PHAN THIẾT - Ngày 29.11.2008, Đức Giám Mục Phan thiết, Phaolô Nguyễn Thanh Hoan cùng đồng tế với 60 linh mục, đã cung hiến Thánh đường Giáo xứ Gio Linh, Hạt Hàm tân. Trời âm u, mưa ảm đạm những ngày qua do áp thấp nhiệt đới. Bởi tình mến thương nên có đông đảo tu sĩ nam nữ và khoảng 3.000 giáo dân cùng đội mưa gió đến chung lời tạ ơn. Các linh mục và ân nhân xa gần đến Gio linh để chia sẽ niềm vui với bà con giáo dân và chúc mừng Cha quản xứ Philipphê Lê Trọng Phan, ngài đã 73 tuổi, vẫn miệt mài xây dựng, hoàn thành ngôi Nhà thờ và nhiều công trình khác; thật đáng khâm phục lòng nhiệt thành với Nhà Chúa của cha già.
Một chặng đường dài hơn 36 năm kể từ mùa hè đỏ lửa 1972, trải qua bao gian khó nhọc nhằn, nay Gio Linh đã có Ngôi Nhà thờ mới khang trang bề thế, một trang sử mới đựơc mở ra nơi miền đất cát cằn cỗi gió bay.
Giáo xứ Gio linh có gốc gác từ Tỉnh Quãng Trị. Những tín hữu di cư vào Nam tránh đạn bom qua hai cuộc chiến ác liệt nhất: Mậu Thân 1968 và Mùa Hè Đỏ Lửa 1972. Trung Lương và Gio Linh nằm ở địa đầu giới tuyến 17, ven sông Bến Hải, ranh giới chia cắt Nam Bắc. Dân chúng ở đó gánh chịu những trận bão pháo mưa đạn của cả hai bên Cộng sản và Cộng hoà. Từ năm 1966 bà con rời bỏ quê hương, đến tỵ nạn ở Cam Lộ, một số giáo dân đến định cư ở Hà Thanh, Quán Ngang. Chiến tranh từ 1968 đến 1972, lan rộng và dữ dội, dân Quãng Trị di tản vào thành phố Đà Nẵng, sống tạm trong những trại tỵ nạn.
Năm 1973 đoàn người tỵ nạn lại lên đường vào Nam. Định cư tại vùng đất Bình Tuy với ước mơ an cư lạc nghiệp. Chiến tranh để lại những nổi đau thương mất mát. Nhiều gia đình trắng tay vì ly loạn, phải bỏ đi tất cả để mong đựơc sống. Nhiều mất mát tang thương, cha mẹ mất con cái, vợ chồng mất nhau, anh em trong gia đình thất lạc.
Di dân từ Quãng Trị vào Nam tập trung vào ba địa phương chính: Đông Hà, Động Đền và Sơn Mỹ. Các Linh mục cùng đồng hành với giáo dân trên hành trình di tản, lập nên các giáo xứ mới: Thánh Linh, Đông Hà, Tin Mừng, Phục sinh và Gio linh.
Năm 1974, cha cố Phaolô Trương Công Giáo di cư cùng đoàn người tỵ nạn. Ngài quy tụ các giáo hữu tản mác từ nhiều nơi hợp với giáo dân gốc Quán Ngang của ngài rồi lập thành giáo xứ mới lấy tên là Gio Linh. Số giáo dân lúc này là 2000. Cha xứ cùng bà con bắt tay làm Nhà thờ. Rừng bạt ngàn. Đất bao la nhưng toàn cát trắng. Gần một năm, ngôi nhà thờ gỗ sắp hoàn thành thì biến cố 1975 làm thay đổi tất cả.
Nhiều gia đình bỏ miền đất này đi lập nghiệp nơi khác. Một số tìm đường “vượt biên” tìm tự do. Đất cát khô cằn. Cuộc sống quá khó khăn.Dân chúng bắt đầu phá rừng, bán củi, đốt than, làm rẫy để sinh sống. Mấy mươi năm định cư nơi đây mà đời sống người dân không nhích lên nổi. Trong nhà, phương tiện duy nhất để làm ăn là chiếc xe đạp thồ, thồ cây gỗ từ rừng về và thồ than củi đi Lagi bán. Năm 1983, cha già Giáo đến tuổi hưu. Đức Cha Nicolas bổ nhiệm cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Vân Nam làm quản xứ. Sống hoà mình với dân nghèo, cha xứ làm vườn, làm nghề chằm nón để sinh sống. Cuộc sống chật vật thiếu thốn mà ấm áp tình cha con. Đến năm 1990, ngài sửa chữa lại nhà thờ, tô tường, tráng nền ximăng, sơn sửa mái tôn, làm lại dàn kèo cột, đóng trần.
