Chúa Nhật 20 thường niên B

Giới luật lớn nhất, quan trọng nhất mà người Do thái phải dạy cho con cháu,phải nhắc nhở nhau: “Phải yêu mến Thiên Chúa là Chúa của ngươi hết linh hồn và hết trí khôn ngươi” (Mt 22, 37), và họ nhạo báng các thần khác của dân ngoại: "Thần tượng của chúng chỉ là vàng bạc, do chính tay phàm nhân làm ra, có miệng mà không biết nói, có mắt mà không nhìn thấy, có tai mà chẳng nghe biết gì, có mũi mà không ngửi được, câm điếc và bất động, kẻ tạo nên chúng hãy ra như chúng (Tv 135, 15-18).

Với giáo lý độc thần tuyệt đối và đòi hỏi gắt gao phải tuân giữ suốt cả lịch sử Dân Chúa với những hình phạt nặng nề vì tội vừa thờ Thiên Chúa vừa thờ thần dân ngoại (Bắc quốc bị xoá bỏ, Nam quốc bị lưu đày sang Babylon ) là bài học lịch sử đớn đau. Bây giờ người đương thời với Chúa Kytô đang chịu ách thống trị của dân ngoại Roma, dân vừa ý thức tội lỗi trong lịch sử và tội lỗi của họ. Họ đang mong chờ một một Đấng Kytô được Thiên Chúa sai đến giải thoát cho họ thì họ được nghe “con ong Giuse” nói: “Tôi từ trời mà đến”(Ga 6,42)

Tin ông nói thật là... loạn !! Loạn vì thỉnh thoảng có kẻ nổi lên, xưng mình là Kytô và bị nhà cầm quyền tiêu diệt, gây khổ luỹ cho bao nhiêu người. Lại nữa, thính giả không phải là dân ở miền Giêrusalem thủ đô xa đây, mà thính gỉa đang nghe Chúa giảng là dân Galilê đang đứng trên đất Galilê biết rõ lý lịch Đức Kytô không sai chỗ nào được: "Ông là Giêsu, con ông Giuse, cha mẹ ông ta chúng ta đều biết hết” (Gioan 6,42).

Miệng nói “từ trời xuống mà thực ra con người Giêsu ở trong nhà ông Giuse chui ra”?. Tuy nhiên, tác giả Gioan cho biết họ chỉ nói “lẩm bẩm thôi”, không to tiếng chất vấn hoặc phản đối, họ nể gia đình ông Giuse một chút phải không hay là nể người đã qua đời? (thánh Giuse đã qua đời mấy năm trước) hay là dân Galilê hiền hơn nơi khác?

Chỉ biết là Chúa Giêsu không rút lại lời nói, trái lại Ngài nói công khai tiếng lẩm bẩm phản đối của thính giả và Ngài đổ dầu thêm: Chúa Cha là Cha của Ngài và công việc của Chúa Cha là: "Lôi kéo mọi người đến cho Ngài” (Ga 6, 44), và còn nhấn mạnh Ngài là bánh trường sinh của Chúa Cha và ai ăn thì được sống đời đời (xem Gioan 6, 51)

Đến lúc Chúa Kytô bảo: "Bánh tôi sẽ ban tặng chính là thịt tôi đây để cho thế gian được sống”, người Do thái tranh luận vơi nhau: Ai lại ăn thịt người bao giờ?.

Các môn đệ (những người đi theo Chúa không ở trong Nhóm Mười Hai) bỏ Chúa và đây là dịp thánh Phêrô tuyên xưng Đức Tin: "Bỏ Thầy thì chúng con biết theo ai, Thầỳ mới có lời ban sự sống đời đời”. Không chắc thánh Phêrô hiểu được cách thức Chúa Kytô cho dân “ăn thịt của Ngài” như chúng ta đang hiểu không, có điều thánh nhân đã xác tín đươc nhờ theo sát Chúa Kytô trong thời gian khá lâu, cân nhắc và đánh giá được Chúa Kytô với các thầy Do thái, với cả các ngôn sứ để nhận ra được bỏ Chúa thì mất “lời ban sự sống đời đời”.

Còn các môn đệ khác “bai bai” Chúa, có thể họ giỏi giáo lý Cựu ươc hơn các ông “dân chài” nầy: chỉ có một Giavê Thiên Chúa mà thôi.Chúng ta có thể nghĩ đến thánh Phaolô bắt đạo để bảo vệ đạo Do thái. Chúa Kytô phải hiện ra để quật ngã Phaolo, Phaolo mới đầu hàng …. Chắc chắn Chúa cũng dùng cách nào đó để kéo họ về với Chúa trong đó có sự đóng góp của nhân vật chính là Chúa Cha.

Có lẽ phải nói tới trong dịp lễ Mông triệu nầy: Đức Maria thì sao? Không ai hiểu rõ Con Mình cho bằng người Mẹ và không ai hiểu Mẹ Mình cho bằng người con có hiếu. Khởi đầu thời rao giảng công khai, tại tiệc cưới ở Cana, Đức Mẹ đã biết rõ Con Mình khi bảo những người giúp đám: “Người bảo làm sao các anh cứ làm đúng như vậy” (Gioan 2, 5 ). Không như các bà mẹ khác hay

khoe khoang con cái mình, Đức Mẹ yên lặng, đi sau con mình để kéo dài lời dạy của Mẹ ở tiệc cưới Cana. Đức Mẹ cũng đóng vai trò kéo người ta đến với Con Mình tức là cộng tác với Chúa Cha.

Thời nay, Chúa Cha và Đức Mẹ vẫn đang lôi kéo mọi người về với Chúa Kytô trong đó có công đóng góp của chúng ta mà Hôi Thánh đang nhắc nhở và kêu gọi.