Mặc dù đang ở cái tuổi già thì chưa già, nhưng trẻ thì cũng không hẳn trẻ, nhưng gần đây tôi ngại ra đường lắm. Cách đây chưa đầy một năm tôi còn xông xáo đi lại, ai kêu đi đâu cũng hăng hái đi, nhiều khi đi cả những chuyện không đáng để đi. Nhưng bây giờ thì tôi cũng ngạc nhiên về chính mình. Dường như tôi không còn là tôi nữa. Tôi không còn muốn đi nữa, dù là đi đâu. Tôi ngại lô cốt! Nhân cái sự ngại ra đường vì lô cốt của tôi, một người bạn đã truy phong cho tôi danh hiệu ‘cha già’ mặc dù đang ở cái tuổi xồn xồn tóc xanh chưa bạc màu.
Đèn Saigon ngọn xanh ngọn đỏ, anh ra ngõ lô cốt khắp nơi. Báo chí gần đây than phiền về mấy cái lô cốt ở Saigon ghê lắm. Lô cốt mọc lên như nấm. Hồi đầu năm, báo chí đưa tin là sẽ có 65km đường bị đào xới trong Saigon, sau đó đính chính lại là 75km làm bà con nghe mà tá hoả tam tinh. Nạn lô cốt làm tắc nghẽn giao thông, ảnh hưởng nặng nề đến công ăn việc làm của dân chúng. Ra ngõ đi đâu, vượt qua bao nhiều là lô cốt trên đường phố cũng bở hơi tai. Yêu em chín núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua…nhưng anh e không vượt qua nổi mấy cái lô cốt em ơi!!! Mỗi lần mấy cha bạn mời đi dâng lễ xa xa, tôi vẫn thường hay ca bài ca cô cốt lắm. Địa điểm tôi hay đi dâng Lễ ngày Chúa Nhật, năm ngoái chỉ cần 20 phút là tới, năm nay nhiều khi mất cả tiếng đồng hồ.
Ối xời, vượt qua mấy cái lô cốt mà nhằm nhò gì Tám. Ở Việt Nam mình biết bao nhiều cái còn phải vượt qua, vượt qua khó khăn, vượt qua nghèo đói, vượt cầu, vượt sông thấy mà phát ớn và hồi hộp vì không biết bao nhiêu là hiểm nguy đang rình rập mình trước mặt. Thôi thì đủ thứ để vượt. Nhưng có một thứ vượt qua mà tôi thấy đòi hỏi phải gan góc lắm, can đảm lắm mới làm nổi: Vượt qua chính sự sợ hãi trong con người mình. Và, bên cạnh cái vượt qua sự sợ hãi đó, còn phải vượt qua người em ruột của Mr. Sợ là Mr. Nghi Ngờ. Nói theo như ngôn ngữ nhà đạo của mình thì không có Ơn Chúa phù trợ thì vượt không nổi đâu. Sức người có hạn, lực bất tòng tâm.
Nghĩ tới Phục sinh, chúng ta hiểu nôm na là Chúa sống lại. Chúa sống lại mở lối cho chúng ta con đường đưa đến sự sống vĩnh cửu. Nói như Thánh Phaolô nếu Chúa không sống lại thì chúng ta là người khốn nạn lắm, đức tin của chúng ta hão huyền. Sự sống đời đời là cùng đích là cứu cánh mà chúng ta ai ai cũng nhắm tới.
Nói về Phục Sinh theo nghĩa sống lại từ cõi chết thú thật khó nói lắm. Đơn giản là vì nó không năm trong trải nghiệm thực tế của chúng ta. Chúng ta hầu như chưa ai có trải nghiệm ‘từ trong cõi chết sống lại’ là gì, nên khó ăn khó nói về mầu nhiệm vượt qua này lắm. Vượt qua sự chết để đi vào sự sống!
Nhưng tôi nghĩ Phục Sinh không chỉ là một biến cố xa xưa của quá khứ cách đây gần 2000 năm Chúa sống lại. Phục Sinh cũng không chỉ là một tương lai mà chúng ta ngồi đó chờ một ngày đẹp trời nhắm mắt xuôi tay ‘xác loài người ngày sau sống lại’. Tôi nghĩ mầu nhiệm Phục Sinh theo cái nghĩa vượt qua nó gần gũi tôi lắm, gần đến nỗi tôi phải sống với nó từng ngày từng giây phút của cuộc đời. Phục Sinh theo nghĩa vượt qua sự sợ hãi trong con người của mình, vượt qua cái sự nghi ngờ được sanh ra do bởi cái sự sợ tiềm ẩn trong con người của mình.
