh xứ là Đức ông Francis Phạm Văn Phương biết tình trạng bệnh lý và xin cha cầu nguyện cho Mẹ. Cha phó xứ Phêrô Vũ Ngọc Đức kịp đến ban các phép bí tích và xức dầu thánh, trước khi các y tá di chuyển Mẹ vào phòng giải phẫu.

Uyên Phương lẽo đẽo theo sát bên giường Mẹ không rời nửa bước trong ý hướng “yêu thương gần gũi bằng việc làm”, - mà vợ chồng Kiếm & Uyên Phương học tập được từ nơi cha bố Phêrô Chu Quang Minh qua Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình - mong khích lệ tinh thần người Mẹ thân yêu ngay trong giờ phút khó khăn này.

Các y tá và bác sĩ đã sẵn sàng tại phòng giải phẫu. Cuộc giải phẫu lần này có sự hiện diện của cả 3 bác sĩ chuyên khoa liên hệ tới ruột, tim và phổi; các vị là những người đã từng chăm sóc cho sức khoẻ của Mẹ.

Nhìn vị bác sĩ chuyên gây mê kiểm soát lần cuối đang khi các y tá và các bác sĩ khác trong tư thế sẵn sàng cho cuộc giải phẫu, tim Uyên Phương như đập nhanh hơn và cảm nhận một sự lo sợ không biết Mẹ có đủ sức chịu đựng nổi ca giải phẫu cấp cứu lần này!

Bác sĩ phụ trách chính nhìn thấy nét mặt lo lắng sợ hãi của Uyên Phương, ông đến bên cạnh vỗ vai và an ủi rằng mọi sự sẽ được an toàn tốt đẹp. “I’ll take care of your mom; she’ll be ok. You wait in the lobby, and I’ll talk to you when I finish.” Nghe lời trấn an của bác sĩ, Uyên Phương cảm thấy an tâm hơn một chút.

Nắm chặt tay Mẹ lần cuối trước khi ra lobbly, Uyên Phương nghe giọng nói yếu ớt của Mẹ rằng “Má rất thương các con, các cháu và ba”, rồi Mẹ thiếp đi khi thuốc mê đã ngấm vào thân thể của Mẹ.

Một kỹ thuật viên phòng giải phẫu trao danh thiếp và xin số điện thoại di động của Uyên Phương, và nói rằng khi bắt đầu giải phẫu, cứ mỗi 5 phút sẽ gọi cho biết tình hình tiến triển việc phẫu thuật. Ông cũng nói cuộc giải phẫu kéo dài chừng 2 giờ đồng hồ.

Mọi việc chuẩn bị xong, các y tá chào tạm biệt Uyên Phương và đưa Mẹ vào phòng phẫu thuật. Hai hàng nước mắt chảy dài, một cô y tá ôm chặt Uyên Phương và an ủi “She’ll be ok, sweetheart”. Thế là sinh mạng của Mẹ nằm trong tay các bác sĩ.

Uyên Phương lủi thủi bước ra ngoài, vừa khóc vừa đọc kinh cầu nguyện cho Mẹ và cho các bác sĩ đang cố gắng cứu sống Mẹ: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu, xin phù trợ các bác sĩ và Mẹ con qua cơn giải phẫu.

***

Những giây phút đợi chờ ở phòng lobby thật là căng thẳng, nhiều kỷ niệm trở về trong trí nhớ Uyên Phương…

Trước đây, Ba của Uyên Phương là một sĩ quan cảnh sát, trưởng phòng tâm lý chiến tại Phan Thiết, Bình Thuận. Biến cố 1975, Ba bị tù đày 7 năm dài, một mình Mẹ lam lũ ngược xuôi tần tảo buôn bán nuôi nấng 3 đứa con thơ; lúc đó Uyên Phương 5 tuổi, Hùng Phi 3 tuổi, và Hồng Phúc mới 14 tháng được ông bà ngoại ở nhà giúp đỡ chăm sóc, nuôi nấng.

Dù là một đứa bé, Uyên Phương còn nhớ rõ buổi chiều ngày 23 tháng Tư năm 1975, một đoàn người hung dữ với súng ống gậy gộc rầm rộ đến nhà Uyên Phương và còng tay Ba đi từ đó. Thấy người ta đẩy Ba đi mà không biết đi đâu, Uyên Phương cứ hỏi “Má ơi, sao Ba đi bữa giờ mà chưa thấy về vậy Má?”. Mẹ bảo rằng “họ nói với Má vài ngày Ba sẽ về”. Thế mà một tuần, hai tuần lễ, rồi một tháng hai tháng vẫn không thấy Ba trở về. Mẹ chạy hết từ văn phòng này đến văn phòng nọ hỏi thăm nhưng vẫn không có tin tức gì về Ba, và Mẹ cũng không biết Ba đang ở đâu để trả lời cho con.

