CẢM NGHIỆM SAU CHUYẾN HÀNH HƯƠNG 2011

Mỗi chuyến hành hương là một trang sách khác biệt. Chuyến hành hương 2011 là chuyến thứ sáu của tôi (1988, 1995, 1999, 2003, 2009 và 2011). Dù tuyến đường có giống nhau hay khác biệt, không một chuyến hành hương nào giống chuyến nào.

Mức độ khác biệt lớn nhất là chuyến đầu tiên (1988) tôi có nhiều tâm tình nôn nóng đợi chờ. Tôi khấp khởi trông chờ khám phá những vùng đất mới, các thành phố lạ, các nơi thánh hay các linh địa mà tôi đã nghe, đã học biết nhưng chưa được đặt chân tới. Việc viếng thăm đem lại cho tôi không những sự hiểu biết,
Đền thờ Giáng Sinh
Cảnh khô cằn ở đất thánh
Bức Tường Than Khóc tại Giêrusalem
Đền thờ Hồi Giáo tại Giêrusalem
Vùng đất sỏi đá Chúa đã đi qua
mà đặc biệt hơn cả là một cảm nghiệm sống mà tôi thiết tưởng dẫu có tiền vẫn không mua được.

Đối với tôi và những người có cơ hội đi hành hương lại, thì cảm nghiệm bây giờ không còn là háo hức như lần đầu mà là một cảm nghiệm đi vào một chiều kích sâu thẳm hơn! Chúng tôi thích kiếm tìm một chỗ thinh lặng để cầu nguyện hoặc thả hồn vào tâm tình của Chúa hay Mẹ Maria và các thánh nhiều hơn là ghi lại những hình ảnh của các địa danh ấy.

Phần đa những người đi hành hương đều cảm được một thôi thúc, một lời mời gọi, một dốc quyết đổi đời thực sự. Nơi đất thánh với đồi khô cỏ cháy oi nồng, người hành hương cảm thấy thương Chúa và các môn sinh đã vất vả dong duổi dưới trưa hè oi nồng hay giữa thu vàng se lạnh ảm đạm hay đông gía thưa thớt vắng vẻ mà rao giảng Tin Mừng Phúc Âm. Thật vậy trong ba năm cuộc đời công khai của Chúa, Chúa và các môn đệ Ngài đã không ngừng đi tới mọi ngõ ngách chân trời bốn biển của vùng đất Do Thái và Pha-lệ-tin năm xưa để loan báo Tin mừng, để an ủi vỗ về và chữa lành tật nguyền tâm linh lẫn thể lý cho tha nhân. Chúng tôi dù chỉ đi một đoạn đường, leo một con dốc rồi lại lên xe... trong một thời tiết tương đối mát của thời điểm chớm thu, thế mà chúng tôi còn thấy thấm mệt! Còn Chúa ngày xưa...?!?

Rồi khi tới những linh địa của Đức Maria, đặc biệt tại Lộ Đức và Fatima, chúng tôi hòa vào dòng người thác lũ tham dự các cuộc cung nghinh rước Đức Mẹ với ngàn ngàn ngọn nến lung linh, tung hô Mẹ Maria và qua Mẹ ngợi ca Thiên Chúa. Chúng tôi cảm phục những người thiện nguyện viên, hàng ngàn người về Lộ Đức để chiều chiều và tối tối giúp đẩy các bệnh nhân trên xe lăn hay trên giường bệnh đi rước Thánh Thể và rước Đức Mẹ. Có lẽ các bện nhân về đây để xin được chữa lành hay để xin cho được sức mạnh tiếp tục vác Thập gía bệnh tật theo Chúa.

Tôi cảm nghiệm được tâm tình này, vì nhiều người trong phái đoàn chúng tôi đã khóc nức nở và rất chân thành chia sẻ: “Khi bắt đầu đi hành hương, con mong đến được các nơi thánh, đặc biệt tới linh địa của Mẹ để xin được chữa lành... Khi con xếp hàng hàng giờ từ sáng sớm tới chiều để được tắm suối Đức Mẹ, con đã khóc ròng khi nhận chân ra rằng ‘con qúa hạnh phúc trước biết bao người đau khổ hơn con!’ Con không còn dám xin Mẹ chữa lành nữa, mà chỉ xin Mẹ tăng sức lực cho con để con vác thánh gía nho nhỏ của con...”

Và rồi lòng tôi chùng xuống, cảm phục những người mà vì lòng yêu mến Đức Mẹ không chỉ can đảm qùi gối lết đi từ cổng vào Đền thờ Fatima hay qùi gối giang thẳng đôi tay lần chuỗi lết đi quanh lễ đài nơi Đức Mẹ hiện ra năm xưa. Một vòng lễ đài chắc phải hơn 100 mét, ấy thế mà nhiều người đi từ vòng này qua vòng khác tay nâng cao, miệng lâm râm lần chuỗi. Tôi tự nhủ “mình thử qùy lết xem sao?” Nnhưng chưa lết được nửa vòng lễ đài tôi đã thở dốc, hổn hển mệt, đuối sức không thể tiếp tục được! Có thế tôi mới cảm phục được lòng can đảm, sự hy sinh của tha nhân! So sánh lòng sốt mến của mình mới nhận chân ra rằng tình mến của mình chẳng thấm thía vào đâu với lòng sốt mến của vạn ngàn người khác...

Sau chuyến hành hương nhọc mệt, trở về với cuộc sống thường nhật, dù không còn cảnh cơm bưng, nước rót ở nhà hàng hay cuộc sống tiện nghi tại khách sạn... Nhưng chắc chắn ở nhà thì thoải mái hơn... Tâm hồn tôi còn sốt nóng với cuộc hành hương và sống thật sốt sáng...

Có người sau chuyến hành hương về đã nỗ lực đi lễ hàng ngày, có người sốt sắng lần chuỗi cầu kinh hàng đêm và rồi cuộc sống cũng được thăng tiến vươn cao... Nhưng cũng có những người “ngựa quen đường cũ...” trở lại với cuộc sống tẻ lạnh, cau có, bê tha như thuở xưa ấy!

Còn tôi, cứ mỗi lần hành hương về, tôi lại thầm tạ ơn Chúa và nhớ tới lòng tốt, gương lành của các anh chị cùng đồng hành trong chuyến... Tâm tình sốt mến của họ đang là lời mời gọi... Tấm gương của họ thức tỉnh tôi... Và cuộc sống đơn thành của họ là một thách đố cho tôi... Tôi chỉ biết cầu nguyện và cố gắng...

Lm Anthony Nguyễn Hữu Quảng sdb.