Tôi thấy bài đọc Phúc âm Chúa nhật II Phục Sinh ý nghĩa ghê (Jn 19:20-31). Mấy anh tông đồ xưa ăn cùng mân, ngũ cùng chỗ, làm việc gần gũi với Chúa như rứa, thế mà trải qua mộc cuộc bể dâu của khổ nạn, mấy anh bỏ chạy té khói. SỢ! ‘Cửa nhà các môn đệ tụ họp đóng kín vì sợ người Do thái’. Mà cái sự sợ đó cũng hơi vô lý, vì ở thời điểm đó, mấy người Do thái có ai bắt bớ sách nhiễu đâu, mà mấy anh môn đệ đã sợ rồi. Ngay như anh Phêrô cả, mới bị một người đàn bà chân yếu tay mềm ‘hỏi thăm’ vài câu thôi mà đã xanh máu mặt rồi. Chối Chúa lia lịa, đến nỗi ngày nay ta có câu thành ngữ nổi tiếng “chối như Phêrô chối Chúa” là vậy. Sợ mà lị!
Gẫm tới thân mình, tôi tự thấy mình cũng thuộc giống người sợ hãi đó, chứ có hay ho gì hơn mấy anh tông đồ đâu. Sợ lắm đi thôi. Mà sợ cái chi mới được chớ? Suy nghĩ kỹ thì thấy cái cục sợ to đùng đó không phải từ ngoài mà từ bên trong chính con người của mình. Nó làm cho mình sống không phải với con người thật của mình, mà hình như sống với cái mặt nạ nào đó. Khi mình rời bỏ đám đông để trở về với con người thật của mình, lúc đó mới thấy sợ mình. Các môn đệ đóng cửa phòng lại rồi sợ. Mình trở về với cái cõi một mình ta với ta thì cũng thấy sợ lắm. Trong đêm trường, chợt thấy ta là ác quỉ. Ác quỉ hiện nguyên hình không hề che đậy. Có vậy mới thông cảm cái sợ của mấy anh tông đồ năm xưa. Ông tổng thống nước Mỹ, hình như Roosevelt= thì phải, nói một câu để đời “There is nothing to fear, but fear itself.” Không có gì để sợ ngoài chính cái sự sợ hãi.
Mà sợ cái chi mới được chớ? Ừa, chắc là sợ cái con người mà mình đang là. Con người đó hình như không thật là mình. Chỉ khi mình về với căn phòng của tâm hồn, đóng cửa lại, không còn phải sợ ai nữa, chỉ mình trơ trụi với mình, với một chút thật thà thì mình sẽ biết con người của mình. Trong thinh lặng của đêm trường, ác quỉ bất chợt hiện hình. Chỉ có trong sự trơ trụi, nakedness, mình mới là con người thật. Ngay cả dưới cái bộ áo quần mắc tiền đẹp đẽ, anh vẫn là trơ trụi, trơ trụi sau cái mã đó. Làm sao mà vượt qua được cái sự sợ này hè? Lực bất tòng tâm. Sợ người khác thì ta cứ việc bỏ đi chỗ khác. Sợ hoàn cảnh, ta có thể kiếm chỗ khác dung thân. Nhưng nỗi sợ nằm ngay trong mình ta, nó ngày đêm kè kè bên cạnh thì biết chạy nơi mô? Sự sợ hãi đó nơi các tông đồ được đánh tan khi Chúa Phục Sinh hiện đến và ở giữa họ. Làm sao tôi có thể vượt qua được cái sự sợ đó nếu không có Chúa hiện ra và ở với tôi. Mầu nhiệm Phúc Sinh nó thật với tôi ngày hôm nay là vậy, khi tôi biết vượt qua chính cái sợ về con người không thật của mình, vượt qua cái ác quỉ trong mình.