Tiều tụy mỏi mòn trông tin từng ngày… Vài tháng sau bỗng có người đến nhà trao cho Mẹ một lá thư; thư của Ba báo tin cho biết Ba đang ở trong “trại tù cải tạo”. Nhận được tin Ba, Mẹ rất mừng và nói cho Uyên Phương biết là Ba bị bỏ tù Việt cộng. Nghe Mẹ nói thế, nhưng mới 5 tuổi, Uyên Phương chẳng hiểu tù Việt cộng là cái gì. Mẹ vội vàng xin giấy phép đi thăm Ba. Ông bà ngoại giúp Mẹ chuẩn bị gom góp các món đồ ăn khô và ít đồ dùng cần thiết, rồi lập tức lên đường.

Mẹ dắt theo 3 đứa con thơ, và nhờ một người phụ giúp gánh thức ăn đi thăm Ba. Xuống xe ngoài đường lộ chính, phải đi bộ vài cây số mới tới trại tù Sông Lũy, nơi Ba đang bị giam giữ. Người dì hộ giúp gánh một gánh thức ăn. Mẹ gánh đồ ăn một đầu, còn đầu kia gánh Hồng Phúc vì Phúc còn quá nhỏ. Uyên Phương dắt tay Hùng Phi chạy lẽo đẽo theo sau.

Cứ đi được vài bước là Mẹ quay đầu lại để xem chừng Uyên Phương và Hùng Phi. Hơn một giờ đồng hồ đi bộ thì đến trại tù. Bỏ gánh xuống, Mẹ vội vàng đến bàn nộp giấy tờ xin gặp Ba. Sau một hồi xem xét giấy tờ, người ta bảo Mẹ rằng “Không ai được gặp ông ấy bây giờ. Chúng tôi nhận đồ dùm và sẽ chuyển lại cho nó sau. Mọi người đi về, khi nào được phép gặp mặt, chúng tôi sẽ thông báo sau”.

Bao nhiêu hy vọng được gặp mặt thăm Ba bị tan biến sau câu nói thật nhẫn tâm, vô cảm và bất nhân của ông cai tù. Mẹ đành trở ra ngoài soạn lại các đồ dùng đưa vào giao cho ông cai tù, mong họ giúp trao lại cho Ba. Nhìn thấy Mẹ khóc ấm ức, Uyên Phương khóc theo vì trong lòng cũng ao ước được gặp Ba; Hồng Phúc thì khóc ré lên vì đói khát, khí trời oi bức và mệt mỏi. Hơn 8 tiếng đồng hồ lặn lội từ nhà đến trại tù để thăm Ba, nhưng người ta thiếu sự cảm thông như không còn chút tình đồng bào của một Mẹ Việt Nam…

***

Chuông điện thoại di động làm Uyên Phương giật mình, vội vàng trả lời. Bên kia đầu giây là tiếng của nhân viên phòng giải phẫu:

-“Hello, this is Jim from the operation room. I just want to let you know that Dr. Kashlan has started the surgery for your mom 20 minutes ago; your mom was doing fine. I’ll call you back when Dr. Kashlan has finished the surgery, bye”.

Cúp điện thoại, Uyên Phương cảm thấy đỡ lo lắng hơn một chút. Dòng tư tưởng với những hoài niệm bị cắt ngang khi nãy tiếp tục trở về. 7 năm dài Ba bị giam trong trại tù cải tạo, một mình Mẹ ở ngoài lặn lội thân cò, gánh những thùng nước mắm nặng nề, rong ruổi nơi này nơi nọ, buôn bán kiếm tiền nuôi sống 3 đứa con thơ. Khi tới tuổi học trò, Mẹ phải đi làm xa nhà, nhiều khi cả tuần lễ mới về; 3 chị em ở nhà may mắn được ông bà ngoại thương yêu chăm sóc chu đáo cả phần đạo lẫn phần đời.

Ngày Uyên Phương được rước lễ lần đầu, Mẹ không về kịp để tham dự thánh lễ vì phải đi làm xa tới tận ngoài Quảng Nam kiếm thêm chút tiền đóng học phí, mua sách vở, quần áo và thức ăn hằng ngày cho các con. Nhìn bạn bè cùng lớp có cha mẹ tham dự đầy đủ, còn mình thì vắng bóng Ba Má nên cảm thấy tủi thân lắm, nhưng Uyên Phương hiểu được hoàn cảnh khó khăn của Ba Má. Chắc Ba Má cũng chẳng khác gì tâm trạng của con khi không thể làm gì được nhiều hơn; lại phải nhờ tới ông bà ngoại chăm lo cho các cháu.