Tháng 6 năm 1994, Đức Cha Nicolas bổ nhiệm cha Philipphê Lê Trọng Phan về làm quản xứ. Cha Nam lên Cù Mi nhận nhiệm sở mới.
Bước đầu, cha xứ mới kêu gọi giáo dân tập trồng cây tràm khắp khuôn viên giáo xứ rộng 4ha. Vườn tràm đem lại màu xanh sức sống, toả bóng mát cho giáo xứ. Nhờ vườn tràm, giáo xứ là dàn giáo và đóng mới toàn bộ ghế quỳ trong nhà thờ.
Năm 1998, cha xứ xây nhà xứ.
Năm 2003, xây nhà giáo lý, xây nhà trẻ, mời các Nữ Tu Dòng Mến Thánh Giá Phan Thiết về giúp giáo xứ, mở nhà trẻ.
Nhà thờ xuống cấp trầm trọng. Mùa mưa nước tràn vào khắp nơi. Đức Cha Nicolas khuyến khích xây lại mới. Giáo xứ nghèo nên lo ngại vì kinh phí quá lớn. Tuy vậy, tin tưởng vào tình thương và sự quan phòng của Chúa, thì “mọi sự đều có thể làm được”. Đó là động lực để cha xứ và cộng đoàn chung tay xây nhà thờ mới.
Ngày 28. 4.2006, lễ đặt viên đá đầu tiên. Sau đó, tháo gỡ nhà thờ cũ, xây nhà kho, làm nhà thờ tạm.
Ngày 6. 11.2006, khởi công xây dựng. Điều đáng kính nể là nhà thờ đổ mái bêtông mà giáo xứ tự làm lấy từ công giáo dân. Mua sắm máy móc và dụng cụ thi công. Nhờ Kỹ sư Hòa ở xứ Đồng Tiến và kỹ sư Mười ở Sài gòn giám sát thi công. Bà con giáo dân đóng góp công lao động ròng rã hai năm, khoảng năm ngàn ngày công. Sự lao nhọc vì nhà Chúa như chất keo gắn bó mọi người lại trong tình hiệp nhất chung tay xây Nhà Chúa.
Cuối năm2007, vật giá trở nên bất ổn. Năm 2008, giá cả leo thang từng ngày, giá sắt tăng dần lên gấp bốn, ximăng lên gấp đôi, tiền lương công thợ cũng lên gấp đôi. Cha xứ đầu bạc phơ vì quá lo lắng.Nhờ sự trợ giúp của Bộ Truyền giáo, Giáo phận Stuttgar, Đức, tổ chức Koch Foundation, Mỹ và nhiều ân nhân, nên giáo xứ đã hoàn thành ngôi Nhà Thờ khang trang.
Gio linh, một giáo xứ miền biển. Ngày đêm sóng vỗ hoà quyện trong tiếng chuông, đan xen trong lời kinh tiếng hát sáng tối của cộng đoàn làm nên một nét rất riêng tư của xứ đạo miền quê vùng duyên hải. Cùng với Ngôi Nhà Thờ mới bề thế, Giáo xứ Gio linh đã làm nên một cộng đoàn đức tin sống động, hiệp nhất yêu thương đưa xứ đạo ngày càng phát triển.
Trong bài phỏng vấn ĐGM Giuse Nguyễn Chí Linh về Thượng Hội Đồng Giám Mục và Giáo Hội Việt Nam (VietCatholic 02/11/2008), phóng viên đặt câu hỏi:
Với tinh cách Phó Chủ Tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, Đức cha đã tham dự mục vụ ở nhiều nơi: Lavang, Phát diệm, Sài gon, …theo Đức cha, hình ảnh nào diễn tả người công giáo Việt Nam hiện nay một cách trung thực hơn cả?
