LỄ CHÚA THÁNH THẦN A
Công vụ 2: 1-11; T.vịnh 103; I Côrintô 12: 3b--7, 12-13; Gioan 20: 19-23

ANH EM HÃY THA THỨ CHO NHAU

Trong lớp triết học của một trường cao đẳng nọ, vấn đề được đưa ra bàn luận như sau: “Điều gì giúp phân biệt con người chúng ta với các loài động vật?” Một sinh viên đưa ra câu trả lời khá quen thuộc rằng con người có khả năng chế tạo công cụ. Đó là câu trả lời tôi đã nghe được trong một lớp học tương tự khi ở trường cao đẳng. Tuy nhiên cách đây vài tuần, tôi xem phim tài liệu nói về loài tinh tinh. Con tinh tinh lấy cọng rơm dài như chiếc que, chọc xuống tổ kiến rồi kéo ra. Những con kiến bu kín cọng rơm, thế là tinh tinh bắt đầu ăn. Theo tôi, xem ra tinh tinh đã tạo ra một công cụ khá ích lợi.

Một số học viên khác cho rằng điều phân biệt chúng ta với những động vật khác là chúng ta biết cười. Trang bìa của tạp chí “New Yorker” cho thấy những hành khách đang xếp hành lý vào khoang trên của một chiếc máy bay. Một hành khách đang nhét cả chiếc xe hơi vào khoang đó! Quý vị thử nghĩ xem điều tôi muốn nói là gì? Tôi không nghĩ rằng con tinh tinh có thể hiểu được điều đó.

Tôi xin nhường vấn đề đó cho các triết gia để họ kết luận xem điều gì giúp phân biệt con người chúng ta với các loài động vật. Tuy nhiên, ngoài việc biết cười, tôi cho rằng con người còn có khả năng bị tổn thương, đồng thời gây ra tổn thương. Không chỉ gây ra những đau đớn thể xác mà còn gây ra những nỗi đau tinh thần kéo dài sau khi vết thương bên ngoài đã lành. Chúng ta có những ký ức về hạnh phúc và những khoảnh khắc vui sướng.

Tuy nhiên, chúng ta cũng có những ký ức về những tổn thương người khác gây ra cho chúng ta. Nhiều người trong số chúng ta đã chịu đựng cơn bạo hành thể xác. Có những người đã dùng lời nói chửi mắng chúng ta, nhất là những lời nói gây nên muộn phiền khi những lời ấy xuất phát từ người trước đây đã từng nói với chúng ta rằng: “Tôi yêu mến bạn”. Thử hỏi một luật sư chuyên về vấn đề ly hôn xem cô ấy đã nghe được gì giữa hai người trước kia đã từng nói với nhau “anh yêu em” và “em yêu anh”.

Thế gian cũng không tử tế với chúng ta. Nó đòi chúng ta cạnh tranh và “phải thắng” trong những cuộc tranh luận, thi đấu và công việc. Như ông Vince Lombardi từng nói: “Chiến thắng không phải là điều quan trọng bậc nhất, nó là điều duy nhất.” Đó là bài học không cần phải được lặp lại cho những ai đã từng thường xuyên biết đến nó trong cuộc sống. Thử hỏi xem những “bài học” như thế đã gây ảnh hưởng đau đớn nào trên chúng ta? Thái độ đó đã làm nên một phần các mối tương quan và gặp gỡ hằng ngày của chúng ta với người khác ở mức độ nào? Và những tổn thương do nó gây ra là gì?

Thế gian cũng dạy chúng ta biết những tiêu chuẩn về cái đẹp vốn ảnh hưởng đến cách thức chúng ta quan sát người khác và quan sát bản thân mình. Tu viện Dòng Đa Minh chúng tôi nằm ngay cạnh trường đại học và tôi tự hỏi không biết có bao nhiêu trong số những sinh viên tham dự Thánh lễ hằng ngày trong tu viện này bị quấy nhiễu bởi thông tin từ phương tiện truyền thông, gia đình và bạn bè là làm sao để có một trọng lượng lý tưởng? Điều đó gây tổn thương đến hình ảnh tự thân của họ như thế nào?