Ông bà ngoại rất đạo đức, thánh thiện. Ông ngoại hiền từ và ít nói; ông rất thương Hồng Phúc vì Mẹ đi vắng buôn bán quanh năm suốt tháng; ông thường vác Hồng Phúc trên vai đi lễ sáng cũng như lễ chiều. Uyên Phương và Hùng Phi lớn hơn một chút, nên chạy theo ông bà ngoại đi nhà thờ mỗi ngày.

Bà ngoại thì sống rất bác ái, hay giúp đỡ người nghèo khó, thiếu thốn, hoạn nạn. Bà thường kể cho 3 chị em nghe truyện hạnh các thánh như truyện thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu, thánh Martinô, thánh Alêxù. Bà ngoại có một thói quen là kết hoa và dâng cho Đức Mẹ vào mỗi ngày thứ Bảy; nhiều lúc Uyên Phương biết ngoại không có đủ tiền để mua hoa nhưng ngoại hy sinh nhịn ăn và dành dụm tiền mua hoa dâng kính Đức Mẹ.

Thay mặt cho Ba Má, ông bà ngoại dạy dỗ chị em Uyên Phương sống đạo, giữ luật Chúa, đi lễ hằng ngày sáng chiều, kinh sáng kinh tối, không bỏ sót kinh nào, mong sao các cháu trở thành các Kitô hữu tốt lành và hoàn hảo. Uyên Phương sinh hoạt trong ca đoàn, Hùng Phi và Hồng Phúc gia nhập hội giúp lễ của giáo xứ chánh tòa. Ở giáo xứ, 3 chị em luôn chăm chỉ học giáo lý và các kinh bổn trong các lớp giáo lý từ rước lễ lần đầu cho đến thêm sức và bao đồng; cuối năm thường nhận được phần thưởng xuất sắc từ cha xứ.

Ở trường học, 3 chị em luôn được điểm cao và là các học sinh xuất sắc từ lớp 1 cho tới lớp 12, nhờ sự giáo dục, dạy dỗ, nuôi nấng trong tình yêu thương đặc biệt của ông bà ngoại; cách riêng sự hy sinh làm lụng vất vả cực khổ của Mẹ, thay thế Ba lo cho các con.

Có lần Uyên Phương nhớ Mẹ lắm vì đã hơn 10 ngày mà Mẹ chưa về; 3 chị em chạy ra đầu ngõ ngồi ngóng chờ Mẹ, đến chiều tối không thấy bóng dáng Mẹ đâu, chị em lại lủi thủi dắt nhau về nhà. Hôm sau tiếp tục chờ Mẹ ở đầu ngõ, chợt thấy Mẹ từ xa, chị em Uyên Phương nhanh chân chạy đến ôm Mẹ, rồi tíu tít với những câu chuyện ở nhà và trường học cho Mẹ nghe trong những ngày Mẹ đi vắng. Chắc Mẹ vui và quên đi những mệt nhọc của quãng đường dài!

***

Sông Cái là trại tù giam thứ hai mà người ta chuyển Ba đến đó. Cứ khoảng hai ba tháng Mẹ lại xin giấy phép đi thăm Ba. Uyên Phương nhớ có lần Mẹ chỉ dắt Uyên Phương và Hùng Phi đi thăm Ba thôi, để Hồng Phúc ở nhà một mình với ông bà ngoại vì còn quá nhỏ. Ngoại kể mỗi lần nhớ sữa Mẹ, Phúc khóc nhè cả ngày, nên cháu hay ngậm vú bà ngoại.

Một lần kia trong khi Mẹ đi buôn nơi xa, có một phụ nữ lạ đến nhà cho bà ngoại biết là Ba bị thương do mìn nổ trong trại giam và Ba được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện Phan Rang. Bà ấy nói rằng trại tù giữ bí mật không cho người nhà biết việc này, nên bà muốn làm ơn âm thầm đến báo cho gia đình hay tin. Bà ấy biết rất rõ tên tuổi từng người trong nhà. Ông bà ngoại nghe tin này thì lo lắng lắm, lại không sao liên lạc được với Mẹ, nên xin phụ nữ này ở lại nhà chờ Mẹ về. Bà ngoại cư xử rất tử tế với người phụ nữ lạ này để tỏ lòng biết ơn bà ấy đưa tin cho gia đình.

