Không biết phải nói thế nào, khi nhìn vào cái thuở ban đầu của Giáo hội sơ khai: “ Các tín hữu chuyên cần nghe các Tông Đồ giảng dạy, luôn hiệp thông với nhau, siêng năng tham dự lễ bẻ bánh, và cầu nguyện không ngừng” (Cv 2, 42). Thật là một bức tranh tuyệt tác của Đấng Phục sinh mang lại cho các tín hữu. Chúng ta có thể thấy được, một đôi nét nổi bật trong cộng đoàn các tín hữu sau biến cố Đức Giêsu sống lại:

Một cộng đoàn hiệp nhất, yêu thương và cầu nguyện

Một cộng đoàn chịu bách hại vì Danh Đức Kitô

Một cộng đoàn thực sự có Chúa Phục sinh

Cộng đoàn hiệp nhất, yêu thương và cầu nguyện

Không cần phải tìm đâu xa, lật giở các trang sách của Công Vụ các Tông đồ, chúng ta sẽ thấy rõ điều này. Phải chăng đây là mẫu mực của một xã hội cộng sản nguyên thuỷ trong thời kỳ đầu, khi mọi người đều có thể hoà chung trong một nhịp sống của cộng đồng, không ai bị thiếu thốn hay bị loại trừ. Đích điểm của mỗi người là làm chứng cho Đức Giêsu Phục sinh. Bằng chính đời sống bác ái, gắn bó với nhau trong cùng một niềm tin, các Tông đồ và các tín hữu làm thành một gia đình trong ấm, ngoài êm. Một gia đình yêu thương, trách nhiệm. Mọi thành viên đều có ý thức và lý tưởng sống trong cộng đoàn: “ Tất cả các tín hữu hợp nhất với nhau, và để mọi sự làm của chung. Họ đem bán đất đai, của cải, lấy tiền chia cho mỗi người tuỳ theo nhu cầu. Họ đồng tâm nhất trí, ngày ngày chuyên cần đến đền thờ. Khi làm lễ bẻ bánh tại tư gia, họ dùng bữa với lòng đơn sơ vui vẻ. Họ ca tụng Thiên Chúa và được toàn dân thương mến” (Cv 2, 44-47).

Cộng đoàn chịu bách hại, gian nan, thử thách

Sau những bài giảng của Phêrô và các Tông Đồ, số các tín hữu ngày càng gia tăng, từ ba ngàn người (Cv 2,41), rồi đến năm ngàn (Cv 4,4), và hơn thế nữa. Các thủ lãnh Do thái, kỳ mục và các kinh sư tỏ vẻ khó chịu, ghen tức. Họ tìm đủ mọi cách để bắt bớ các Tông Đồ và những tín hữu theo các Ngài. Mặc cho các thế lực trần gian với những mưu mô, xảo trá. Các Tông đồ vẫn không hề lùi bước, và khi bị chất vấn trước các vị có thẩm quyền trong xã hội, Phêrô và Gioan đã không ngần ngại xác định lập trường của các Ngài: “ Xin hỏi: nghe lời các ông hơn là nghe lời Thiên Chúa, điều ấy có phải lẻ trước mặt Thiên Chúa không? Các ông thử xét xem! (Cv 4,19). Tù đày, đòn roi, và bị cho là những người nghiện rượu, các Tông đồ vẫn trung kiên và vượt qua những thử thách với lòng hân hoan, phấn khởi: “ Họ cho gọi các Tông Đồ lại mà đánh đòn và cấm các ông không được nói đến Danh Đức Giêsu” (Cv 5, 40), những cơn bách hại ngày một dâng cao và dần dần trở nên tàn khốc. Nếu đọc lại lịch sử của Giáo hội sơ khai, suốt trong ba thế kỷ đầu, chúng ta sẽ nhận thấy sự bách hại dành cho những người theo Chúa Kitô phải trả với giá thế nào.

Cộng đoàn có Chúa Giêsu Phục sinh

Nếu Đức Giêsu không sống lại, thì các cánh cửa vẫn đóng kín, và câu chuyện về Đấng Phục sinh sẽ dần vào dĩ vãng. Thế nhưng, đâu hẳn là thế, nhóm các Tông Đồ và các tín hữu đầu tiên đã đón nhận được sức mạnh của Đấng đã chiến thắng tử thần. Từ trong những cảm nghiệm của những lần hiện ra, Chúa Giêsu đã chứng tỏ cho họ, Ngài vẫn đang sống và đồng hành cùng với các ngài. Nếu làm một cuộc so sánh và trắc nghiệm tâm lý trên các Tông Đồ, chúng ta sẽ thấy có sự thay đổi một cách hết sức lạ lùng. Trước Chúa Phục sinh, họ là những con người thất vọng, khiếp đảm, với bao nỗi sợ hãi chất chồng. Nhưng sau khi Chúa Giêsu sống lại, các Tông đồ xuất hiện với vai trò của những người rao giảng tin mừng của Chúa phục sinh. Vượt lên những giới hạn của con người, các Ngài trở nên những chứng nhân anh dũng của Chúa Giêsu, và lời rao giảng, cũng như đời sống của các Ngài đã làm cho hạt gống đức tin ngày một lớn mạnh hơn.

Giáo Hội sơ khai và Giáo hội ngày hôm nay vẫn là một, được xây dựng trên nền tảng của Chúa Giêsu Phục sinh. Một Giáo hội hiệp nhất, yêu thương và phải đối diện với những cơn bách hại mới, trong thời kỳ các phương tiện truyền thông tha hồ mà công kích. Đá tảng “Phêrô”, vẫn trường tồn và hiên ngang với những cơn địa chấn liên tiếp và ngày một dữ dội. Như xưa trên biển hồ Tibêria, Đức Giêsu Phục sinh vẫn đứng đợi các Tông Đồ từ sáng sớm, khi bình minh cho đến lúc hoàng hôn, thì hôm nay cũng vậy, Ngài vẫn ở cùng Giáo hội mọi ngày cho đến thời sau hết.