Chúa Nhật XVII THƯỜNG NIÊN -C
Sáng thế 18: 20-32; Tvịnh 138; Côlôsê 2: 12-14; Luca 11: 1-13

AI GỎ CỬA THÌ SẺ MỞ CHO

Cách đây vài năm có một phụ nữ, ở một thành phố thuộc miền nam, đã cống hiến đời mình cho người nghèo, được văn phòng Bác Ái Xã Hội của Tổng Giáo Phận tổ chức một bữa tiệc để tôn vinh chị. Khi được hỏi: chị đã bắt đầu chọn con đường suốt đời phục vụ này như thế nào? Sự cảm thông với những người khó nghèo đến từ đâu? Chị cho biết rằng mình đã lớn lên ở Miền Nam trong thời còn phân biệt chủng tộc. Sáu người Mỹ gốc Phi lúc đó đang đào mương trên mảnh đất cạnh nhà của chị. Đó là một ngày hè nắng gay gắt. Một trong những người đó đến gõ cánh cửa kính nhà chị để xin nước uống. Chị lấy cái ca mà mọi người trong nhà vẫn thường dùng để múc nước cho ông ấy. Nhưng mẹ của chị bảo bà: “Không được đâu, con gái ạ!” Rồi người mẹ đặt cái ca ấy chỗ tủ chén và với tay lấy cái ly để trên ngăn kệ cao nhất chỉ dùng tiếp khách quý. Bà đưa cái ly ấy cho chị và nói: “Này con yêu, chúng ta luôn phục vụ khách với những cái ly tốt nhất”.

Chính cử chỉ của người mẹ đã in vào lòng chị suốt đời. Chị gọi đó là khoản khắc quyết định giúp chị quan tâm đến những người xa lạ, kẻ nghèo túng và tầm quan trọng của lòng hiếu khách. Chị nói rằng, chính cử chỉ của mẹ chị đã “đánh thức chị”.

Trong dụ ngôn hôm nay, một người hàng xóm đến gõ cửa nhà người khác vào lúc nửa đêm. Trong một ngôi làng nhỏ, mọi người đều biết nhau và cò thể cùng sài chung lò nướng bánh. Do đó, hẳn là họ biết chỗ nào có bánh ngon để đãi khách đột xuất. Một người đứng ngoài cửa xin bánh của bạn mình. Dụ ngôn cho thấy rõ rằng đây không phải là một ngôi nhà lớn nhưng chỉ là một túp lều nhỏ với một gia đình đang nằm ngủ trong đó. Quả là các thành viên trong gia đình ấy rất lấy làm phiền khi phải thức dậy và chia bánh của bữa sáng hôm sau của gia đình mình cho người ấy. Như thế nghĩa là gia đình phải ăn ít đi. Lòng hiếu khách quả là bất tiện và nguy hiểm.

Những người đang nghe Đức Giêsu được giáo dục trong môi trường hiếu khách của miền Trung Đông. Nếu không tử tế và không đón tiếp lữ khách là một sự ô nhục, không chỉ đối với gia đình đó mà cả ngôi làng đó. Làng ấy sẽ bị xỉ nhục và bị cho là thiếu lòng hiếu khách. Trong dụ ngôn này không mang kịch tính. Người nghe hẳn đã biết được câu trả lời là: anh hãy trỗi dậy, bất kể ngày hay đêm, và quảng đại đãi người đang hỏi xin kia. Không cần bàn cãi hay do dự gì nữa: chia sẻ lương thực cũng chính là chia sẻ đời sống và nguyên tắc hiếu khách đòi phải chia sẻ cái quý nhất mà quý vị có; bánh mới nhất.

Đức Giêsu mở đầu dụ ngôn với câu nói rằng: “Ai trong anh em có một người bạn, và nửa đêm đến nhà người bạn ấy…” Có vẻ như Đức Giêsu muốn nói: “Anh em có biết người nào như thế không?” Đó là câu hỏi tu từ mà họ phải trả lời: “Dĩ nhiên là biết, còn nghi ngờ chi nữa!”

Khi đời sống trở nên khó khăn, dù là thiếu cái ăn khi cần đến lòng hiếu khách, hay tinh thần suy kiệt, tâm trí rã rời, chúng ta thường nghĩ rằng Thiên Chúa chắc đã ngủ quên đằng sau cánh cửa đóng kín. Chúng ta thấy rất thất vọng khi đứng ngoài cửa. Những lúc như thế thì việc nghe được từ khóa của dụ ngôn hôm nay quả là quan trọng: người mà ta gõ cửa kia chính là một “Người Bạn”.

