"Nếu nó nghe ngươi, thì ngươi đã lợi được người anh em".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Nếu anh em ngươi lỗi phạm, hãy đi sửa dạy nó, riêng ngươi và nó thôi. Nếu nó nghe ngươi, thì ngươi đã lợi được người anh em. Nếu nó không nghe lời ngươi, hãy đem theo một hoặc hai người nữa, để mọi việc được giải quyết nhờ lời hai hoặc ba nhân chứng. Nếu nó không nghe họ, hãy trình với cộng đoàn. Và nếu nó cũng không nghe cộng đoàn, ngươi hãy kể nó như người ngoại giáo và như người thu thuế". (Mt 18, 15-20).
Thưa lậy Chúa là Thiên Chúa của chúng con! Theo "Lời châu báu của Ngài" thì chúng con biết và nghe theo vậy thôi! Chứ thực sự để mà sữa lỗi cho anh chị em chúng con thì thật là khó vô cùng, không dễ như Lời của Chúa phán dậy đâu! Bởi đời thường thì tánh tình bất trị của chúng con là không ai chịu nhận là mình làm lỗi và lầm lỡ cả! Và không một ai thích được người khác chỉnh đốn hay sửa sai mình cả! Tuy dù trong bụng thì mười mươi là mình biết tánh tình dị hợm và chướng không giống ai của mình. Nhưng có phải mỗi một cá nhân chúng con đều muốn mình làm vua, không chịu nghe, và khuất phục ai cả! Bởi nếu mình nghe lời theo thì phải chăng mình đã công nhận với anh chị em rằng mình dở thật và thấp bé thật.
Thật sự theo con nghĩ chỉ có thể một vài người là có thể sửa lỗi của chúng con được mà thôi thưa Chúa!
Trước tiên hết người mà có thể sửa lỗi hay la rầy chúng con được, cho dù trong bụng có buồn phiền cách mấy cũng phải ráng mà dằn lòng, bấm bụng, ngồi nghe, và chịu nhận lỗi, thưa người đó không ai khác hơn là cha mẹ của chúng con. Hai đấng bậc đã có công sanh thành và dưỡng dục chúng con trong suốt cuộc đời của hai ngài. Không con cái nào mà không thương yêu kính nể cha mẹ của mình. Vì có phải hai ngài đã được Thiên Chúa kết hợp với nhau, có phận sự sinh con, nuôi dưỡng, và có trách nhiệm trên chúng con, cả thể xác và linh hồn!?
Người thứ hai con thiết nghĩ là những người đứng tuổi có thể thay thế cha mẹ mình mà trong họ hàng được rất là nhiều người kính trọng. Kính trọng theo hình thức nào đi chăng nữa! Có thể là có địa vị mà không những từ trong họ hàng đều kính nể mà ngay cả người ngoài cũng đôi khi phải lậy lục mà đến hỏi nhờ!? Giúp ý kiến? Giúp tiền bạc? Giúp đứng ra dựng vợ gả chồng? Giúp đứng ra làm chứng dùm cho đôi bên? Giúp đứng ra làm chứng dùm cho ai đó mượn một món nợ thật lớn mà chữ tín chỉ có thể có được là do ở người họ hàng này mà thôi!?
Người thứ ba con có thể nghĩ ra được để mà có thể sữa lỗi cho chúng con là đấng bậc trong hàng giáo phẩm của một cộng đoàn mà được nhiều người công nhận là thánh thiện là những bậc đáng kính, như các sơ, các thầy, các cha, và những ông bà chức sắc tham gia trong cộng đoàn lâu năm mà tiếng thơm của sự thánh thiện của họ, không ai mà không nghe tiếng và không biết đến.
Sau cùng người mà có thể sửa lỗi cho chúng con, chắc phải là người thân thiết nhất, kề cận nhất của chúng con trong gia đình, không ai khác hơn là vợ, chồng, hay bạn bè rất ư là thân thiết, không ngoài ý muốn hay ngoài mục đích là có ý gây dựng và xây dựng cho mình được nên tốt.
