TÂM TÌNH TẠ ƠN
Thu về rồi. Sắc thu tràn xuống, nhuộm thắm cả một góc vườn nơi những gốc hồng đang thay lá, làm cho cả lá và trái chìm vào một biển mầu rực rỡ không bút nào tả xiết. Thu cũng khoác lên hàng phong lá nhỏ ngoài kia cái mầu vàng óng ả, chỉ thấy được khi tiết thu lành lạnh len lén tràn về thay cho làn hơi nóng của mùa hè vừa vẫy tay từ giã. Cùng với làn hơi thu, quyện trong mầu áo thu, mùa Tạ Ơn cũng trở về theo.
“Con cám ơn Đức Chúa Trời là Chúa lòng lành vô cùng, chẳng bỏ con, chẳng để con không đời đời, mà lại sinh ra con, cho con được làm người…”
Chưa có mùa Tạ Ơn nào như năm nay, khi bỗng thấy thấm thía lạ lùng những lời lẽ trong “Kinh Cám Ơn” mà ông thầy triết ngày xưa đã từng ví von là “lời kinh hữu thể học.” Quả đúng vậy, tuy tầm thường thế đấy, nhưng hiện hữu—sự có đó của vũ trụ, của hữu thể—đã là một trong những đề tài muôn thuở của triết học, nhất là của triết học phương tây.
Chưa bao giờ lời ví von của ông thầy xưa lại chính xác và hợp thời như lúc này. Phải, Chúa đã không nỡ để tôi “không” đời đời. Từ trong cõi thăm thẳm hun hút của hư vô, tiếng Chúa bỗng cất lên, dõng dạc xướng đích danh tôi. Tức thì hư vô sập đổ, và từ trong đống đổ nát ấy, tôi từ từ xuất hiện. Đó là thời khắc Thiên Chúa dựng nên tôi.
Chẳng phải là văn chương đâu nhé. Càng không phải là thần thoại. Đây chính là sự thực, một sự thực vô cùng qúy giá mà thiết tưởng, một tạo vật như tôi chẳng bao giờ báo đền Hoá Công cho đủ. Vì yêu thương, Chúa đã dựng nên tôi, khởi đi từ cõi hư vô.
Đúng, đây là sự thực đã được đề cập đến trong biên bản kỳ Thượng Hội Đồng Đặc Biệt vừa qua khi các nghị phụ bàn về Lời Chúa, trong đó có đoạn: “Thiên Chúa là một tiếng nói, bước vào sân khấu ngay từ buổi hừng đông của cuộc tạo dựng, khi nó xé toang bức màn thinh lặng của hư vô…Tạo dựng không phải là cuộc chiến giữa các vị thần thánh, như viết trong huyền thoại vùng Lưỡng Hà Điạ, mà là một lời nói đánh bại cả hư không, ngõ hầu tạo dựng nên hữu thể…Y như thánh Phaolô đã nhắc nhở, ‘Thiên Chúa đem sức sống đến cho nỗi chết, và kêu gọi cái không hiện hữu trở thành hữu thể’ (Roma 4:17).
Có bao giờ bạn tưởng tượng nếu Chúa không dựng nên bạn thì sao chăng? Có bao giờ bạn tự hỏi ‘Nếu tôi không hề hiện hữu thì thế giới này, cõi đời này, sẽ ra sao chăng? Nếu tôi không hiện hữu thì liệu cõi đời này có giống như điều người ta vẫn thường hay nói ‘không có mợ thì chợ vẫn đông’ không? Thật khó có câu trả lời. Lý do đơn giản là, nếu tôi không hiện hữu, thì chẳng có gì để nói cả. Không có gì, tuyệt nhiên, không có gì hết!
Nhưng tất cả đã đổi khác. Tất cả đã không còn như trước nữa, khi tôi có mặt trên đời, khi tôi được Thiên Chúa kéo ra từ cõi hư không. Đó là mới chỉ kể đến chính hiện hữu mà thôi, chứ chưa hề nói đến những phẩm chất của hiện hữu. Chỉ nguyên hiện hữu không thôi cũng đã đủ, cũng đã chẳng sao mà nói hết được. Hiện hữu là khôn tả.
Vì lẽ đó, mùa Tạ Ơn năm nay, điều tôi cảm tạ Chúa trước hết và trên hết, chính là “vì Chúa đã chẳng để con ‘không’ đời đời, mà lại sinh ra con, cho con được làm người.”
