THÁNG NĂM, HOA HỒNG TRẮNG
Tháng Năm, ở đây người ta gọi là mùa Xuân, khi cỏ non xanh mượt mà, khi cành lê trơ trọi chuyễn mình đươm hoa trắng. Tháng Năm, trời trong, nắng ngọc, qua rồi màu xám của mùa Đông. Gió mênh mang thổi, mây lãng đãng trôi, dù cơn mưa chợt đổ vẫn không làm giãm hơi ấm của mùa Xuân, vì tháng Năm có lễ hội Tháng Hoa, rộn ràng thêm với ngày dành cho Mẹ.
Chiều nay, ngôi giáo đường xôn xao những bước chân của ngày lễ Mẹ. Môi cười. Miệng chào. Mắt sáng. Những đóa hồng được trao tay, từ vị linh mục, nồng ấm thêm bằng lời chúc tụng. Hoa trao, hoa nhận, làm nở nụ cười hạnh phúc. Ngày của Mẹ, người ta lại hân hoan tôn vinh Mẹ của mình, Mẹ của người. Mẹ tôi không có mặt hôm nay để nghe lời chúc tụng. Thiệt thòi cho mẹ, hay thiếu sót cho tôi, đã để trôi qua một ngày Hiền Mẫu. Bên cạnh tôi, một giòng nước mắt trào dâng vì mẹ của chị không còn. Choàng tay ôm bờ vai thổn thức, tôi nghe nặng trong tim giòng nước mắt đọng lại cho tình mẫu tử của tôi. Hình như, hạnh phúc được thấy thật hơn, khi hạnh phúc không còn. Không rồi có, có trở về không, làm choáng váng hụt hẫng những tâm hồn hờ hửng. Trò chơi cút bắt ngày nào của tuổi thơ, vẫn còn lập lại ở bọn người lớn chúng ta, bằng cách nầy hay cách khác, trong cuộc đời mình. Cái hào hứng trốn và tìm, như một hấp dẫn, tiềm ẩn đâu đó trên đường đời quạnh quẽ. Như thế, nước mắt và hạnh phúc vẫn tròn xoay một vòng, liền lạc, tiếp nối, đầy kín một đời.
Rồi cũng chiều nay, đoàn người đã rời khỏi giáo đường khi lễ tất. Ngồi lại với ánh sáng huyền ảo từ những khung kiếng màu của ngôi nhà thờ cổ kính, tôi chìm đắm trong thanh vắng, im lặng đến độ hầu như nghe được lời thì thầm từ những pho tượng thánh. Vang vang, nhẹ quanh tôi tiếng chân của vài chị trong ban khánh tiết qua lại trang trí dưới bàn thờ cho thánh lễ kế tiếp. Bước chân như gần, như xa, bước chân chiều chúa nhật. Lâu lắm rồi, tôi yêu không khí trầm lắng của buổi chiều chúa nhật. Đôi khi cần thiết cho tôi như một dừng lại, một nghỉ ngơi, cho cả tuần lễ miệt mài theo nhịp sống. Bất ngờ, tôi nhận được một cành hồng trắng, để gỡi về cho mẹ tôi, như lời nhắn nhủ. Màu trắng của hoa kiêu sa, thanh thoát, trắng như hoa ngày cưới, mà cũng trắng như cành hoa tang. Từ chiếc nhẫn cưới nào, tôi được sinh ra. Rồi mai đây, tôi phải tiển đưa mẹ về đất lạnh. Tôi bỗng so sánh, tại sao đóa hoa trong tay không là hoa hồng đỏ, đỏ như giòng máu trong tim. Tôi nghe xót xa, nhìn hoa hồng trắng nằm yên trong làn giấy mõng. Để biết, rồi đây, tôi sẽ nhìn người khác tặng hoa hồng thắm cho mẹ. Còn tôi, tôi không còn Mẹ để trao hoa, dù chỉ là cành hoa trắng. Trắng, như ước mơ của Mẹ. Trắng, cho nhạt nhòa tim tôi.
Hoa hồng trắng, đoá hoa tình yêu tôi nhận được, nhưng sao tình yêu trong tôi còn mang nhiều ích kỹ, so đo, nên hạnh phúc của tôi đã thành nước mắt. Nên thập giá của tôi là thập giá nhọc nhằn. Ôi, đóa hồng trắng của tháng Năm không còn gai, xin tô thắm Tình Yêu Thánh Giá tôi mang, biến đổi thập giá nhọc nhằn của tôi, xoá tan ích kỷ trong tôi để Tình Yêu giờ đây thắm đượm tình Ngài, Đức Giêsu Chúa của tôi, Người Thầy tuyệt vời đã dạy tôi thế nào là Tình Vị Tha tuyệt đối mang đến hạnh phúc đời đời. Để Thánh Giá không là biểu tượng của khổ hình, mà là dấu chỉ của Yêu Thương. Yêu Thương cho đi nên Yêu Thương mãi thành Vĩnh Cữu. Để nước mắt không còn vương trong hạnh phúc. Để mở được vòng tròn trầm luân của kiếp người.
Xin cho bàn tay tôi được mở rộng, để chỉ biết cho đi mà không giử lại cho mình điều gì. Như bàn tay, đã trao tặng biết bao hoa hồng, nhưng không giử lại cho mình một đóa, mà tôi đã thấy chiều nay.
Viết cho những người không còn Mẹ.
Mai Hoa, Ngày Hiền Mẫu, tháng 5, 2000