Chứ ngoài ra, thưa Chúa chúng con chẳng nghe ai khác nữa đâu thưa Chúa! Vì có phải chúng con chỉ thấy lỗi của anh chị em chúng con, và luôn có ý muốn sửa dậy anh chị em của mình!? Còn lỗi của chúng con ư!? Thật con thiết nghĩ, chẳng ai thấy chính lỗi của mình để mà sửa sai cả! Con nêu ra một thí dụ mà chúng con thấy rất là nhiều và rất là thường trong sự giao tiếp hằng ngày của chúng con như: Nơi công sở, nhà thờ, họ hàng, nơi bàn tiệc, và tất cả mọi nơi mà có sự tụ họp đông người, và thấy nhiều nhất là những nơi không ai quen biết ai. Có phải khi chúng con dự phần vào một bàn tiệc hay bàn ăn nào đó, thì hình như cái số người nói thì rất là nhiều!? Nhiều tới cái độ mà ai cũng tranh nhau để nói? Hoặc là tranh nhau để mà tự khoe lấy mình? Tranh nhau để mà thổi phồng mình lên? Hay là phải nói thật là nhiều và thật là nhanh, vì sợ ai đó sẽ tranh được vào trong cuộc "nói" thì sẽ bị mất phần?
Con không thấy mấy ai là người chịu nghe cả!? Có phải nếu có thì hình như những anh chị em này đã rất chán ngán cái khung cảnh quen thuộc là bắt buộc phải đến; Phải có mặt; Phải bị nghe vì là thân phận nhỏ bé, và nếu có nói cũng chẳng ai thèm nghe!? Và có phải những người càng nói nhiều lại là những người càng có rất nhiều lỗi lầm hay không thưa Chúa!? Vì bận nói quá nên không có thời giờ suy nghĩ xem rằng mình đã nói gì? Mình có đã động chạm đến rất là nhiều người? Mình đã đem chuyện không đúng của anh chị em ra mà bêu rêu và bêu xấu!? Hoặc tệ nhất là nói xấu người vắng mặt!? Có thì nói cho thành không và không thì nói thêm cho ra thành có. Có nhỏ thì thổi phồng lên cho thành to, và có ít thì thêm mắm thêm muối cho ra thật nhiều. Và rồi thì những gì họ nói hay vu khống đó lại được đến tai của người vắng mặt!? Có phải sự đời thường là thế!? Có rất nhiều người nổi tiếng là ăn nói rất năng nổ, rất mạnh dạn, và rất có khiếu!? Nhưng Chúa ơi! Chỉ cần ngồi gần và nghe họ 5 phút thôi thì sẽ hiểu ngay những anh chị em này họ "Nói năng" như thế nào ngay!
Thưa lậy Chúa! Những anh chị em này mà đi sửa lỗi cho chúng con ư!? Làm sao mà chúng con nghe theo họ cho được chứ!!?? Vì họ không trung tín trong lời nói!? Vì họ không kín miệng!? Vì họ còn nhiều lỗi hơn chúng con nữa kìa!? Vì họ chỉ muốn làm thầy dậy đời chúng con mà thôi! Ngay cả đôi khi họ còn rất là non trẻ, và rất ư là cụ non, nhưng chỉ vì họ là ông giám đốc này hay bà chủ kia,. ...
Lậy Chúa! Cuộc đời mà không có yêu thương, không có Thiên Chúa hiện diện trong cuộc đời, hay trong trái tim chai đá của chúng con, thì có phải tất cả đều là vô giá trị và là vô thường hay không thưa Chúa!? Tất cả chỉ là nước cuốn bèo trôi, không tồn tại, không ý nghĩa, không đem lại cho ta một hy vọng nào trong cuộc sống của hiện tại, quá khứ, và tương lai. Chỉ tình yêu Thiên Chúa, chúng con mới nhìn nhận và biết thế nào là Yêu thật. Yêu với ý nghĩa của Chúa là luôn cho đi. Yêu trong ý nghĩa của Chúa là hy sinh, chịu đựng, nhịn nhục, và luôn tha thứ.
Vì có phải nếu chúng con chu toàn lề luật của Chúa là luôn sống yêu thương, hòa thuận, xí xóa cho nhau, thì chúng con chẳng bao giờ có lỗi để mà cần phải sửa đổi phải không thưa Chúa!? Vì nếu chúng con giữ trọn lề luật là Kính Chúa và yêu tha nhân như yêu chính mình là điều nên trọn hảo. Khi yêu người là xem tất cả như yêu chính bản thân mình. Khi ấy sẽ hiểu thế nào là thông cảm khi anh chị em đau đớn bệnh tật. Khi ấy sẽ hiểu thế nào để mà xoa dịu anh chị em khi gặp những mất mát to lớn. Sẽ hiểu thế nào là chia sẻ khi miếng ăn thiếu thốn của từng ngày một. Hiểu thế nào là cô đơn khi về già, đối diện với cuộc sống đơn chiếc, và rất cần đến sự thăm hỏi và chăm lo của những người anh chị em biết thương cảm và chạnh lòng thương.