Đức Cha Linh trả lời: “Hình ảnh trung thực” hơn cả, đó là một khái niệm có tính cách tương đối. Tương đối bởi vì nó hoàn toàn tuỳ theo quan điểm riêng của mỗi người. Theo chủ quan của tôi, hình ảnh diễn tả người công giáo Việt Nam hiện nay trung thực hơn cả là hình ảnh một người giáo dân đang tham gia công trình xây dựng nhà thờ: không hận thù, tạm quên việc sinh kế, hết lòng vì Nước Chúa, vì Giáo Hội…
Cầu chúc cha xứ và giáo dân Giáo xứ Gio linh với ngôi Nhà thờ mới đẹp đẽ, và lòng người cũng mới để mỗi người tín hữu xây dựng đền thờ tâm hồn xứng đáng cho Chúa ngự.
Vô Nhiễm 30.11.2008
Lm Giuse Nguyễn Hữu An
Thi sĩ Anh Quy, thành viên HĐMV Gio Linh đã viết bài thơ “Xứ Tôi”, gói trọn lịch sử giáo xứ.
XỨ TÔI
Xứ tôi thành lập đã lâu rồi
Ba lăm năm trời giáo phận ghi tên
Xứ tôi tên xứ Gio Linh
Là tên quận cũ của niềm Trung xa Xứ tôi có gốc từ xưa
Kề sông Bến Hải, rồi vô trong này
Lý do tám mốt đêm ngày
Chiến tranh bom đạn dân này phải đi
Thoạt đầu ngỡ tạm chia ly
Sẽ về lại chốn cắt bì cha ông
Nhưng rồi số phận long đong
Chiến tranh chưa dứt phải tìm sinh nhai
Vậy là từ năm bảy hai
Xứ tôi khó khăn đường dài đến đây
Đầu tiên sự chuyện như vầy:
Cha Giáo là thầy dẫn dắt đoàn chiên
Ngày có cơm áo gạo tiền
Ấy là công việc chính quyền cho dân
Còn Ngài là bậc tu thân
Nên việc tinh thần Ngài phải lo toan
Giáo dân ngày ấy hai ngàn
Nên phải đàng hoang xây dựng nhà Cha
Công việc ngày ấy rất là
Thuận trên, thuận dưới, thuận ta, thuận người
Vẫn không ngại ý Chúa Trời
Công việc chưa rồi, thống nhất miền nam
Thế là mọi việc dỡ dang
Phải để nửa chừng cho đến tám hai
Ấy là thời gian nổi trôi
Nhà thờ chưa rồi, gánh chụi nắng mưa
Giáo dân lúc ấy gần thưa
Nông trường, kinh tế còn thưa một phần
Đếm lại còn hơn ngàn dân
Là số ở lại nghèo nàn tả tơi
Tháng ngày hai bữa sắn, khoai
Đốt than, làm rẫy sinh nhai qua ngày
Tám ba năm ấy như vầy:
Cha Giáo già rồi nên phải nghĩ hưu
Cha Nam số phận hẩm hiu
Đức Cha đưa vào chánh xứ Gio Linh
Mở màn công việc đầu tiên
Xúc đất, đỗ nền nhà Chúa lâu năm
Cưa ván chắn cửa đàng hoàng
Để khi mưa, nước khỏi tràn vào trong
Chánh xứ đâu việc vài năm
Ngài cũng tìm nguồn tài trợ xa xa
Đem về tu sưả nhà thờ
Xây lại nhà xứ lại vừa giúp dân
Làm xong chưa được bao năm
Lệnh thuyên chuyển xuống, Ngài đành ra đi
Ngài lên ở xứ Cù Mi
Gio Linh ở lại, nhận thì cha Phan
Lòng ngài rất đổi bình an
Đến xứ nghèo nàn mà chẳng kêu ca
Dần già năm tháng trôi qua
Lúc ấy thật là khó nhọc nơi đây
Bước đầu ngài đã trồng cây
Để cho chắn gió khỏi bay cát vào
Từ trên bờ đất, bờ ao
Chẳng có chỗ nào mà chẳng trồng cây
Quay sang công việc bên này
Ngài mua đá chẻ chung tay lát đường
Xong rồi mới đến làm trường
Xây nhà giáo xứ, hội trường, nhà sơ
Từ lúc ngài đến bây giờ
Bao nhiêu cơ sở dần dà mọc lên
Cái nào cũng chắc, cũng bền
Nhưng mà ngài vẫn chưa yên được lòng
Nhìn qua nhà Chúa lâu năm
Bây giờ cũng đã dột trong, hư ngoài
Thế là quyết một, quyết hai
Tuổi đã già rồi nhưng vẫn cố lên
Ngài tìm gặp gỡ ân nhân
Trong nước, ngoài nước, người gần, người xa
Đem về xây lại nhà thờ
Cho đến bây giờ tốt đẹp khang trang
Xứ tôi nay đã rõ ràng
Cũng có hội đoàn, cũng có dòng ba
Có ban hành giáo thiệt thà
Gia trưởng, bà mẹ, với là phan sinh
Rêsa, giúp lễ thật tình
Lêdô, giới trẻ đậm tình thiếu nhi.