Vài ngày sau Mẹ về đến nhà nghe tin Ba bị thương như vậy, Mẹ xin ngoại gói ghém chút tiền và vàng dành dụm được bấy lâu nay, rồi tức tốc lên đường cùng với người phụ nữ lạ dẫn đường. Mẹ dắt tay Uyên Phương và, bà ấy bắt xe đò đi thăm Ba. Chừng hơn 3 giờ đồng hồ sau khi gần đến Phan Rang, bà ấy nói xuống xe chờ ở đây, kêu Mẹ đưa tiền bạc và vàng bạc để bà đi trước nhờ nhân viên bệnh viện sắp xếp cho Mẹ vào thăm Ba. Bà ấy chỉ hướng nhà thương không xa lắm, và nói ngồi chờ chút nữa sẽ ra dẫn vào. Mẹ nôn nóng muốn gặp mặt Ba, nên bà ấy nói gì thì Mẹ làm theo như vậy.

Mẹ con ngồi bền lề đường chờ đợi. Một giờ rồi hai giờ đồng hồ trôi qua không thấy phụ nữ này trở lại, Mẹ hỏi thăm đường đến bệnh viện. Đi bộ nửa giờ vào nhà thương hỏi thăm Ba từ trại tù Sông Cái bị mìn nổ đang được điều trị ở đây. Nhân viên phòng trực cho biết là trong thời gian qua không có ai bị mìn nổ và đưa vào đây cả. Mẹ kể lại việc người phụ nữ lạ báo tin như vậy. Nhân viên bệnh viện nói đã có nhiều người đến đây cũng tương tự như câu truyện của Mẹ. Thì ra là người ta gian dối bịa chuyện để lường gạt Mẹ.

Mẹ vẫn chưa tin rằng mình bị lừa đảo. Còn ít tiền để lại trong túi, Mẹ và Uyên Phương bắt xe đi trại tù Sông Cái. Cai tù cho biết là Ba không sao cả. Mẹ xin được gặp Ba. Lát sau họ dẫn Ba ra. Nhìn thấy Ba, Mẹ mừng lắm; chưa kịp nói hết lời thì Ba phải trở vào bên trong. Mẹ con mệt mỏi về lại nhà. Uyên Phương thấy Mẹ khóc nhiều vì bị phụ nữ lạ kia lường gạt mất hết tiền của.

***

Điện thoại di động reo, Uyên Phương biết là Jim, nhân viên phòng phẫu thuật. Đã hơn một giờ đồng hồ chờ ở phòng đợi. Anh Jim báo tin là ca mổ sắp xong tốt đẹp, và bác sĩ Kashlan sẽ nói chuyện thêm sau khi hoàn tất. Cảm thấy an tâm hơn một chút.

Dòng tư tưởng tiếp tục với những kỷ niệm xưa. Mẹ là con duy nhất của ông bà ngoại, nên ngoại rất thương yêu 3 đứa cháu. Ông bà làm nghề chế biến nước mắm, và Mẹ thường bắt xe đò chở nước mắm hoặc cá khô từ Phan Thiết vào Long Khánh, Gia Kiệm, Phúc Nhạc, Phương Lâm, Định Quán, Sài Gòn… để bán. Mỗi lần tới Gia Kiệm, Mẹ được ông bà Hòe ở xứ Gia Yên cho ở nhờ, rồi Mẹ gánh nước mắm đi đến tận các nhà hàng xóm chung quanh. Mỗi lần Mẹ gánh 20 lít nước mắm nặng nề từ xóm này sang xóm kia, đường ruộng đất lại khó đi, trên nắng dưới nóng hay mưa gió, Mẹ vẫn đều gánh hàng rong như vậy từ ngày này qua ngày khác, cho tới khi bán hết chuyến hàng rồi mới trở về Phan Thiết.

Thấy Mẹ gánh nặng như vậy, nhiều lần Uyên Phương tập gánh mong giúp Mẹ một tay, nhưng không tài nào gánh nổi. Mỗi lần thử cho gánh lên vai, Uyên Phương đều cảm thấy đau cả vai rồi lật đật bỏ gánh xuống. Thế mà Mẹ đã gánh như vậy suốt 20 năm dài từ 1975 tới 1995, năm mà Ba Má và 3 chị em Uyên Phương từ giã ông bà ngoại, những người thân yêu, quê hương làng xóm để đi định cư ở Atlanta, Georgia, Hoa Kỳ.