Lậy Chúa có phải khi chúng con tìm đến họ, quan tâm, lo lắng, và ân cần thì chuyện sửa lỗi cho nhau mới thật sự là cho nhau, và có phải chẳng những chúng con sửa đổi được họ và quan trọng nhất là họ sẽ cho chúng con biết lý do vì sao mà họ sai phạm lỗi lầm như thế! Có ai biết được lòng người khi chúng con đứng ngoài xa nhìn vào rồi dèm pha, lên án, kết tội người anh em của mình, bởi mình làm sao hiểu được cái gì đã làm cho họ khổ tâm!? Cái gì đã làm cho họ bước vào con đường tội lỗi!? Việc gì cũng vậy phải không thưa Chúa! Phải ở trong chăn thì mới biết chăn có rận, bởi có rất nhiều anh chị em của chúng con rất khéo che đậy nên không thể nào biết được chiều sâu và nỗi thống khổ của họ.
"Nếu nó nghe ngươi, thì ngươi đã lợi được người anh em". Thưa lậy Chúa dậy rất phải. Hạnh phúc cho chúng con biết bao khi chúng con có thêm được người anh em cho mình. Vì có phải hạnh phúc là mình càng có nhiều người thương mến và quan tâm cho nhau !? Hạnh phúc là con đường được trở về Quê Trời càng gần và càng nằm trong vòng tay của mình, phải không thưa Chúa!? Không hạnh phúc nào hơn là chung quanh luôn luôn có anh chị em để thăm hỏi, thông cảm, và luôn chia sẻ cho nhau. Dù cuộc sống của chúng con có khó khăn đến đâu chăng nữa nhưng hạnh phúc lại thật đầy và trên môi chúng con luôn nở những nụ cười thật tươi để trao cho nhau. Không ai vui hưởng hạnh phúc khi chỉ sống một mình trong bốn bức tường, đóng kín tâm hồn, đóng kín hai con mắt, đóng kín trái tim, mà gọi là hạnh phúc đích thực cả! Không gì bằng trao cho nhau những tiếng cười, những mẩu chuyện vui, những trăn trở trong cuộc sống từng ngày. Để vực nhau dậy khi mà cuộc sống có quá nhiều chông gai, bão tố, cạm bẫy, đớn đau, mất mát, nhưng có phải đó là con đường Thập Giá mà Chúa muốn tất cả con cái Chúa đều hướng tới. Amen.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Nếu anh em ngươi lỗi phạm, hãy đi sửa dạy nó, riêng ngươi và nó thôi. Nếu nó nghe ngươi, thì ngươi đã lợi được người anh em. Nếu nó không nghe lời ngươi, hãy đem theo một hoặc hai người nữa, để mọi việc được giải quyết nhờ lời hai hoặc ba nhân chứng. Nếu nó không nghe họ, hãy trình với cộng đoàn. Và nếu nó cũng không nghe cộng đoàn, ngươi hãy kể nó như người ngoại giáo và như người thu thuế". (Mt 18, 15-20).
Thưa lậy Chúa là Thiên Chúa của chúng con! Theo "Lời châu báu của Ngài" thì chúng con biết và nghe theo vậy thôi! Chứ thực sự để mà sữa lỗi cho anh chị em chúng con thì thật là khó vô cùng, không dễ như Lời của Chúa phán dậy đâu! Bởi đời thường thì tánh tình bất trị của chúng con là không ai chịu nhận là mình làm lỗi và lầm lỡ cả! Và không một ai thích được người khác chỉnh đốn hay sửa sai mình cả! Tuy dù trong bụng thì mười mươi là mình biết tánh tình dị hợm và chướng không giống ai của mình. Nhưng có phải mỗi một cá nhân chúng con đều muốn mình làm vua, không chịu nghe, và khuất phục ai cả! Bởi nếu mình nghe lời theo thì phải chăng mình đã công nhận với anh chị em rằng mình dở thật và thấp bé thật.
Thật sự theo con nghĩ chỉ có thể một vài người là có thể sửa lỗi của chúng con được mà thôi thưa Chúa!
Trước tiên hết người mà có thể sửa lỗi hay la rầy chúng con được, cho dù trong bụng có buồn phiền cách mấy cũng phải ráng mà dằn lòng, bấm bụng, ngồi nghe, và chịu nhận lỗi, thưa người đó không ai khác hơn là cha mẹ của chúng con. Hai đấng bậc đã có công sanh thành và dưỡng dục chúng con trong suốt cuộc đời của hai ngài. Không con cái nào mà không thương yêu kính nể cha mẹ của mình. Vì có phải hai ngài đã được Thiên Chúa kết hợp với nhau, có phận sự sinh con, nuôi dưỡng, và có trách nhiệm trên chúng con, cả thể xác và linh hồn!?