Là con người nghĩa là chúng ta có thể cười với một câu chuyện tiếu lâm; nhưng chúng ta cũng có một điểm chung là “chia sẻ những giọt nước mắt”. Đang khi tiếng cười có thể lôi kéo chúng ta đến với nhau bên bánh pizza và bia, thì những nỗi đau lại có thể khiến chúng ta tự giam mình sau cánh cửa đóng kín.

Cộng đoàn trong bài Tin Mừng hôm nay biết được những tổn thương của mình. Trong lúc họ đang ở chín tầng mây cao, bởi họ là những người đồng hành thân thiết nhất với một nhà giảng thuyết lôi cuốn, một lương y tài ba. Đấng mà họ tin hẳn phải là Vua Israel, là Đấng Mêsia. Nhưng rồi, họ chứng kiến những đau thương đã đánh bại Người và làm tiêu tan mọi hy vọng và ước mơ của họ – những đau thương đã quật ngã cả họ nữa. Còn có những đau thương khác như: ký ức về sự phản bội của họ đối với Đấng họ từng nói là sẽ đi theo suốt đời. Những lời hứa và những bội ước.

Có một điều họ luôn ghi nhớ, điều Đức Giêsu đã làm cho họ và dạy bảo họ. Người lập nên một cộng đoàn quy tụ quanh Người và Người chia sẻ với họ một viễn kiến. Vì thế, những cá nhân bị thương tổn và đầy đau đớn này đã xích lại gần nhau và thành một cộng đoàn – một cộng đoàn gồm những người đang còn sợ hãi và khép kín. Nhưng dẫu sao đó là một cộng đoàn! Chính trong cộng đoàn này, Đức Giêsu đã đến, mang theo những lời tha thứ và chữa lành: “Shalom”, nghĩa là “Bình an cho anh em”.

Trong các sách Tin Mừng, khi Đức Giêsu ban bình an, đó không chỉ là một lời chào bình thường. Không phải là lời chào của dân híppi vào thập niên 60: “chào bình an.” (peace man!) Lời của Đức Kitô nói ra thì sinh kết quả. Đó là lời tha thứ, chữa lành, hợp nhất và phục hồi. Khi cho họ xem những vết thương, Người khai mở cho họ nhận ra điều ấy. Trong câu chuyện hậu phục sinh này, Người không xin bánh hay cá. Người không cần phải ăn uống để thuyết phục họ, mà chỉ cần chỉ cho họ các vết thương. Như vậy đã đủ để thuyết phục họ và cả chúng ta nữa.

Những thương tích của Người cho chúng ta thấy rằng Thiên Chúa ở với chúng ta mọi ngày, chứ không chỉ viếng thăm chúng ta chốc lát để chia sẻ một bữa ăn và trò chuyện thân mật. Thiên Chúa ở với chúng ta theo mọi cách thức: Người biết được cái chết của người thân chúng ta, nếm trải những bội ước và cam chịu những tổn thương. Đó là những vết thương gây nhiều đau đớn, nhưng Người đã chiến thắng. Trình thuật Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy rằng Đức Giêsu đã không quên những vết thương của Người và không quên những vết thương của chúng ta.

Hôm nay, chúng ta quy tụ nơi đây thành một cộng đoàn. Chúng ta mang theo mình những phần thương tích, không chỉ của chúng ta mà còn là những vết thương của những người chúng ta yêu mến. Cũng chính nơi đây, chúng ta mang theo những vết thương của cả thế giới: nghĩ đến những người tỵ nạn Syria, những nữ sinh Nigiêria bị bắt cóc, hàng triệu trẻ em mồ côi ở châu Phi bị Sida, những người nghiện ma tuý và các bậc cha mẹ của họ đang đau khổ ở quê hương chúng ta. Chúng ta chia sẻ những nỗi đau của họ và đồng cảm với họ.