Nói tới cái anh chàng có họ hàng gần gũi với Mr. Sợ là Mr. Nghi Ngờ. Tôi thích cái anh Tôma ghê nghen. Ai chê cái sự nghi ngờ của Tôma chứ tôi thì thích lắm. Xã hội loài người ngày nay làm gì mà được văn minh tiến bộ, nếu không có cái đầu óc tò mò nhiều chuyện, nghi hoặc. Đâu phải tình cờ mà cái anh chàng Newton rỗi hơi nằm dưới gốc cây táo rồi tò mò nghi vấn tại sao trái tạo lại rụng xuống đất mà không rớt ngược lên trời? Cũng may mà nhờ những cái đầu óc nhiều chuyện nghi vấn đó mà thiên hạ bước đi những bước dài trong khoa học kỹ thuật đó chớ. Không có những đầu óc tò mò nghi vấn nhiều chuyện đó, biết đâu ngày nay thiên hạ vẫn còn è cổ đạp xe đạp dài dài, làm gì mà có máy bay, phi thuyền mà đi vù vù, sáng London chiều New York, ăn sáng tại Sydney ăn tối ở Saigon. Cũng tại cái đầu óc tò mò nhiều chuyện nên mới được như rứa đó chớ. Tôi nghĩ anh chàng Tôma này xứng đáng làm quan thầy các nhà bác học đó. Mấy anh mấy chị bác học dễ gì mà chấp nhận những định lý có sẵn nếu không chứng mình và thử nghiệm thực tế. Đa nghi như Tôma mà lị. Dám đặt câu hỏi là bước đầu để vượt qua cái sợ hãi của ngu dốt. Thầy cô nên thích những học trò ‘hơi nhiều chuyện tò mò’ hỏi này hỏi nọ.
Đức tin của mỗi người chúng ta làm sao trưởng thành và xác tín được nếu không biết đặt câu hỏi và tò mò hiếu kỳ như Tôma “Nếu mắt tôi không nhìn thấy, tay tôi không sờ chạm đến….thì tôi không tin.” Mấy đứa trẻ thiếu nhi vào nhà thờ nghịch ngợm nói chuyện ồn ào, một Soeur già khuyên: Sao tụi con không biết kính trọng sự hiện diện của Chúa trong nhà thờ. Tụi con nít thật thờ thà ngơ ngáo: Oh, mà làm sao chúng con biết có sự hiện diện của Chúa trong nhà thờ hả Soeur? Soeur già chỉ lên nhà Tạm Mình Thánh Chúa nơi có ngọn đèn điện chớp chớp cắt nghĩa: Khi nào các con nhìn lên nhà Tạm thấy đèn chớp chớp là biết Chúa đang hiện diện trong đó. Đám con nít tỏ lòng sùng kính im re. Chúa nhật sau, vào nhà thờ, cái đám con nít ranh chứng nào tật đó, lại ồn ào mất trật tự. Soeur già lại mắng: Sao tụi con không biết kính trọng sự hiện diện của Chúa trong nhà Tạm? Một đứa nhanh miệng thật thà: Soeur ơi, hôm này Chúa đi vắng rồi, vì đèn nhà tạm không thấy chớp chớp nữa. Thì ra hôm đó cúp điện thì làm gì mà có đèn chớp chớp. Phải nói là phục cái đầu óc tò mò đến thực tế quá sức của trẻ con ghê.
Nhưng tò mò, thắc mắc, đặt nghi vấn để rồi xác định và thăng tiến là điều đáng khích lệ. Con nít nhiều khi tò mò hỏi linh tinh làm người lớn bực mình, nhưng những đứa trẻ như vậy lại lớn lên với đầu óc lành mạnh, healthy doubt. Sư nghi ngờ đặt câu hỏi cũng có tính tích cực của nó. Sự nghi vấn của Tôma đã đưa Tôma đến niềm tin xác định “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con.” Các tông đồ như Tôma, họ nghi vấn không phải là để rồi bế tắc trong cái sự nghi vấn của mình, mà để rồi vượt qua và xác tín hơn nữa về điều mình tin. Không vượt qua được sự nghi vấn để xác tín, thì sự nghi vấn đó khác gì ‘đa nghi như Tào Tháo.’