Từ nhỏ tới lớn 3 chị em Uyên Phương được ông bà ngoại và Mẹ cho ăn học ngày hai buổi cắp sách đến trường. Mẹ hy sinh vất vả kiếm tiền nuôi con. Ngày ấy Mẹ khỏe lắm, vất vả nhưng chẳng thấy khi nào than mệt. Hết chuyến cá khô này, rồi qua chuyến nước mắm khác. Đi liên tục, có khi Mẹ về đến nhà rất khuya, đặt lưng xuống nghỉ chừng 3 tiếng đồng hồ, rồi 3 giờ sáng Mẹ lại thức dậy lật đật bắt xe đò đi chuyến khác.

Uyên Phương nhớ có lần mùa Hè nghỉ học, Uyên Phương cùng đi với Mẹ một chuyến cá khô và nước mắm đến Gia Kiệm. Xe đò từ Phan Thiết khi ngang qua căn cứ số 4 nghe tiếng còi thổi, tài xế cho xe dừng lại bên lề đường. Uyên Phương thấy nhiều công an, thuế vụ ầm ầm kéo tới, họ ra lệnh mọi người xuống xe, rồi lục soát từ mui xe cho tới gầm xe. Sau khi lục soát xong, họ ghi biên lại gì đó và bắt Mẹ phải đóng thuế hàng hóa. Mẹ hết lời năn nỉ họ vẫn không tha. Họ buộc phải đóng tiền lộ phí, nếu không họ tịch thu hết hàng hóa. Mẹ chỉ chở nước mắm và cá khô ở nhà làm ra bán kiếm sống nuôi con, chứ nào phải hàng hóa quốc cấm gì đâu, thế mà họ làm khó dễ bắt đóng tiền phạt. Thắc mắc hỏi Mẹ, Mẹ giải thích là họ làm tiền con ạ. Mẹ thấy vô lý lắm nhưng mình không cãi lại được công an thuế vụ, vì họ làm theo lý của kẻ có quyền có thế, chứ chẳng theo luật pháp gì đâu con ạ. Mỗi lần như thế, coi như bị lỗ vốn, mất đi một chuyến hàng. Người dân nghèo khổ lại càng túng thiếu hơn.

***

Gần 3 tiếng đồng hồ sau, bác sĩ Kashlan từ phòng phẫu thuật bước ra cho biết cuộc giải phẫu ruột hoàn tất bình thường, nhưng vì Mẹ bị suyễn, phổi rất yếu khiến khó thở, huyết áp lại cao, nên cần phải chuyển Mẹ qua phòng ICU (Intensive Care Unit) để được chăm sóc theo dõi đặc biệt. Uyên Phương rất lo sợ khi nghe bác sĩ nói như thế. Hai lần giải phẫu ruột trước đây, Mẹ không cần ở khu ICU.

Đến phòng ICU, nhìn thấy Mẹ nhắm mắt nằm bất động trên giường với các dụng cụ y khoa gắn đầy trên cơ thể Mẹ, Uyên Phương bủn rủn tay chân. Một giây gắn vào lỗ mũi, giây gắn vào miệng, máy theo dõi nhịp tim, các giây IV dẫn thuốc vào cơ thể Mẹ. Hơi thở Mẹ yếu ớt. Các y tá và các bác sĩ ra vào liên tục theo dõi điều chỉnh từng việc chuyên môn. Ba luôn bên cạnh Mẹ; chắc tâm trạng ông cũng đang rối bời.

Hôm sau, bác sĩ nói Mẹ bị thiếu máu, nên 600ml máu được truyền vào thân thể Mẹ. Uyên Phương gọi “má ơi, má ơi, má ơi” nhiều lần, Mẹ vẫn nằm im bất động. Sang ngày thứ ba có lúc Mẹ nhúc nhích mở mắt một chút nhưng rồi nhắm lại ngay. Ba ở trong phòng ICU trông chừng Mẹ suốt ngày đêm.

Hằng ngày Uyên Phương ở lại với Mẹ tới 11 giờ đêm. Tối nào cũng thấy có người ở phòng đợi ICU khóc lóc nức nở vì mất người thân yêu. Những lúc này, Uyên Phương cảm nhận được phần nào sự đau khổ của họ; chẳng biết nói gì hơn là cầu nguyện cho linh hồn người mới qua đời và gia đình liên hệ.

Thấy vậy, Uyên Phương cũng hồi hộp và lo sợ bâng quơ, tự nhủ thầm trong lòng rằng nếu Chúa gọi Mẹ về trong đêm nay thì gia đình mình sẽ ra sao. Nghĩ thế Uyên Phương cảm thấy sợ hãi, rùng mình. Lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, Uyên Phương đọc kinh lần chuỗi như thường lệ, nhưng lòng trí khó tập trung, nước mắt chảy dài. Uyên Phương luôn thầm thỉ lời nguyện tắt xin phó dâng mọi sự trong tình yêu thương của Chúa: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu, xin thương xót cứu chữa Mẹ con qua cơn bệnh hiểm nghèo này.