Người thứ hai con thiết nghĩ là những người đứng tuổi có thể thay thế cha mẹ mình mà trong họ hàng được rất là nhiều người kính trọng. Kính trọng theo hình thức nào đi chăng nữa! Có thể là có địa vị mà không những từ trong họ hàng đều kính nể mà ngay cả người ngoài cũng đôi khi phải lậy lục mà đến hỏi nhờ!? Giúp ý kiến? Giúp tiền bạc? Giúp đứng ra dựng vợ gả chồng? Giúp đứng ra làm chứng dùm cho đôi bên? Giúp đứng ra làm chứng dùm cho ai đó mượn một món nợ thật lớn mà chữ tín chỉ có thể có được là do ở người họ hàng này mà thôi!?
Người thứ ba con có thể nghĩ ra được để mà có thể sữa lỗi cho chúng con là đấng bậc trong hàng giáo phẩm của một cộng đoàn mà được nhiều người công nhận là thánh thiện là những bậc đáng kính, như các sơ, các thầy, các cha, và những ông bà chức sắc tham gia trong cộng đoàn lâu năm mà tiếng thơm của sự thánh thiện của họ, không ai mà không nghe tiếng và không biết đến.
Sau cùng người mà có thể sửa lỗi cho chúng con, chắc phải là người thân thiết nhất, kề cận nhất của chúng con trong gia đình, không ai khác hơn là vợ, chồng, hay bạn bè rất ư là thân thiết, không ngoài ý muốn hay ngoài mục đích là có ý gây dựng và xây dựng cho mình được nên tốt.
Chứ ngoài ra, thưa Chúa chúng con chẳng nghe ai khác nữa đâu thưa Chúa! Vì có phải chúng con chỉ thấy lỗi của anh chị em chúng con, và luôn có ý muốn sửa dậy anh chị em của mình!? Còn lỗi của chúng con ư!? Thật con thiết nghĩ, chẳng ai thấy chính lỗi của mình để mà sửa sai cả! Con nêu ra một thí dụ mà chúng con thấy rất là nhiều và rất là thường trong sự giao tiếp hằng ngày của chúng con như: Nơi công sở, nhà thờ, họ hàng, nơi bàn tiệc, và tất cả mọi nơi mà có sự tụ họp đông người, và thấy nhiều nhất là những nơi không ai quen biết ai. Có phải khi chúng con dự phần vào một bàn tiệc hay bàn ăn nào đó, thì hình như cái số người nói thì rất là nhiều!? Nhiều tới cái độ mà ai cũng tranh nhau để nói? Hoặc là tranh nhau để mà tự khoe lấy mình? Tranh nhau để mà thổi phồng mình lên? Hay là phải nói thật là nhiều và thật là nhanh, vì sợ ai đó sẽ tranh được vào trong cuộc "nói" thì sẽ bị mất phần?
Con không thấy mấy ai là người chịu nghe cả!? Có phải nếu có thì hình như những anh chị em này đã rất chán ngán cái khung cảnh quen thuộc là bắt buộc phải đến; Phải có mặt; Phải bị nghe vì là thân phận nhỏ bé, và nếu có nói cũng chẳng ai thèm nghe!? Và có phải những người càng nói nhiều lại là những người càng có rất nhiều lỗi lầm hay không thưa Chúa!? Vì bận nói quá nên không có thời giờ suy nghĩ xem rằng mình đã nói gì? Mình có đã động chạm đến rất là nhiều người? Mình đã đem chuyện không đúng của anh chị em ra mà bêu rêu và bêu xấu!? Hoặc tệ nhất là nói xấu người vắng mặt!? Có thì nói cho thành không và không thì nói thêm cho ra thành có. Có nhỏ thì thổi phồng lên cho thành to, và có ít thì thêm mắm thêm muối cho ra thật nhiều. Và rồi thì những gì họ nói hay vu khống đó lại được đến tai của người vắng mặt!? Có phải sự đời thường là thế!? Có rất nhiều người nổi tiếng là ăn nói rất năng nổ, rất mạnh dạn, và rất có khiếu!? Nhưng Chúa ơi! Chỉ cần ngồi gần và nghe họ 5 phút thôi thì sẽ hiểu ngay những anh chị em này họ "Nói năng" như thế nào ngay!