Nếu đức tin của chúng ta chỉ là thứ đức tin con nhà đạo dòng cha truyền con nối thì e rằng cũng như hạt giống rơi trên vỉa hè, bụi gai, đất cạn. Gặp gian nan thử thách, nó như bị chim tha hoặc chết ngạt khô héo. Sự nghi vấn làm cho chúng ta tò mò và đặt vấn đề với những gì mà người ta đút mớn cho mình như mớn cho trẻ con ăn, baby fed! Nó cũng có thể làm cho nền tảng của những gì mà chúng ta một thời tin như đinh đóng cột lung lay, dường như muốn sụp đổ. Có những thứ mà xưa này chúng ta cứ cho đó là chân lý, bỗng dưng chúng ta hồ nghi không biết nó có còn là chân lý? Nó làm cho chúng ta đau đớn muốn ngã quỵ. Các tông đồ như Tôma đã trải nghiệm được điều này. Họ nghi vấn không phải để rồi bế tắc trong sự nghi vấn của mình. Sau biến cố Phục Sinh, họ đã trở nên như những hạt giống rơi vào đất tốt, mục nát đi, họ vượt qua chính mình, vượt qua sự ngờ vực để rồi thăng tiến và xác định hơn nữa niềm tin của mình. Có như vậy họ mới can đảm đổ máu và sống chết vì điều mình tin.
Thì ra trải nghiệm Phục Sinh tuy xa mà gần. Gần lắm, gần đến nỗi nó ở ngay trong ta mà không phải rong rủi mất thời gian tìm kiếm nơi nào. Nói chuyện trải nghiệm về biến cố Phục Sinh của các tông đồ xưa cũng như là để ôn cố tri tân. Trải nghiệm của họ cũng là trải nghiệm của chúng ta. Một trải nghiệm của sự biến đổi nội tâm, biến đổi giá trị, biến đổi thế giới quan và từ đó biến đổi con người và nhân cách sống của người đó. Transformation!
Phục Sinh là vượt qua. Vượt qua con người của sợ hãi vì cái không thật trong mình. Vượt qua sự hồ nghi, sự hồ nghi mà được sanh ra do bởi đánh mất đi niềm tin ở nới chính con người của mình. Vượt qua những thứ mình thấy được trong đời sống hàng ngày thì dể, nhưng vượt qua những thứ có thật mà mắt mình không nhìn thấy vì nó tiềm ẩn sâu xa trong con người của chúng ta thì quả là một thách đố. Chúng ta không có phúc nhìn thấy Chúa Phục Sinh như các tông đồ xưa. Nhưng chúng ta tin chúng ta cũng trải nghiệm cùng một trải nghiệm Phục Sinh như họ. Phúc cho ai không thấy mà tin.
Mùa Phục Sinh 2009
Đèn Saigon ngọn xanh ngọn đỏ, anh ra ngõ lô cốt khắp nơi. Báo chí gần đây than phiền về mấy cái lô cốt ở Saigon ghê lắm. Lô cốt mọc lên như nấm. Hồi đầu năm, báo chí đưa tin là sẽ có 65km đường bị đào xới trong Saigon, sau đó đính chính lại là 75km làm bà con nghe mà tá hoả tam tinh. Nạn lô cốt làm tắc nghẽn giao thông, ảnh hưởng nặng nề đến công ăn việc làm của dân chúng. Ra ngõ đi đâu, vượt qua bao nhiều là lô cốt trên đường phố cũng bở hơi tai. Yêu em chín núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua…nhưng anh e không vượt qua nổi mấy cái lô cốt em ơi!!! Mỗi lần mấy cha bạn mời đi dâng lễ xa xa, tôi vẫn thường hay ca bài ca cô cốt lắm. Địa điểm tôi hay đi dâng Lễ ngày Chúa Nhật, năm ngoái chỉ cần 20 phút là tới, năm nay nhiều khi mất cả tiếng đồng hồ.
Ối xời, vượt qua mấy cái lô cốt mà nhằm nhò gì Tám. Ở Việt Nam mình biết bao nhiều cái còn phải vượt qua, vượt qua khó khăn, vượt qua nghèo đói, vượt cầu, vượt sông thấy mà phát ớn và hồi hộp vì không biết bao nhiêu là hiểm nguy đang rình rập mình trước mặt. Thôi thì đủ thứ để vượt. Nhưng có một thứ vượt qua mà tôi thấy đòi hỏi phải gan góc lắm, can đảm lắm mới làm nổi: Vượt qua chính sự sợ hãi trong con người mình. Và, bên cạnh cái vượt qua sự sợ hãi đó, còn phải vượt qua người em ruột của Mr. Sợ là Mr. Nghi Ngờ. Nói theo như ngôn ngữ nhà đạo của mình thì không có Ơn Chúa phù trợ thì vượt không nổi đâu. Sức người có hạn, lực bất tòng tâm.