***

Năm ngày trôi qua trong phòng ICU mà Mẹ vẫn không tỉnh lại, Ba thì lo lắng tột cùng, luôn trông chừng Mẹ, đọc hết kinh này qua kinh khác, hết lần hạt mân côi đến chuỗi lòng thương xót Chúa khẩn cầu cho Mẹ sớm được tỉnh dậy. Ba xin phép nghỉ việc hai tuần lễ để thường trực ở bệnh viện với Mẹ. Uyên Phương hiện diện liên tục để nghe ngóng diễn tiến bệnh trạng của Mẹ mỗi khi các bác sĩ và y tá đến khám nghiệm.

Vài ngày sau phải trở lại sở làm việc. Người xếp cũng rất thông cảm, nên cho phép Uyên Phương mỗi ngày đi làm trễ và về sớm để vào bệnh viện thăm nom Mẹ. Y tá cho biết Mẹ rất đau đớn với vết mổ lớn nên phải tiêm thuốc giảm đau đều đều để Mẹ ngủ yên. Chân tay Mẹ cũng được cột lại, vì khi tỉnh lại Mẹ sẽ cảm thấy đau đớn và khó chịu với các máy trợ tim, trợ phổi chung quanh, rồi sẽ giãy giụa và có thể giật đứt các đường giây dẫn qua mũi miệng và cơ thể Mẹ.

Tới ngày thứ 6 ở phòng ICU, nhằm ngày 1 tháng 5 lễ thánh Giuse Lao Động và cũng là ngày đầu tháng hoa kính Đức Mẹ. Đặc biệt hôm nay là ngày kỷ niệm 41 năm thành hôn của Ba Má. Ba bên giường bệnh của Mẹ. Trước khi đi làm, Uyên Phương ghé qua chúc mừng Ba Má, và cho biết chiều nay đi làm về sẽ mua hoa đến nhà thờ dâng kính khấn xin Đức Mẹ chữa lành cho Má.

Xong việc ở sở, Uyên Phương ghé tiệm mua đoá hoa hồng vàng rất đẹp, rồi chạy ngay tới bệnh viện. Vào tới khu ICU, ông xã Uyên Phương chờ sẵn ở đó và cho biết chưa được vào bên trong vì Mẹ cựa quậy giật đứt 1 ống IV đang truyền thuốc ra khỏi lồng ngực, nên bác sĩ và các y tá đang chụp quang tuyến, xem xét và điều chỉnh lại các đường giây liên hệ. Ngồi chờ ở phòng đợi, vợ chồng Uyên Phương lần chuỗi cầu nguyện.

Chợt nhìn qua khung cửa sổ thấy bóng dáng bác sĩ Kashlan từ phòng ICU đi ngang qua, Uyên Phương vội bước nhanh đến hỏi thăm ông: “Thưa bác sĩ, Mẹ tôi có sao không?” Ông trả lời: “She’ll be ok, but she needs time to recovery.” Biết Mẹ không có gì khác thường, Uyên Phương an tâm hơn, rồi trở lại phòng đợi.

Đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua mà sao y tá vẫn chưa cho vào, Uyên Phương sốt ruột gọi điện thoại vào phòng ICU hỏi thăm. Y tá nói vào được rồi. Uyên Phương nhanh chân bước vào ngay, thấy Mẹ nửa tỉnh nửa mê, tay chân giãy giụa liên tục dù đang bị trói vào thành giường; chắc Mẹ rất khó chịu với mấy cái ống giây dụng cụ y khoa, muốn giật ra khỏi miệng và mũi.

Đứng sát bên giường Mẹ, Uyên Phương cảm thấy đau đớn dùm cho Mẹ; biết Mẹ đang chịu những cơn đau dằn vặt. Uyên Phương ghé tai hỏi nhẹ “Má ơi, Má đau lắm phải không?” Dù Mẹ không nói ra được, nhưng Uyên Phương hiểu được là Mẹ muốn gỡ mấy cái máy này ra cho Mẹ dễ thở. Uyên Phương nói với Mẹ: “Con không gỡ ra được Má à, chỉ có y tá và bác sĩ mới tháo ra được thôi.”