Anh Quy-2008
Một chặng đường dài hơn 36 năm kể từ mùa hè đỏ lửa 1972, trải qua bao gian khó nhọc nhằn, nay Gio Linh đã có Ngôi Nhà thờ mới khang trang bề thế, một trang sử mới đựơc mở ra nơi miền đất cát cằn cỗi gió bay.Giáo xứ Gio linh có gốc gác từ Tỉnh Quãng Trị. Những tín hữu di cư vào Nam tránh đạn bom qua hai cuộc chiến ác liệt nhất: Mậu Thân 1968 và Mùa Hè Đỏ Lửa 1972. Trung Lương và Gio Linh nằm ở địa đầu giới tuyến 17, ven sông Bến Hải, ranh giới chia cắt Nam Bắc. Dân chúng ở đó gánh chịu những trận bão pháo mưa đạn của cả hai bên Cộng sản và Cộng hoà. Từ năm 1966 bà con rời bỏ quê hương, đến tỵ nạn ở Cam Lộ, một số giáo dân đến định cư ở Hà Thanh, Quán Ngang. Chiến tranh từ 1968 đến 1972, lan rộng và dữ dội, dân Quãng Trị di tản vào thành phố Đà Nẵng, sống tạm trong những trại tỵ nạn.
Năm 1973 đoàn người tỵ nạn lại lên đường vào Nam. Định cư tại vùng đất Bình Tuy với ước mơ an cư lạc nghiệp. Chiến tranh để lại những nổi đau thương mất mát. Nhiều gia đình trắng tay vì ly loạn, phải bỏ đi tất cả để mong đựơc sống. Nhiều mất mát tang thương, cha mẹ mất con cái, vợ chồng mất nhau, anh em trong gia đình thất lạc.
Di dân từ Quãng Trị vào Nam tập trung vào ba địa phương chính: Đông Hà, Động Đền và Sơn Mỹ. Các Linh mục cùng đồng hành với giáo dân trên hành trình di tản, lập nên các giáo xứ mới: Thánh Linh, Đông Hà, Tin Mừng, Phục sinh và Gio linh.
Năm 1974, cha cố Phaolô Trương Công Giáo di cư cùng đoàn người tỵ nạn. Ngài quy tụ các giáo hữu tản mác từ nhiều nơi hợp với giáo dân gốc Quán Ngang của ngài rồi lập thành giáo xứ mới lấy tên là Gio Linh. Số giáo dân lúc này là 2000. Cha xứ cùng bà con bắt tay làm Nhà thờ. Rừng bạt ngàn. Đất bao la nhưng toàn cát trắng. Gần một năm, ngôi nhà thờ gỗ sắp hoàn thành thì biến cố 1975 làm thay đổi tất cả.
Nhiều gia đình bỏ miền đất này đi lập nghiệp nơi khác. Một số tìm đường “vượt biên” tìm tự do. Đất cát khô cằn. Cuộc sống quá khó khăn.Dân chúng bắt đầu phá rừng, bán củi, đốt than, làm rẫy để sinh sống. Mấy mươi năm định cư nơi đây mà đời sống người dân không nhích lên nổi. Trong nhà, phương tiện duy nhất để làm ăn là chiếc xe đạp thồ, thồ cây gỗ từ rừng về và thồ than củi đi Lagi bán. Năm 1983, cha già Giáo đến tuổi hưu. Đức Cha Nicolas bổ nhiệm cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Vân Nam làm quản xứ. Sống hoà mình với dân nghèo, cha xứ làm vườn, làm nghề chằm nón để sinh sống. Cuộc sống chật vật thiếu thốn mà ấm áp tình cha con. Đến năm 1990, ngài sửa chữa lại nhà thờ, tô tường, tráng nền ximăng, sơn sửa mái tôn, làm lại dàn kèo cột, đóng trần.
Tháng 6 năm 1994, Đức Cha Nicolas bổ nhiệm cha Philipphê Lê Trọng Phan về làm quản xứ. Cha Nam lên Cù Mi nhận nhiệm sở mới.