Nghĩ tới Phục sinh, chúng ta hiểu nôm na là Chúa sống lại. Chúa sống lại mở lối cho chúng ta con đường đưa đến sự sống vĩnh cửu. Nói như Thánh Phaolô nếu Chúa không sống lại thì chúng ta là người khốn nạn lắm, đức tin của chúng ta hão huyền. Sự sống đời đời là cùng đích là cứu cánh mà chúng ta ai ai cũng nhắm tới.
Nói về Phục Sinh theo nghĩa sống lại từ cõi chết thú thật khó nói lắm. Đơn giản là vì nó không năm trong trải nghiệm thực tế của chúng ta. Chúng ta hầu như chưa ai có trải nghiệm ‘từ trong cõi chết sống lại’ là gì, nên khó ăn khó nói về mầu nhiệm vượt qua này lắm. Vượt qua sự chết để đi vào sự sống!
Nhưng tôi nghĩ Phục Sinh không chỉ là một biến cố xa xưa của quá khứ cách đây gần 2000 năm Chúa sống lại. Phục Sinh cũng không chỉ là một tương lai mà chúng ta ngồi đó chờ một ngày đẹp trời nhắm mắt xuôi tay ‘xác loài người ngày sau sống lại’. Tôi nghĩ mầu nhiệm Phục Sinh theo cái nghĩa vượt qua nó gần gũi tôi lắm, gần đến nỗi tôi phải sống với nó từng ngày từng giây phút của cuộc đời. Phục Sinh theo nghĩa vượt qua sự sợ hãi trong con người của mình, vượt qua cái sự nghi ngờ được sanh ra do bởi cái sự sợ tiềm ẩn trong con người của mình.
Tôi thấy bài đọc Phúc âm Chúa nhật II Phục Sinh ý nghĩa ghê (Jn 19:20-31). Mấy anh tông đồ xưa ăn cùng mân, ngũ cùng chỗ, làm việc gần gũi với Chúa như rứa, thế mà trải qua mộc cuộc bể dâu của khổ nạn, mấy anh bỏ chạy té khói. SỢ! ‘Cửa nhà các môn đệ tụ họp đóng kín vì sợ người Do thái’. Mà cái sự sợ đó cũng hơi vô lý, vì ở thời điểm đó, mấy người Do thái có ai bắt bớ sách nhiễu đâu, mà mấy anh môn đệ đã sợ rồi. Ngay như anh Phêrô cả, mới bị một người đàn bà chân yếu tay mềm ‘hỏi thăm’ vài câu thôi mà đã xanh máu mặt rồi. Chối Chúa lia lịa, đến nỗi ngày nay ta có câu thành ngữ nổi tiếng “chối như Phêrô chối Chúa” là vậy. Sợ mà lị!
Gẫm tới thân mình, tôi tự thấy mình cũng thuộc giống người sợ hãi đó, chứ có hay ho gì hơn mấy anh tông đồ đâu. Sợ lắm đi thôi. Mà sợ cái chi mới được chớ? Suy nghĩ kỹ thì thấy cái cục sợ to đùng đó không phải từ ngoài mà từ bên trong chính con người của mình. Nó làm cho mình sống không phải với con người thật của mình, mà hình như sống với cái mặt nạ nào đó. Khi mình rời bỏ đám đông để trở về với con người thật của mình, lúc đó mới thấy sợ mình. Các môn đệ đóng cửa phòng lại rồi sợ. Mình trở về với cái cõi một mình ta với ta thì cũng thấy sợ lắm. Trong đêm trường, chợt thấy ta là ác quỉ. Ác quỉ hiện nguyên hình không hề che đậy. Có vậy mới thông cảm cái sợ của mấy anh tông đồ năm xưa. Ông tổng thống nước Mỹ, hình như Roosevelt= thì phải, nói một câu để đời “There is nothing to fear, but fear itself.” Không có gì để sợ ngoài chính cái sự sợ hãi.