Thật là điều an ủi khi biết rằng Đức Giêsu đã chia sẻ với chúng ta rất nhiều điều. Nhưng còn hơn thế nữa – Người thổi Thần Khí của Người vào chúng ta. Hãy xem điều gì xảy ra tiếp theo trong buổi lễ của chúng ta hôm nay. Chúng ta sẽ đặt những của lễ trên bàn thờ. Những của lễ tượng trưng cho chúng ta. Hãy quan sát khi chúng ta khẩn cầu Chúa Thánh Thần ngự đến trên những lễ vật và biến đổi những của lễ ấy. Chúng ta cũng cầu khẩn Thánh Thần thổi hơi ban ơn chữa lành và tha thứ cho chúng ta. Chữa lành vì chúng ta đã bị tổn thương. Tha thứ vì chúng ta đã làm tổn thương người khác bằng lời nói và hành động của mình. Chúng ta cũng cầu xin hơi thở mới của Thánh Thần giúp chúng ta dần biết tha thứ cho người khác. “Anh em tha tội cho ai thì người ấy được tha…”

Một người đàn ông trong giáo xứ nơi tôi thuyết giảng ở tiểu bang Massachusetts nói rằng: “Tôi kìm ném sự oán hận đối với người anh trai và tôi nghĩ rằng làm như thế là chính đáng bởi những gì anh ấy đã gây ra cho tôi. Tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn anh ấy. Thế nhưng, tôi nhận ra rằng việc không tha thứ cho anh ấy không chỉ gây trở ngại cho anh ấy, mà còn gây trở ngại cho chính tôi nữa. Vì thế, tôi dành thời gian để tĩnh tâm và trong cuộc tĩnh tâm đó, tận đáy lòng tôi đã tha thứ cho anh ấy rồi. Sau khi trở về nhà, rốt cuộc tôi đã nói với anh điều đó và cảm thấy mình được giải thoát. Thật tuyệt vời khi khiến cho anh tôi trở lại.” “Anh em cầm giữ ai thì người ấy bị cầm giữ.”

Giờ đây, tha thứ không xảy ra chỉ vì người đàn ông đó nghiến răng và kiên quyết thực hiện sự tha thứ ấy. Đúng hơn, tha thứ chính là điều bài Tin Mừng hôm nay diễn tả. Trước hết, với những vết thương của mình, Đức Giêsu đến với người đàn ông đó, vốn đang tự giam hãm mình. Đức Giêsu nói với anh ta rằng: “Bình an cho anh.” Rồi Người thổi hơi vào người đàn ông đang tự giam hãm mình và ban cho anh ân sủng của Chúa Thánh Thần, tựa như ân sủng các môn đệ đã lãnh nhận khi Đức Giêsu đến với cộng đoàn đang ẩn náu.

Dường như mang thân phận con người là để gánh chịu những tổn thương, đồng thời cũng có thể làm tổn thương người khác. Nhờ Đức Kitô phục sinh, chúng ta được chữa lành khỏi những vết thương và có khả năng mang lại sự chữa lành qua việc tha thứ cho tha nhân.


Chuyển ngữ: Anh Em HV Đaminh Gò-Vấp



PENTECOST (A) -
Acts 2: 1-11; Psalm 104; I Cor 12: 3b--7, 12-13;John 20: 19-23

In a college philosophy class the topic of the day was, "What distinguishes us humans from animals? "One student’s answer, a familiar one, was that humans are toolmakers. That was the answer I once heard in a similar class when I was in college. But a few weeks ago, I saw a documentary about chimps. A chimp took a long straw-like stick, put it down an ant hill, and drew it out. It was covered with ants and the chimp began to eat. To me, at least, it looked like the chimp had made a rather practical tool.

Someone else in the class said what distinguishes us from animals is the ability to laugh. There is a "New Yorker" magazine cover that shows passengers stuffing luggage into overhead compartments on a plane. One passenger was stuffing a car into the overhead! See what I mean? I don’t think a chimp would have gotten that.

I’ll leave it to the philosophers to draw their own conclusion about what distinguishes us humans from the rest of animal life. But, besides the ability to laugh, I would add the ability to be wounded and to inflict wounds. Not just to inflict pain, but to cause inner wounds that stay long after the outer injury heals. We have memories of happiness and joyful moments.

But we can also carry memories of the wounds inflicted on us by others. Some of us have suffered physical violence. For others, words have been hurled at us; words which can be especially painful when they come from someone who once said to us, "I love you." Ask adivorce lawyer about what she has heard between two people who once said, "I love you" to each other.

