Chúa Nhật 22 Thường Niên A
Danh chính thì ngôn thuận
Người xưa có nói: “Danh chính thì ngôn thuận.” Trong các truyện kiếm hiệp của Kim Dung hay của tác giả nào đó, các nhân vật thường hay tìm kiếm danh vọng và lợi thế cho mình bằng nhiều kiểu cách khác nhau. Có kẻ bạt kiếm thành danh, kẻ khác thì sáng tác những chiêu thức võ công diệu kỳ để gây tiếng vang trong giới giang hồ, nhưng cũng không ít những kẻ dùng mưu đồ chính trị bỉ ổi để tạo danh tiếng cho riêng mình. Để tìm kiếm một chính danh quân tử lý tưởng như Đức Khổng Tử quả thật là khó.
Trong thời đại Đế Quốc Rôma, hoàng đế Cesar tự xưng mình là chúa, trong khi đó, những người tuyên xưng mình là Ki tô Hữu đều bị bắt, bị hành hạ và xử tử. Đối diện với hoàng đế Cesar, nếu người Ky tô hữu tuyên bố từ bỏ tôn giáo của mình và tuyên bố Cesar là chúa thì người đó sẽ được tha về và còn được cấp bằng citizenship - bằng công dân hạng nhất thời bấy giờ. Nếu đi ngược lại, người đó sẽ bị tù đày hoặc bị xử tử.
Đây là một thử thách lớn đối với niềm tin của những Ky tô hữu tiên khởi. Bởi vì danh thánh Chúa Giê su Ky tô thách thức quyền lực tuyệt đối của thế gian như trong thư gởi cộng đoàn Philiphê, thánh Phao lo đề cập: Như vậy, khi vừa nghe danh thánh Giê-su, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ,muôn vật phải bái quỳ và để tôn vinh Thiên Chúa Cha,mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng:"Đức Giê-su Ki-tô là Chúa". Bài đọc hai đề cập muôn vật đều do Người mà có, nhờ Người mà tồn tại và quy hướng về Người.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê su đã chất vấn niềm tin nơi các môn đệ của mình: “Phần anh em, anh em gọi Thầy là ai?” Anh em là những người đã đi theo Thầy, nghe Thầy rao giảng, được chứng kiến những phép lạ Thầy làm và được Thầy sai đi công bố Tin Mừng vể Nước Trời, anh gọi thầy là ai? Trong số 12 vị tông đồ và 72 môn đệ, chỉ có Phê rô tuyên xưng: “Thầy là Đức Ky tô, Con Thiên Chúa Hằng Sống.” Đây là mấu chốt căn bản nhất, là chìa khóa đức tin của người Ky tô hữu, vì đó là sự mạc khải của Chúa Cha nơi Phê rô, là chính danh của Con Thiên Chúa làm người. Đó là lý do thánh Phê rô là người cầm giữ chìa khóa nước Trời, và cũng là chìa khóa vào nước Trời cho bất cứ ai chân nhận và tuyên xưng Đức Giê su Ky tô Con Thiên Chúa. Vì khi chúng ta chân thật chấp nhận và tuyên xưng Đức Giê su là Con Thiên Chúa, chúng ta phải trọn đời cam kết, sống trọn vẹn với lời tuyên xưng đó. Và cũng chính vì lời tuyên xưng đức tin đó mà biết bao người đã phải lao đao, khốn khổ, mất mạng: cha con chống đối nhau, vợ chồng đánh nhau, huynh đệ tương tàn, nước này chống đối nước kia, khủng bố bách hại Ky tô hữu, và vì thế chúng ta có các Thánh Tử Đạo. Đó là lý do tại sao: “Máu các Thánh Tử Đạo là hạt giống làm nảy sinh các Ky tô hữu,” vì các ngài đám giám nói và giám làm và giám sống một cách trung tín với Đức Giê su cho đến giây phút cuối cuộc đời.” Và tôi nghĩ, đó cũng là lý do ông bà anh chị em tụ họp nơi đây để tuyên xưng đức tin của mình, để sống mầu nhiệm Con Thiên Chúa làm người qua việc cử hành thánh lễ này.
Tuy nhiên, việc tuyên xưng đức tin đó được Giáo Hội thực hành hơn hai ngàn năm nay, trước hết qua Bí tích Thanh Tẩy, bởi vì qua Bí Tích Thanh Tẩy, người tín hữu trở thành Ky tô hữu thật sự, được trở thành con cái Thiên Chúa, và được dự phần vào việc cử hành Bí Tích Thánh Thể của Giáo Hội. Vì Thánh Thể là nghi thức tưởng niệm sự chết và sống lại của Đức Giê su Ky tô. Trong Thánh lễ, Giáo hội dâng lời ngợi khen và chúc tụng lên Thiên Chúa Cha, Đấng đã ban cho nhân loại người con duy nhất của Ngài để cứu độ cho thế gian.