Cách mà Đức Giêsu đưa ra trong dụ ngôn giả định một lời đáp lại cách thiện chí. Khi thiếu thốn, người này tìm đến bạn, không phải ai vô tâm hay hoàn toàn xa lạ. Trong bối cảnh đó thì lòng hiếu khách và quảng đại hết mình là điều bắt buộc; thậm chí có thể tốn kém hay nguy hiểm đối với người được yêu cầu.

Đức Giêsu chính là lòng hiếu khách của Thiên Chúa. Là tấm bánh ngon nhất và không bao giờ thiếu dành cho những kẻ thiếu thốn mà chúng ta gặp trên những bước đường gian khó ta trải qua. Cố gắng làm những điều đúng đắn và công bằng đã là mệt mỏi. Thật nản lòng khi phải yêu quý những kẻ khó ưa. Ắt hẳn dụ ngôn này nói đến vấn đề nghèo đói, giáo dục và sắc tộc như thể là một ngọn núi lớn và không thể vượt qua được. Đó là nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với những căn bệnh hiểm nghèo hay khó khăn về tinh thần thể xác của tuổi về già. Hành trình này thật gian khó, nếu không phải bây giờ, thì cũng sẽ đến lúc xảy đến.

Dụ ngôn muốn ám chỉ đến thắc mắc này: nếu một người bạn mà còn có thể cho ta miếng bánh trong lúc ta đang túng quẫn, thì Thiên Chúa còn rộng rãi biết nhường nào với những kẻ biết chạy đến cùng Người khi thiếu thốn? Thiên Chúa không phải là Đấng thích thử thách hay xa lạ như một số người đã được lớn lên với ý nghĩ như thế; nhưng là một Thiên Chúa thân thiện và sẵn sàng ra tay giúp đỡ khi ta đói khổ, và dĩ nhiên, để rồi chúng ta có thể sẵn sàng giúp đỡ những người đói khổ ta gặp trên suốt đường đời.

Tôi thường nghĩ rằng yêu cầu, tìm kiếm và gõ cửa là những phương thế bảo đảm. Nếu tôi tha thiết và đủ kiên nhẫn khẩn nguyện điều đúng đắn, thì điều gì tôi xin tôi sẽ nhận được. Khi kiếm tìm, tôi sẽ được thấy. Khi gõ cửa, tôi sẽ được mở cho và bước vào dễ dàng. Khi tôi khẩn khoản nguyện xin và đủ kiên nhẫn, không phải xin những điều vớ vẩn, tôi sẽ nghe được lời Đức Giêsu nói với mình: “chẳng lẽ Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao?”

Nhìn lại đời mình, tôi nhận ra tôi đã được nghe và được trao ban bánh là chính Thần Khí của Đức Giêsu: khi tôi ở trong hoàn cảnh khó khăn và phải vất vả để thoát ra khỏi nó, thì Thánh Thần được ban cho; khi kiên trì đấu tranh cho điều mà tôi cho là đúng, thậm chí cả khi sự việc chẳng mấy biến chuyển, thì Thánh Thần vẫn được ban cho; và khi tôi thấy bản thân mình thay đổi và trở nên dễ cảm thông với những người làm tôi bực mình, thì Thánh Thần được ban cho tôi.

Đức Giêsu nói rằng Thiên Chúa ban cho chúng ta Thánh Thần. Ân huệ này là một hơi thở mới bên trong, để làm cho tinh thần của ta được sống động; thổi một sự sống mới vào trong mọi hoàn cảnh; mang lại niềm hy vọng ngay khi chúng ta hoàn toàn nản chí. Bất cứ nơi nào chúng ta thấy cần có Thánh Thần– hãy xin, tìm và gõ cửa. Khi cầu xin như thế là chúng ta tin tưởng vào dụ ngôn này: chúng ta đang đứng trước cửa và đằng sau cánh cửa ấy là một Người Bạn luôn sẵn sàng cho chúng ta thứ bánh ta cần.