Thưa lậy Chúa! Những anh chị em này mà đi sửa lỗi cho chúng con ư!? Làm sao mà chúng con nghe theo họ cho được chứ!!?? Vì họ không trung tín trong lời nói!? Vì họ không kín miệng!? Vì họ còn nhiều lỗi hơn chúng con nữa kìa!? Vì họ chỉ muốn làm thầy dậy đời chúng con mà thôi! Ngay cả đôi khi họ còn rất là non trẻ, và rất ư là cụ non, nhưng chỉ vì họ là ông giám đốc này hay bà chủ kia,. ...
Lậy Chúa! Cuộc đời mà không có yêu thương, không có Thiên Chúa hiện diện trong cuộc đời, hay trong trái tim chai đá của chúng con, thì có phải tất cả đều là vô giá trị và là vô thường hay không thưa Chúa!? Tất cả chỉ là nước cuốn bèo trôi, không tồn tại, không ý nghĩa, không đem lại cho ta một hy vọng nào trong cuộc sống của hiện tại, quá khứ, và tương lai. Chỉ tình yêu Thiên Chúa, chúng con mới nhìn nhận và biết thế nào là Yêu thật. Yêu với ý nghĩa của Chúa là luôn cho đi. Yêu trong ý nghĩa của Chúa là hy sinh, chịu đựng, nhịn nhục, và luôn tha thứ.
Vì có phải nếu chúng con chu toàn lề luật của Chúa là luôn sống yêu thương, hòa thuận, xí xóa cho nhau, thì chúng con chẳng bao giờ có lỗi để mà cần phải sửa đổi phải không thưa Chúa!? Vì nếu chúng con giữ trọn lề luật là Kính Chúa và yêu tha nhân như yêu chính mình là điều nên trọn hảo. Khi yêu người là xem tất cả như yêu chính bản thân mình. Khi ấy sẽ hiểu thế nào là thông cảm khi anh chị em đau đớn bệnh tật. Khi ấy sẽ hiểu thế nào để mà xoa dịu anh chị em khi gặp những mất mát to lớn. Sẽ hiểu thế nào là chia sẻ khi miếng ăn thiếu thốn của từng ngày một. Hiểu thế nào là cô đơn khi về già, đối diện với cuộc sống đơn chiếc, và rất cần đến sự thăm hỏi và chăm lo của những người anh chị em biết thương cảm và chạnh lòng thương.
Lậy Chúa có phải khi chúng con tìm đến họ, quan tâm, lo lắng, và ân cần thì chuyện sửa lỗi cho nhau mới thật sự là cho nhau, và có phải chẳng những chúng con sửa đổi được họ và quan trọng nhất là họ sẽ cho chúng con biết lý do vì sao mà họ sai phạm lỗi lầm như thế! Có ai biết được lòng người khi chúng con đứng ngoài xa nhìn vào rồi dèm pha, lên án, kết tội người anh em của mình, bởi mình làm sao hiểu được cái gì đã làm cho họ khổ tâm!? Cái gì đã làm cho họ bước vào con đường tội lỗi!? Việc gì cũng vậy phải không thưa Chúa! Phải ở trong chăn thì mới biết chăn có rận, bởi có rất nhiều anh chị em của chúng con rất khéo che đậy nên không thể nào biết được chiều sâu và nỗi thống khổ của họ.
"Nếu nó nghe ngươi, thì ngươi đã lợi được người anh em". Thưa lậy Chúa dậy rất phải. Hạnh phúc cho chúng con biết bao khi chúng con có thêm được người anh em cho mình. Vì có phải hạnh phúc là mình càng có nhiều người thương mến và quan tâm cho nhau !? Hạnh phúc là con đường được trở về Quê Trời càng gần và càng nằm trong vòng tay của mình, phải không thưa Chúa!? Không hạnh phúc nào hơn là chung quanh luôn luôn có anh chị em để thăm hỏi, thông cảm, và luôn chia sẻ cho nhau. Dù cuộc sống của chúng con có khó khăn đến đâu chăng nữa nhưng hạnh phúc lại thật đầy và trên môi chúng con luôn nở những nụ cười thật tươi để trao cho nhau. Không ai vui hưởng hạnh phúc khi chỉ sống một mình trong bốn bức tường, đóng kín tâm hồn, đóng kín hai con mắt, đóng kín trái tim, mà gọi là hạnh phúc đích thực cả! Không gì bằng trao cho nhau những tiếng cười, những mẩu chuyện vui, những trăn trở trong cuộc sống từng ngày. Để vực nhau dậy khi mà cuộc sống có quá nhiều chông gai, bão tố, cạm bẫy, đớn đau, mất mát, nhưng có phải đó là con đường Thập Giá mà Chúa muốn tất cả con cái Chúa đều hướng tới. Amen.