Phần mình mỗi người chúng ta gọi Đức Giê su là ai? Dù cho người ta nói Ngài là ngôn sứ, là Super Star, là thế này hay thế nọ, hoặc là ai đi nữa không cần thiết chi cho bằng chính bản thân mỗi người chúng ta tuyên xưng Ngài là ai. Vì chính khi chúng ta tuyên xưng đức tin qua lời nói, hành động và cuộc sống, sự tuyên xưng đó nuôi dưỡng đức tin chúng ta, tạo cho chúng ta ý thức làm người Ky tô hữu và ý thức một cách khiêm tốn mình là ai trước mặt Chúa. Chúng ta chẳng là gì cả trước tình yêu vô biên của Thiên Chúa, thưa ông bà và anh chị em. Con người chúng ta quá nhỏ bé, mỏng dòn trong một thế giới quá lớn lao, trong một vũ trụ quá bao la. Vì thế mỗi người chúng ta phải tự vấn lương tâm mình về Đức Giê su Ky tô là ai trong cuộc sống của chúng ta? Ngài là con Thiên Chúa Hằng Sống hay tiền bạc, quyền lực thế gian là chúa của chúng ta? Chúng ta đến với giáo xứ, với thánh lễ để tuyên xưng đức tin của mình, để cử hành mầu nhiệm chết và phục sinh của Con Thiên Chúa hay tự tìm cho mình một chỗ đứng, một cái danh hay là củng cố quyền lực thế gian của mình?
Mỗi khi chúng ta rước lễ, chúng ta đón nhận Mình Thánh Chúa Ky tô, chúng ta cam kết cùng sống, cùng chết, cùng sống lại với Ngài và tiếp tục sứ vụ của Ngài trên trần gian này. Chúng ta hãy tự vấn bản thân mỗi người qua lời nói và hành động của mình có là một Ky tô hữu thực sự, có danh chính ngôn thuận hay không khi cử hành Mầu nhiệm Thánh này?
Danh chính thì ngôn thuận
Người xưa có nói: “Danh chính thì ngôn thuận.” Trong các truyện kiếm hiệp của Kim Dung hay của tác giả nào đó, các nhân vật thường hay tìm kiếm danh vọng và lợi thế cho mình bằng nhiều kiểu cách khác nhau. Có kẻ bạt kiếm thành danh, kẻ khác thì sáng tác những chiêu thức võ công diệu kỳ để gây tiếng vang trong giới giang hồ, nhưng cũng không ít những kẻ dùng mưu đồ chính trị bỉ ổi để tạo danh tiếng cho riêng mình. Để tìm kiếm một chính danh quân tử lý tưởng như Đức Khổng Tử quả thật là khó.
Trong thời đại Đế Quốc Rôma, hoàng đế Cesar tự xưng mình là chúa, trong khi đó, những người tuyên xưng mình là Ki tô Hữu đều bị bắt, bị hành hạ và xử tử. Đối diện với hoàng đế Cesar, nếu người Ky tô hữu tuyên bố từ bỏ tôn giáo của mình và tuyên bố Cesar là chúa thì người đó sẽ được tha về và còn được cấp bằng citizenship - bằng công dân hạng nhất thời bấy giờ. Nếu đi ngược lại, người đó sẽ bị tù đày hoặc bị xử tử.