Bước đầu, cha xứ mới kêu gọi giáo dân tập trồng cây tràm khắp khuôn viên giáo xứ rộng 4ha. Vườn tràm đem lại màu xanh sức sống, toả bóng mát cho giáo xứ. Nhờ vườn tràm, giáo xứ là dàn giáo và đóng mới toàn bộ ghế quỳ trong nhà thờ.
Năm 1998, cha xứ xây nhà xứ.
Năm 2003, xây nhà giáo lý, xây nhà trẻ, mời các Nữ Tu Dòng Mến Thánh Giá Phan Thiết về giúp giáo xứ, mở nhà trẻ.
Nhà thờ xuống cấp trầm trọng. Mùa mưa nước tràn vào khắp nơi. Đức Cha Nicolas khuyến khích xây lại mới. Giáo xứ nghèo nên lo ngại vì kinh phí quá lớn. Tuy vậy, tin tưởng vào tình thương và sự quan phòng của Chúa, thì “mọi sự đều có thể làm được”. Đó là động lực để cha xứ và cộng đoàn chung tay xây nhà thờ mới.
Ngày 28. 4.2006, lễ đặt viên đá đầu tiên. Sau đó, tháo gỡ nhà thờ cũ, xây nhà kho, làm nhà thờ tạm.
Ngày 6. 11.2006, khởi công xây dựng. Điều đáng kính nể là nhà thờ đổ mái bêtông mà giáo xứ tự làm lấy từ công giáo dân. Mua sắm máy móc và dụng cụ thi công. Nhờ Kỹ sư Hòa ở xứ Đồng Tiến và kỹ sư Mười ở Sài gòn giám sát thi công. Bà con giáo dân đóng góp công lao động ròng rã hai năm, khoảng năm ngàn ngày công. Sự lao nhọc vì nhà Chúa như chất keo gắn bó mọi người lại trong tình hiệp nhất chung tay xây Nhà Chúa.
Cuối năm2007, vật giá trở nên bất ổn. Năm 2008, giá cả leo thang từng ngày, giá sắt tăng dần lên gấp bốn, ximăng lên gấp đôi, tiền lương công thợ cũng lên gấp đôi. Cha xứ đầu bạc phơ vì quá lo lắng.Nhờ sự trợ giúp của Bộ Truyền giáo, Giáo phận Stuttgar, Đức, tổ chức Koch Foundation, Mỹ và nhiều ân nhân, nên giáo xứ đã hoàn thành ngôi Nhà Thờ khang trang.
Gio linh, một giáo xứ miền biển. Ngày đêm sóng vỗ hoà quyện trong tiếng chuông, đan xen trong lời kinh tiếng hát sáng tối của cộng đoàn làm nên một nét rất riêng tư của xứ đạo miền quê vùng duyên hải. Cùng với Ngôi Nhà Thờ mới bề thế, Giáo xứ Gio linh đã làm nên một cộng đoàn đức tin sống động, hiệp nhất yêu thương đưa xứ đạo ngày càng phát triển.
Trong bài phỏng vấn ĐGM Giuse Nguyễn Chí Linh về Thượng Hội Đồng Giám Mục và Giáo Hội Việt Nam (VietCatholic 02/11/2008), phóng viên đặt câu hỏi:
Với tinh cách Phó Chủ Tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, Đức cha đã tham dự mục vụ ở nhiều nơi: Lavang, Phát diệm, Sài gon, …theo Đức cha, hình ảnh nào diễn tả người công giáo Việt Nam hiện nay một cách trung thực hơn cả?
Đức Cha Linh trả lời: “Hình ảnh trung thực” hơn cả, đó là một khái niệm có tính cách tương đối. Tương đối bởi vì nó hoàn toàn tuỳ theo quan điểm riêng của mỗi người. Theo chủ quan của tôi, hình ảnh diễn tả người công giáo Việt Nam hiện nay trung thực hơn cả là hình ảnh một người giáo dân đang tham gia công trình xây dựng nhà thờ: không hận thù, tạm quên việc sinh kế, hết lòng vì Nước Chúa, vì Giáo Hội…
Cầu chúc cha xứ và giáo dân Giáo xứ Gio linh với ngôi Nhà thờ mới đẹp đẽ, và lòng người cũng mới để mỗi người tín hữu xây dựng đền thờ tâm hồn xứng đáng cho Chúa ngự.