Chuyển ngữ: Anh em HV Đaminh Vò Vấp


17th SUNDAY IN ORDINARY TIME -C-
Genesis 18: 20-32; Psalm 138; Colossians 2: 12-14; Luke 11: 1-13

Some years ago a woman in a southern city, whose life was dedicated to the poor, was honored at a luncheon given by her diocesan Catholic Charities office. She was asked how she got started on this road of lifetime service. Where did her sensitivity to the needy come from? She described growing up in the South during the days of segregation. Six African-American men were digging a ditch in a vacant lot next to her home. It was a very hot summer day, with a blazing sun. One of the men knocked at her back screen door and asked for water. She got the jelly jars the family always drank from. Her mother came in and said to her, "No, no dear." Her mother put the jelly jars back in the cupboard and took the best Sunday-visitor glasses from the cupboard’s top shelf. Giving them to her daughter for the water she said, "Honey, we always serve guests with the best glasses."

That gesture by her mother imprinted on her for the rest of her life. She named it as a key moment, which opened her eyes to the stranger, the needy and the importance of hospitality. She said her mother’s gesture "woke her up."

In today’s parable a neighbor knocks in the middle of the night. In a small village everyone would know one another and they would have shared a common oven for baking. So, they would know where the best bread could be found to serve an unexpected guest. The petitioner on the outside requests the bread from a "friend."
The parable makes it quite clear that this is not a large fancy house, but a hut with the family inside stretched out asleep for the night. What a disturbance it would cause for a member of the household to get up and share from the family’s breadbasket. It would also mean less for the family. Hospitality was inconvenient and risk taking.

Jesus’ hearers are trained in the hospitality of the Middle East. Not to be gracious and welcoming to a traveler would be a stigma, not only on the host family, but on the entire village. The village would be disgraced and become known for its lack of hospitality. There was no suspense in this parable. The listeners would know what the answer was: you got up, no matter what the time of day or night, and generously filled the request. It would be unthinkable to hold back: sharing food was really sharing life and the rules of hospitality required sharing the best you had; the freshest bread.

Jesus begins the parable by saying, "Suppose one of you has a friend to whom he goes at midnight…." It was as if he were saying, "Do you know anyone like this?" It was a rhetorical question which they would answer, "Of course not! Unthinkable!"

When our lives get difficult, whether it’s running out of bread when hospitality is called for, or running low on the resources of spirit, mind and psyche at critical moments, we are tempted to think that the Holy One is asleep behind a closed door. We feel very much on the outside. At these times it’s important to hear the keyword in the parable – the one at whose door we knock is a "Friend."

The way Jesus proposes the parable presumes a favorable response. In need the petitioner went to a friend, not an uncaring, aloof stranger. It was a setting where extravagant hospitality and generosity were the norm; even at great cost and risk to the one being asked.

Jesus is the hospitality of God. The best and always-ready-bread for the hungers we face on our sometimes arduous, journey. It’s tiring to keep trying to do what is right and fair. It’s discouraging to love those who are less than loving. It’s overwhelming to address issues of poverty, education or racism that are huge and seeming insurmountable mountains. It’s scary to face serious illness or the physical and emotional hardships of old-age. The journey is hard, if not now, there will be moments.

The parable implies a question: if a friend would give us the bread we need at an inconvenient time, how much more will God give to those who turn to God in hunger? This is not the testing, distant God some of us grew up with; but the friend, ready to jump up to give us the nourishment we need, and must have, so that we can feed the hungers of others we meet on the journey.

I always thought asking, seeking, knocking were kinds of guarantees. If I prayed the right prayer hard enough and long enough, what I asked for, I would get. When I sought, I would find. When I knocked, I would get quick and easy entry. As I have prayed hard and long for some, not trifling things, I have heard Jesus say, "How much more will the heavenly Father give the Holy Spirit to those who ask?"

Looking back I realize I have been heard and given the bread of Jesus’ very Spirit: when I stayed with a difficult situation and somehow muddled through it, the Spirit was given; when I persevered in a struggle for what I thought was right and, even when things didn’t change quickly, the Spirit was given; when I found myself enabled to make a difficult sacrifice I didn’t think possible, the Spirit was given; and when I found myself changing and becoming more compassionate towards those who drive me nuts, the Spirit was given.

Jesus says God will give us the Spirit. That gift means a new breath within, to quicken our own spirit; breathe new life into some situations; give new hope when we are ready to throw in the towel. Anyplace we feel a need for the Spirit – ask, seek, knock. As we pray for that gift we believe the parable: we are knocking at the door and inside is a hospitable Friend ready to give us the good bread we need.