Uyên Phương nâng lấy bàn tay yếu ớt của Mẹ để Mẹ khỏi nghịch ngợm với các đường giây ngổn ngang quanh cơ thể Mẹ. Hỏi thăm khi nào mới bỏ các ống này ra, y tá nói không biết vì còn tùy thuộc vào tình trạng sức khỏe của Mẹ mà bác sĩ sẽ định lượng. Người Mẹ thì ướt đẫm mồ hôi. Uyên Phương thầm thỉ cầu xin Chúa cho Mẹ sớm bình phục.

***

Gần 5 giờ chiều thứ Bảy, Uyên Phương nhờ ông xã ở lại canh chừng Mẹ, em đến nhà thờ dâng hoa cho Đức Mẹ và tham dự thánh lễ. Rời bệnh viện đến nhà thờ, trong thánh lễ Uyên Phương cầu nguyện cho các người đau yếu bệnh tật, và cách riêng cho Mẹ được ơn chữa lành.

Lễ xong, Uyên Phương mang bình hoa đến trước bàn thờ Đức Mẹ, thắp lên một ngọn nến, qùy dưới chân Mẹ, tự nhiên bật khóc nức nở, Uyên Phương nài xin Đức Mẹ: “Mẹ ơi, con van xin Mẹ cầu bầu cùng Chúa Giêsu con Mẹ chữa lành cho Má con. Con xin dâng người Mẹ của con trong tay Đức Mẹ, xin Đức Mẹ thương xót gia đình con, Má con đang nằm trên giường bệnh ở phòng ICU mà không biết sẽ ra sao. Mấy cái dụng cụ y khoa gắn vào cơ thể Má con làm cho Má rất đau đớn và khó chịu lắm; Má con đang vất vả với các dụng cụ đó, xin Đức Mẹ chữa lành cho Má con. Con cảm thấy sợ hãi lắm Đức Mẹ ơi, xin cứu Má con qua cơn bệnh hiểm nghèo này. Con xin hứa với Đức Mẹ kể từ ngày hôm nay và suốt cuộc đời con, mỗi ngày thứ Bảy con xin dâng lên Đức Mẹ một bó hoa, xin Đức Mẹ nhận lấy tấm lòng thành của con.”

Ngước lên nhìn ánh mắt Đức Mẹ thật hiền từ, Uyên Phương cảm nhận được Đức Mẹ đang lắng nghe lời tâm sự và cầu xin với Đức Mẹ. Giây phúc đó Uyên Phương cảm thấy tâm hồn được bình an, vén tay áo lau những giọt nước mắt và thinh lặng nhìn ngắm Đức Mẹ. Uyên Phương nghe một tiếng rất rõ trong lòng “con về đi, Mẹ con sẽ được chữa lành.” Sửa sang lại bình hoa, Uyên Phương cúi đầu chào Đức Mẹ và ra xe trở lại bệnh viện.

Bước vào phòng ICU, Uyên Phương thấy Mẹ nằm ngủ yên, tay chân không giãy giụa như lúc trước khi Uyên Phương đi lễ nữa. Khuôn mặt Mẹ ngủ rất bình an, ông xã Uyên Phương kể cho biết là Mẹ mới thiếp ngủ đi chừng 15 phút. Đứng cạnh giường Mẹ, hơi thở của Mẹ thật yếu ớt, thỉnh thoảng Mẹ trở mình. Ba của Uyên Phương cũng trở lại với Mẹ sau khi đi lễ chiều thứ Bảy về, tiếp tục ở bên cạnh Mẹ.

Vợ chồng Uyên Phương về nhà nghỉ ngơi một chút và bữa cơm tối qua loa với những đồ hộp sẵn có trong nhà, rồi Uyên Phương cùng với ông xã trở lại bệnh viện. Ba cho biết y tá mới tắm rửa và thay ra giường cho Má. Mẹ mở mắt nhìn vợ chồng Uyên Phương. Y tá nói nhịp tim, huyết áp và nhiệt độ trong cơ thể Mẹ bình thường. Nghe thế, Uyên Phương mừng lắm! Gần 11 giờ khuya, Mẹ lại ngủ thiếp đi, vợ chồng Uyên Phương cùng với Ba đọc kinh dâng đêm, làm dấu thánh giá trên trán Mẹ, hôn Mẹ, rồi vợ chồng Uyên Phương rời khỏi bệnh viện.