Vô Nhiễm 30.11.2008
Lm Giuse Nguyễn Hữu An
Thi sĩ Anh Quy, thành viên HĐMV Gio Linh đã viết bài thơ “Xứ Tôi”, gói trọn lịch sử giáo xứ.
XỨ TÔI
Xứ tôi thành lập đã lâu rồi
Ba lăm năm trời giáo phận ghi tên
Xứ tôi tên xứ Gio Linh
Là tên quận cũ của niềm Trung xa Xứ tôi có gốc từ xưa
Kề sông Bến Hải, rồi vô trong này
Lý do tám mốt đêm ngày
Chiến tranh bom đạn dân này phải đi
Thoạt đầu ngỡ tạm chia ly
Sẽ về lại chốn cắt bì cha ông
Nhưng rồi số phận long đong
Chiến tranh chưa dứt phải tìm sinh nhai
Vậy là từ năm bảy hai
Xứ tôi khó khăn đường dài đến đây
Đầu tiên sự chuyện như vầy:
Cha Giáo là thầy dẫn dắt đoàn chiên
Ngày có cơm áo gạo tiền
Ấy là công việc chính quyền cho dân
Còn Ngài là bậc tu thân
Nên việc tinh thần Ngài phải lo toan
Giáo dân ngày ấy hai ngàn
Nên phải đàng hoang xây dựng nhà Cha
Công việc ngày ấy rất là
Thuận trên, thuận dưới, thuận ta, thuận người
Vẫn không ngại ý Chúa Trời
Công việc chưa rồi, thống nhất miền nam
Thế là mọi việc dỡ dang
Phải để nửa chừng cho đến tám hai
Ấy là thời gian nổi trôi
Nhà thờ chưa rồi, gánh chụi nắng mưa
Giáo dân lúc ấy gần thưa
Nông trường, kinh tế còn thưa một phần
Đếm lại còn hơn ngàn dân
Là số ở lại nghèo nàn tả tơi
Tháng ngày hai bữa sắn, khoai
Đốt than, làm rẫy sinh nhai qua ngày
Tám ba năm ấy như vầy:
Cha Giáo già rồi nên phải nghĩ hưu
Cha Nam số phận hẩm hiu
Đức Cha đưa vào chánh xứ Gio Linh
Mở màn công việc đầu tiên
Xúc đất, đỗ nền nhà Chúa lâu năm
Cưa ván chắn cửa đàng hoàng
Để khi mưa, nước khỏi tràn vào trong
Chánh xứ đâu việc vài năm
Ngài cũng tìm nguồn tài trợ xa xa
Đem về tu sưả nhà thờ
Xây lại nhà xứ lại vừa giúp dân
Làm xong chưa được bao năm
Lệnh thuyên chuyển xuống, Ngài đành ra đi
Ngài lên ở xứ Cù Mi
Gio Linh ở lại, nhận thì cha Phan
Lòng ngài rất đổi bình an
Đến xứ nghèo nàn mà chẳng kêu ca
Dần già năm tháng trôi qua
Lúc ấy thật là khó nhọc nơi đây
Bước đầu ngài đã trồng cây
Để cho chắn gió khỏi bay cát vào
Từ trên bờ đất, bờ ao
Chẳng có chỗ nào mà chẳng trồng cây
Quay sang công việc bên này
Ngài mua đá chẻ chung tay lát đường
Xong rồi mới đến làm trường
Xây nhà giáo xứ, hội trường, nhà sơ
Từ lúc ngài đến bây giờ
Bao nhiêu cơ sở dần dà mọc lên
Cái nào cũng chắc, cũng bền
Nhưng mà ngài vẫn chưa yên được lòng
Nhìn qua nhà Chúa lâu năm
Bây giờ cũng đã dột trong, hư ngoài
Thế là quyết một, quyết hai
Tuổi đã già rồi nhưng vẫn cố lên
Ngài tìm gặp gỡ ân nhân
Trong nước, ngoài nước, người gần, người xa
Đem về xây lại nhà thờ
Cho đến bây giờ tốt đẹp khang trang
Xứ tôi nay đã rõ ràng
Cũng có hội đoàn, cũng có dòng ba
Có ban hành giáo thiệt thà
Gia trưởng, bà mẹ, với là phan sinh
Rêsa, giúp lễ thật tình
Lêdô, giới trẻ đậm tình thiếu nhi.
Anh Quy-2008