The world has also done a number on us. It has taught us to compete and have a "must win" attitude in arguments, sports and work. As Vince Lombardi said, "Winning isn’t everything, it’s the only thing." That is a lesson that doesn’t have to be repeated for some, who have already heard it so often in their lives. What hurtful effects have such "teachings" had on us? How much has that attitude been part of our relationships and every day exchanges with others? And what are the resulting wounds?

The world has also taught us standards of beauty that affect the way we see others and how we see ourselves. Our Dominican priory is at the edge of a university and I wonder how many of the students attending our daily Mass have eating disorders prompted by the message from media, families and friends about what constitutes the ideal weight? How has that wounded their self image?

Perhaps being human means we can laugh at a really good joke; but we also have something else in common, "We share the same tears." While laughter can draw us together over pizza and beer, our wounds can have us locked away behind a closed door all by ourselves.

The community in the gospel today knows its wounds. For a while they were on cloud nine,riding high, because they were the closest companions to an exciting preacher and healer. He, they believed, might even be the King of Israel – finally, the messiah. But then they saw the wounds that defeated him and crushed their hopes and dreams – wounds that left them defeated too. There were other wounds too: the memory of their betrayal of the one they said they would follow to their death. Promises made and promises broken.

One thing they did remember; something Jesus did for them and taught them. He formed a community around him and shared his vision with them. So, the wounded, hurting individuals pulled themselves together enough to come back into the community – a fearful, locked-up community. But a community nevertheless! It was into the community that the risen Christ comes with his words of forgiveness and healing. "Shalom" "Peace be with you."

In the gospels, when Jesus offers peace, it is not merely a casual greeting. Not the 60's hippie greeting, "Peace man!" Christ’s word does what it says. It’s a forgiving, healing, unifying and restoring word. The key for them is when he shows them his wounds. In this post-resurrection story he doesn’t ask for bread or fish. There is no eating to convince them – only the wounds. And that is enough for them, and for us.

His wounds show us that God is with us all the way; not just visiting for a while to share a meal and a friendly chat. God with us all the way: knows the death of loved one, experiences broken promises, and endures wounds that everyone said had put an end to him. They were wounds that were so defeating, but that he triumphed over. Today’s story shows us that Jesus did not forget his wounds and doesn’t forget ours either.

We gather here today, back into community. We bring our hurting parts – not ours only, but the wounds of those we love. Here too we bring the wounds of our wider world: think Syrian refugees, abducted Nigerian school girls, millions of AIDS-orphaned children in Africa, the drug-defeated and their grieving parents in our own land. We share in their wounds and shed the same tears.

It is comforting to know Jesus shared our lot. But more than that – he breathes his Spirit into us. Watch what happens next in our celebration today. We will place our gifts on the altar. They represent us. Watch as we invoke the Holy Spirit to come upon them and transform them. But also, we invite the same Spirit to breathe healing and forgiveness in us. Healing because we have been wounded. Forgiveness because by our words and actions we have wounded others. We also ask for a new breath of forgiveness that will enable us, little by little, to let go and forgive others. "Whose sins you forgive are forgiven them...".

A man in a parish where I preached in Massachusetts said, "I held a grudge against my brother and I thought by doing that I was justified because of what he did to me. I felt I had power over him. But I realized that not forgiving him was not only holding him bound, but holding me bound too. So, I made a retreat and on that retreat I forgave him in my heart. After I returned home I told him that and, at last, I felt freed. It is good to have my brother back again." "And whose sins you retain are retained".

Now forgiveness didn’t happen just because that man gritted his teeth and resolved to do it. Rather, it was just as the gospel today described. First, Jesus came to where that man, with his wounds, had locked himself away. Jesus said to him, "Peace be with you." Then he breathed on the locked-up man and gave him the same gift of the Holy Spirit the disciples received when Jesus came to the community-in-hiding.

It seems that to be a human is to suffer wounds and also be able to wound others. Because of the risen Christ to be human also means to be healed of our wounds and to be able to extend that healing by forgiving others.