Mà sợ cái chi mới được chớ? Ừa, chắc là sợ cái con người mà mình đang là. Con người đó hình như không thật là mình. Chỉ khi mình về với căn phòng của tâm hồn, đóng cửa lại, không còn phải sợ ai nữa, chỉ mình trơ trụi với mình, với một chút thật thà thì mình sẽ biết con người của mình. Trong thinh lặng của đêm trường, ác quỉ bất chợt hiện hình. Chỉ có trong sự trơ trụi, nakedness, mình mới là con người thật. Ngay cả dưới cái bộ áo quần mắc tiền đẹp đẽ, anh vẫn là trơ trụi, trơ trụi sau cái mã đó. Làm sao mà vượt qua được cái sự sợ này hè? Lực bất tòng tâm. Sợ người khác thì ta cứ việc bỏ đi chỗ khác. Sợ hoàn cảnh, ta có thể kiếm chỗ khác dung thân. Nhưng nỗi sợ nằm ngay trong mình ta, nó ngày đêm kè kè bên cạnh thì biết chạy nơi mô? Sự sợ hãi đó nơi các tông đồ được đánh tan khi Chúa Phục Sinh hiện đến và ở giữa họ. Làm sao tôi có thể vượt qua được cái sự sợ đó nếu không có Chúa hiện ra và ở với tôi. Mầu nhiệm Phúc Sinh nó thật với tôi ngày hôm nay là vậy, khi tôi biết vượt qua chính cái sợ về con người không thật của mình, vượt qua cái ác quỉ trong mình.
Nói tới cái anh chàng có họ hàng gần gũi với Mr. Sợ là Mr. Nghi Ngờ. Tôi thích cái anh Tôma ghê nghen. Ai chê cái sự nghi ngờ của Tôma chứ tôi thì thích lắm. Xã hội loài người ngày nay làm gì mà được văn minh tiến bộ, nếu không có cái đầu óc tò mò nhiều chuyện, nghi hoặc. Đâu phải tình cờ mà cái anh chàng Newton rỗi hơi nằm dưới gốc cây táo rồi tò mò nghi vấn tại sao trái tạo lại rụng xuống đất mà không rớt ngược lên trời? Cũng may mà nhờ những cái đầu óc nhiều chuyện nghi vấn đó mà thiên hạ bước đi những bước dài trong khoa học kỹ thuật đó chớ. Không có những đầu óc tò mò nghi vấn nhiều chuyện đó, biết đâu ngày nay thiên hạ vẫn còn è cổ đạp xe đạp dài dài, làm gì mà có máy bay, phi thuyền mà đi vù vù, sáng London chiều New York, ăn sáng tại Sydney ăn tối ở Saigon. Cũng tại cái đầu óc tò mò nhiều chuyện nên mới được như rứa đó chớ. Tôi nghĩ anh chàng Tôma này xứng đáng làm quan thầy các nhà bác học đó. Mấy anh mấy chị bác học dễ gì mà chấp nhận những định lý có sẵn nếu không chứng mình và thử nghiệm thực tế. Đa nghi như Tôma mà lị. Dám đặt câu hỏi là bước đầu để vượt qua cái sợ hãi của ngu dốt. Thầy cô nên thích những học trò ‘hơi nhiều chuyện tò mò’ hỏi này hỏi nọ.
Đức tin của mỗi người chúng ta làm sao trưởng thành và xác tín được nếu không biết đặt câu hỏi và tò mò hiếu kỳ như Tôma “Nếu mắt tôi không nhìn thấy, tay tôi không sờ chạm đến….thì tôi không tin.” Mấy đứa trẻ thiếu nhi vào nhà thờ nghịch ngợm nói chuyện ồn ào, một Soeur già khuyên: Sao tụi con không biết kính trọng sự hiện diện của Chúa trong nhà thờ. Tụi con nít thật thờ thà ngơ ngáo: Oh, mà làm sao chúng con biết có sự hiện diện của Chúa trong nhà thờ hả Soeur? Soeur già chỉ lên nhà Tạm Mình Thánh Chúa nơi có ngọn đèn điện chớp chớp cắt nghĩa: Khi nào các con nhìn lên nhà Tạm thấy đèn chớp chớp là biết Chúa đang hiện diện trong đó. Đám con nít tỏ lòng sùng kính im re. Chúa nhật sau, vào nhà thờ, cái đám con nít ranh chứng nào tật đó, lại ồn ào mất trật tự. Soeur già lại mắng: Sao tụi con không biết kính trọng sự hiện diện của Chúa trong nhà Tạm? Một đứa nhanh miệng thật thà: Soeur ơi, hôm này Chúa đi vắng rồi, vì đèn nhà tạm không thấy chớp chớp nữa. Thì ra hôm đó cúp điện thì làm gì mà có đèn chớp chớp. Phải nói là phục cái đầu óc tò mò đến thực tế quá sức của trẻ con ghê.