Nói vậy chứ không phải dễ dàng và đơn giản thế đâu, nhất là trong thời đại hôm nay, khi người ta nhân danh quyền tự do lựạ chọn, xuống đường lớn tiếng đấu tranh, dành cho được quyền tận diệt mầm sống. Nói khác đi, quyền đảo ngược tiếng nói của Chúa, để đẩy hữu thể dội ngược trở vào hư vô. Thật là vô cùng nghịch lý và phi lý. Nếu “có còn hơn không,” như xưa rầy vẫn thế, thì tại sao lại phải làm cho có thành không?
Chính vì thế mà mới đây, trong hội nghị các Giám Mục Hoa Kỳ, Đức Giám Mục Robert J. Hermann, giám quản Tổng Giáo Phận (TGP) St. Louis, đã tuyên bố rằng: “Bất kỳ một Giám Mục nào cũng có đặc quyền là được chết, nội trong ngày mai, để có thể chấm dứt ngay cái tệ nạn phá thai. Nếu chúng ta sẵn sàng chết, nội trong ngày mai, thì cho đến tận cuối đời, chúng ta cũng sẽ sẵn sàng đón nhận các lời phê phán chỉ vì chúng ta chống lại tệ nạn sát hại thơ nhi này.” Ngài còn thêm rằng người Công Giáo phải đáp ứng lại tệ nạn phá thai sao cho tương ứng với tầm mức của thảm nạn này.
Ngài cho rằng chỉ trong vòng 35 năm vừa qua, chúng ta đã mất đi các trẻ em nhiều gấp 50 lần con số các quân nhân tử trận trong các cuộc chiến từ thời Cách Mạng đến nay.
Thế nhưng có vẻ như thiên hạ chẳng hề biết đến con số 50 triệu trẻ em đã từng bị sát hại. Người ta đã làm đủ mọi cách để cứu những chú cá voi con, thế mà lại đi bỏ phiếu cho lũ chính khách phò phá thai—điều này chẳng mang một ý nghĩa nào cả. Lẽ ra thì đã có thêm cả năm chục triệu người Hoa Kỳ nữa. Quý vị nào dưới 35 tuổi đều có thể quay qua quay lại chung quanh mình để hỏi xem những người đó đang ở đâu. Để rồi sẽ kết luận: “Hên cho tôi quá, tôi còn sống đây!”
Đàng sau cái gọi là chương trình Kế Hoạch Hóa gia đình, đàng sau cái gọi là phò phá thai, đó chính là tội ác. Con người chúng ta đang trở thành nạn nhân của thứ tội ác này. Phải cứu lấy các trẻ em đang bị truy diệt, nhưng cũng phải cứu cả người lớn nữa bởi vì họ cũng đang ở bên bờ huỷ diệt miên viễn.
Vấn đề phá thai thật sự quan trọng, chính bởi vì nếu cái quyền sống căn bản mà không được bảo đảm, thì còn có thứ quyền gì tồn tại và có ý nghĩa nữa?
Đúng vậy, có rồi thì mới lựa chọn được chứ! Còn nếu không hiện hữu, nếu không có đây, thì còn chọn với lưạ gì nữa? Tiếc thay, điều xem ra là rất hiển nhiên này người ta cũng chẳng nhìn thấy!
Thì ra, đúng như Đức Tống GM Charles Chaput của TGP Denver đã nhận xét: “Qua hành động của chính những người công giáo, ta đã chứng kiến một thứ chủ nghĩa vô thần thực tiễn: đó là thờ Chúa bằng đầu môi chóp lưỡi, còn trong thực tế thì cứ coi Ngài như không hề có. Nhiều người chẳng thấy mình cần đến một đấng cứu đô. Quả vậy, người ta thấy chẳng có gì cần được cứu độ cả.” Đó mới chính là điều đáng sợ: người ta đang giẫy chết mà lại không hay biết gì cả.
“Thà như giọt mưa, ướt trên tượng đá; thà như giọt mưa, khô trên tượng đá; thà như mưa gió, đến ôm tượng đá, có còn hơn không, có còn hơn không...” Bất giác lời ca của Nguyễn Tất Nhiên lại vọng về, đậm đà, ý nghĩa, như thấm nhẹ vào hồn, len lỏi vào từng mạch tim. Và cũng không dưng, “lời kinh hữu thể” lại rung lên mấp máy trên môi lúc nào không hay: “Con cám ơn Đức Chúa Trời là Chúa lòng lành vô cùng, chẳng bỏ con, chẳng để con không đời đời, mà lại sinh ra con, cho con được làm người…”
Thu vẫn bàng bạc ngoài kia với những xác lá vàng rải rắc trên thảm cỏ xanh...
Mùa Tạ Ơn 2008