Đây là một thử thách lớn đối với niềm tin của những Ky tô hữu tiên khởi. Bởi vì danh thánh Chúa Giê su Ky tô thách thức quyền lực tuyệt đối của thế gian như trong thư gởi cộng đoàn Philiphê, thánh Phao lo đề cập: Như vậy, khi vừa nghe danh thánh Giê-su, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ,muôn vật phải bái quỳ và để tôn vinh Thiên Chúa Cha,mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng:"Đức Giê-su Ki-tô là Chúa". Bài đọc hai đề cập muôn vật đều do Người mà có, nhờ Người mà tồn tại và quy hướng về Người.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê su đã chất vấn niềm tin nơi các môn đệ của mình: “Phần anh em, anh em gọi Thầy là ai?” Anh em là những người đã đi theo Thầy, nghe Thầy rao giảng, được chứng kiến những phép lạ Thầy làm và được Thầy sai đi công bố Tin Mừng vể Nước Trời, anh gọi thầy là ai? Trong số 12 vị tông đồ và 72 môn đệ, chỉ có Phê rô tuyên xưng: “Thầy là Đức Ky tô, Con Thiên Chúa Hằng Sống.” Đây là mấu chốt căn bản nhất, là chìa khóa đức tin của người Ky tô hữu, vì đó là sự mạc khải của Chúa Cha nơi Phê rô, là chính danh của Con Thiên Chúa làm người. Đó là lý do thánh Phê rô là người cầm giữ chìa khóa nước Trời, và cũng là chìa khóa vào nước Trời cho bất cứ ai chân nhận và tuyên xưng Đức Giê su Ky tô Con Thiên Chúa. Vì khi chúng ta chân thật chấp nhận và tuyên xưng Đức Giê su là Con Thiên Chúa, chúng ta phải trọn đời cam kết, sống trọn vẹn với lời tuyên xưng đó. Và cũng chính vì lời tuyên xưng đức tin đó mà biết bao người đã phải lao đao, khốn khổ, mất mạng: cha con chống đối nhau, vợ chồng đánh nhau, huynh đệ tương tàn, nước này chống đối nước kia, khủng bố bách hại Ky tô hữu, và vì thế chúng ta có các Thánh Tử Đạo. Đó là lý do tại sao: “Máu các Thánh Tử Đạo là hạt giống làm nảy sinh các Ky tô hữu,” vì các ngài đám giám nói và giám làm và giám sống một cách trung tín với Đức Giê su cho đến giây phút cuối cuộc đời.” Và tôi nghĩ, đó cũng là lý do ông bà anh chị em tụ họp nơi đây để tuyên xưng đức tin của mình, để sống mầu nhiệm Con Thiên Chúa làm người qua việc cử hành thánh lễ này.
Tuy nhiên, việc tuyên xưng đức tin đó được Giáo Hội thực hành hơn hai ngàn năm nay, trước hết qua Bí tích Thanh Tẩy, bởi vì qua Bí Tích Thanh Tẩy, người tín hữu trở thành Ky tô hữu thật sự, được trở thành con cái Thiên Chúa, và được dự phần vào việc cử hành Bí Tích Thánh Thể của Giáo Hội. Vì Thánh Thể là nghi thức tưởng niệm sự chết và sống lại của Đức Giê su Ky tô. Trong Thánh lễ, Giáo hội dâng lời ngợi khen và chúc tụng lên Thiên Chúa Cha, Đấng đã ban cho nhân loại người con duy nhất của Ngài để cứu độ cho thế gian.
Phần mình mỗi người chúng ta gọi Đức Giê su là ai? Dù cho người ta nói Ngài là ngôn sứ, là Super Star, là thế này hay thế nọ, hoặc là ai đi nữa không cần thiết chi cho bằng chính bản thân mỗi người chúng ta tuyên xưng Ngài là ai. Vì chính khi chúng ta tuyên xưng đức tin qua lời nói, hành động và cuộc sống, sự tuyên xưng đó nuôi dưỡng đức tin chúng ta, tạo cho chúng ta ý thức làm người Ky tô hữu và ý thức một cách khiêm tốn mình là ai trước mặt Chúa. Chúng ta chẳng là gì cả trước tình yêu vô biên của Thiên Chúa, thưa ông bà và anh chị em. Con người chúng ta quá nhỏ bé, mỏng dòn trong một thế giới quá lớn lao, trong một vũ trụ quá bao la. Vì thế mỗi người chúng ta phải tự vấn lương tâm mình về Đức Giê su Ky tô là ai trong cuộc sống của chúng ta? Ngài là con Thiên Chúa Hằng Sống hay tiền bạc, quyền lực thế gian là chúa của chúng ta? Chúng ta đến với giáo xứ, với thánh lễ để tuyên xưng đức tin của mình, để cử hành mầu nhiệm chết và phục sinh của Con Thiên Chúa hay tự tìm cho mình một chỗ đứng, một cái danh hay là củng cố quyền lực thế gian của mình?
Mỗi khi chúng ta rước lễ, chúng ta đón nhận Mình Thánh Chúa Ky tô, chúng ta cam kết cùng sống, cùng chết, cùng sống lại với Ngài và tiếp tục sứ vụ của Ngài trên trần gian này. Chúng ta hãy tự vấn bản thân mỗi người qua lời nói và hành động của mình có là một Ky tô hữu thực sự, có danh chính ngôn thuận hay không khi cử hành Mầu nhiệm Thánh này?