Sáng sớm Chúa nhật hôm sau, điện thoại reo, Ba vui mừng báo tin cho biết là Mẹ đã tỉnh dậy, bác sĩ đã tháo ra bớt một ống dẫn vào miệng Mẹ, y tá dìu Mẹ ra khỏi giường và cho Mẹ ngồi dựa lưng trên ghế sofa nghỉ ngơi. Uyên Phương mừng lắm lái xe ngay tới thăm Mẹ. Một số các bác, cô, chú đến bệnh viện thăm Mẹ sau thánh lễ ở nhà thờ; hỏi có nhận ra ai không, Mẹ cười rất tươi, dù tiếng nói không rõ nhưng Mẹ nhớ và gọi tên từng người một. Mọi người cùng lần chuỗi thương xót cầu nguyện cho Mẹ sớm khỏe mạnh lại. Mẹ rất vui bắt tay từng người và xin tiếp tục cầu nguyện cho Mẹ.

Một ngày Chúa nhật trôi qua với nhiều niềm vui khi thấy tình trạng sức khỏe Mẹ tốt hơn. Uyên Phương thầm cảm tạ Chúa và Đức Mẹ Maria đã cứu sống Mẹ. Bác sĩ truyền thức ăn vào ống IV cho Mẹ. Đến chiều cô y tá hôm qua trở lại làm việc, cô cũng rất mừng thấy Mẹ đang dần dần được phục hồi. Cô tiếp tục chăm sóc Mẹ rất chu đáo; cô nói rằng cô xem Mẹ như người chị của cô vậy. Vợ chồng Uyên Phương ở lại tới gần nửa đêm mới trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau, trước khi đi làm Uyên Phương lại vào bệnh viện với Mẹ. Gặp thầy Sáu Phú và cô cũng đến thăm Mẹ sau khi đi lễ sáng thứ Hai về. Vào khu ICU, Uyên Phương gặp bác sĩ chuyên khoa tim cho biết là nhịp tim của Mẹ tốt hơn, và hôm nay sẽ chuyển Mẹ qua phòng thường không cần ở phòng ICU nữa. Những ngày qua Uyên Phương lo sợ lắm vì biết có nhiều người qua đời ở khu ICU. Bây giờ biết Mẹ sẽ rời khu ICU, trong lòng cảm thấy bớt lo sợ phần nào. Ba cũng rất mừng thở phào nhẹ nhõm; suốt tuần lễ qua Ba mất ăn mất ngủ và rất mệt mỏi vì mỗi đêm ông chập chờn ngồi ngủ trên chiếc ghế sofa canh chừng Mẹ.

Trưa nay y tá chuyển Mẹ sang phòng khác, thấy Mẹ tươi tỉnh hơn. Đến sở làm vài tiếng đồng hồ, buổi chiều Uyên Phương trở lại bệnh viện. Y tá cho biết là Mẹ khá hơn rất nhiều. Ở phòng thường, y tá và bác sĩ đến theo dõi bệnh lý ít hơn bên phòng ICU. Mẹ nằm ở đây tới sáng ngày thứ tư thì bác sĩ Kashlan đến thăm và ông nói là Mẹ sẽ xuất viện chiều tối nay. Khi biết y tá đang chuẩn bị hồ sơ xuất viện, Uyên Phương nhìn thấy nét mặt Mẹ rất vui. Buổi chiều y tá trực tháo ra hết các ống giây IV đang gắn trên người Mẹ, rồi hướng dẫn các chi tiết cần thiết khi Mẹ về nhà như việc sử dụng các loại thuốc và hẹn ngày tái khám sau một tuần lễ. Uyên Phương ký giấy tờ xuất viện cho Mẹ, y tá dìu Mẹ lên xe lăn và đưa xuống lầu 1 ra cửa. Ba thì xách các đồ dùng, còn Uyên Phương đi nhanh ra bãi đậu xe để lái xe tới cửa bệnh viện đón Mẹ.

Cả nhà vui mừng đón Mẹ về nhà sau 12 ngày ở bệnh viện. Vợ chồng Phúc & Rose cùng 2 cháu bé Benedict và Sophia từ Chicago về Atlanta thăm Mẹ. Hai tuần lễ sau, Hùng Phi cũng sắp xếp về họp mặt quây quần bên Mẹ. Bác sĩ cho y tá hằng ngày đến nhà giúp Mẹ. Sức khoẻ Mẹ đang từ từ được phục hồi...

Uyên Phương ghi lại những diễn tiến và tâm tình trên đây về cơn bệnh hiểm nghèo của Mẹ trong những ngày vừa qua, mong nói lên niềm tin và tấm lòng tạ ơn Đức Mẹ Maria đã cầu bầu cùng Chúa Giêsu chữa lành cho Mẹ. Con khấn nguyện và phó thác cuộc đời của Ba Má và từng người thân yêu trong vòng tay từ mẫu của Đức Mẹ. Xin Chúa thương xót gia đình chúng con!