Nhưng tò mò, thắc mắc, đặt nghi vấn để rồi xác định và thăng tiến là điều đáng khích lệ. Con nít nhiều khi tò mò hỏi linh tinh làm người lớn bực mình, nhưng những đứa trẻ như vậy lại lớn lên với đầu óc lành mạnh, healthy doubt. Sư nghi ngờ đặt câu hỏi cũng có tính tích cực của nó. Sự nghi vấn của Tôma đã đưa Tôma đến niềm tin xác định “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con.” Các tông đồ như Tôma, họ nghi vấn không phải là để rồi bế tắc trong cái sự nghi vấn của mình, mà để rồi vượt qua và xác tín hơn nữa về điều mình tin. Không vượt qua được sự nghi vấn để xác tín, thì sự nghi vấn đó khác gì ‘đa nghi như Tào Tháo.’
Nếu đức tin của chúng ta chỉ là thứ đức tin con nhà đạo dòng cha truyền con nối thì e rằng cũng như hạt giống rơi trên vỉa hè, bụi gai, đất cạn. Gặp gian nan thử thách, nó như bị chim tha hoặc chết ngạt khô héo. Sự nghi vấn làm cho chúng ta tò mò và đặt vấn đề với những gì mà người ta đút mớn cho mình như mớn cho trẻ con ăn, baby fed! Nó cũng có thể làm cho nền tảng của những gì mà chúng ta một thời tin như đinh đóng cột lung lay, dường như muốn sụp đổ. Có những thứ mà xưa này chúng ta cứ cho đó là chân lý, bỗng dưng chúng ta hồ nghi không biết nó có còn là chân lý? Nó làm cho chúng ta đau đớn muốn ngã quỵ. Các tông đồ như Tôma đã trải nghiệm được điều này. Họ nghi vấn không phải để rồi bế tắc trong sự nghi vấn của mình. Sau biến cố Phục Sinh, họ đã trở nên như những hạt giống rơi vào đất tốt, mục nát đi, họ vượt qua chính mình, vượt qua sự ngờ vực để rồi thăng tiến và xác định hơn nữa niềm tin của mình. Có như vậy họ mới can đảm đổ máu và sống chết vì điều mình tin.
Thì ra trải nghiệm Phục Sinh tuy xa mà gần. Gần lắm, gần đến nỗi nó ở ngay trong ta mà không phải rong rủi mất thời gian tìm kiếm nơi nào. Nói chuyện trải nghiệm về biến cố Phục Sinh của các tông đồ xưa cũng như là để ôn cố tri tân. Trải nghiệm của họ cũng là trải nghiệm của chúng ta. Một trải nghiệm của sự biến đổi nội tâm, biến đổi giá trị, biến đổi thế giới quan và từ đó biến đổi con người và nhân cách sống của người đó. Transformation!
Phục Sinh là vượt qua. Vượt qua con người của sợ hãi vì cái không thật trong mình. Vượt qua sự hồ nghi, sự hồ nghi mà được sanh ra do bởi đánh mất đi niềm tin ở nới chính con người của mình. Vượt qua những thứ mình thấy được trong đời sống hàng ngày thì dể, nhưng vượt qua những thứ có thật mà mắt mình không nhìn thấy vì nó tiềm ẩn sâu xa trong con người của chúng ta thì quả là một thách đố. Chúng ta không có phúc nhìn thấy Chúa Phục Sinh như các tông đồ xưa. Nhưng chúng ta tin chúng ta cũng trải nghiệm cùng một trải nghiệm Phục Sinh như họ. Phúc cho ai không thấy mà tin.
Mùa Phục Sinh 2009