Là một người Việt Nam yêu Tổ Quốc và Công Lý, tôi luôn theo dõi những sự kiện đã xảy ra trong thời gian gần đây, sau vụ Tòa Khâm Sứ ở Hà nội, đến vụ giáo xứ Thái Hà, rồi nay đến nhà thờ Tam Toà, thuộc thành phố Đồng Hới. Thật đau lòng khi phải thốt lên rằng, chính quyền đã hành sử một cách thủ đoạn và man trá, cắt xén lời nói của TGM Ngô Quang Kiệt đã là một hành động gian dối không thể chấp nhận, kích động bọn xã hội đen quấy nhiễu giáo dân Thái Hà cũng không thể tha thứ được. Tham quan mượn danh nhà nước để chiếm đoạt tài sản, đất đai của Tôn giáo xem ra què quặt và khiên cưỡng quá. Những cơ sở của Giáo Hội Công Giáo bị nhà nước trưng dụng vào việc chung, ích nước lợi dân thì không nói làm gì, còn khu đất Toà Khâm Sứ?
Đều trớ trêu là, Toà Khâm Sứ được xây cất trên khu đất của TGM Hà Nội, sau khi Đức Khâm Sứ Toà Thánh bị trục xuất khỏi VN thì “nhà nước” chiếm đoạt khu này, bỏ hoang một thời, rồi biến nó thành nơi giải trí, vừa bất xứng lại còn gây ồn ào cho các tu sĩ trong toà TGM Hà nội, trong khi ấy thì người Công Giáo không đủ nơi chỗ để sinh hoạt tôn giáo của mình, nay muốn dùng khu đất này thì “chính quyền” không cho! Hình ảnh tươi cười vui vẻ trong cuộc thăm viếng của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cùng TGM ngô Quang Kiệt nơi Toà Khâm Sứ cuối tháng 12/2007, thật quá đẹp, ai ai cũng tưởng là sẽ có được một giải pháp tốt đẹp, không những của Cézar sẽ trả lại cho Cézar, mà còn đáp ứng nhu cầu đòi hỏi của giáo dân, cũng là một thành phần không nhỏ của Dân tộc Việt Nam, đồng thời nói lên chính sách tôn trọng Tự do tôn giáo của nhà nước VN, “đẹp đạo tốt đời”. Nhưng rồi, hình như nó diễn ra giống như lời than của cựu thủ tướng Phan Văn Khải; “Trên bảo dưới không nghe” ?
Một con người khi bộ não không còn điều khiển được tứ chi nữa, thì trở nên bất động và vô dụng, khác gì chết mà chưa chôn! Một chế độ mà “trên bảo dưới không nghe” sẽ gây đại hoạ cho nhân dân, luật pháp bị coi thường, kẻ có quyền thế trong tay mặc sức lộng hành, tác oai tác quái, an ninh của Tổ Quốc bị đe dọa, kẻ thù sẽ lợi dụng điểm này để cướp đất chiếm biển, rồi “chui luồn" vào Tây nguyên qua kịch bản khai thác Bô-xít, hiểm hoạ mất nước đã gần kề! Nghĩ đến đã thấy rùng mình, nhưng vì tôi chỉ là một phó thường dân thấp cổ bé miệng, nên không dám lạm bàn, xin nhường cho Tướng Giáp và các tướng lãnh trong “Quân Đội Nhân Dân Anh Hùng”, những võ quan có trách nhiệm bảo vệ Tổ quốc!
Khu đất của Dòng Chúa Cứu Thế ở Thái Hà, tại sao nhà nước quản lý mà lại để cho Công Ty (may) Chiến Thắng sử dụng? Nói tới “Công Ty” thì ai cũng hiểu là của tư nhân, hoá ra khu đất này là do cán bộ “nhân danh nhà nước” chiếm đoạt để thủ lợi và chia chác với nhau? Việc chính quyền Hà Nội biến khu đất “Toà Khâm Sứ” ở Hà Nội và ở Giáo Xứ Thái Hà, thành “công viên”, là một cách giải quyết “bất đắc dĩ”, chứ chẳng vì dân vì nước! Nó mang một ý nghĩa đối chọi nhau, đối với giáo dân Hà Nội và Thái Hà thì đây là một thành công, ít ra nó đã ngăn chận được bàn tay của những tham quan muốn chiếm đoạt những khu đất này, nhưng đối với thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thì ngược lại, như bị bôi tro trét trấu vào mặt, làm mất uy tín của ổng, không những với Vatican, với giáo dân, nhân dân Việt Nam mà còn ảnh hưởng cả đến Quốc tế nữa! Lời nói của người lãnh đạo nhà nước như thủ tướng Dũng mà cấp dưới coi không ra gì thì làm việc với ai được đây?
Sự kiện Tam Toà, có thể “Biến Nỗi Lo Âu” thành “Niềm Hi Vọng” ?
Nhà Thờ Tam Toà đã được xây cất từ lâu đời (1887) với một kiến trúc cổ kính, và được chỉnh trang, tái thiết vào năm 1940, là nơi thờ phượng và là cơ sở sinh hoạt của giáo dân Tam Toà, thị xã Đồng Hới, đã bị chiến tranh tàn phá vào năm 1968 bởi máy bay Mỹ. Sự thường, khi một người bị thương thì người ta phải lo băng bó chữa trị, mong cho vết thương mau lành, chứ có ai “chịu đau” không muốn chữa, “ôm vết thương” để khoe với thiên hạ là “chứng tích tội ác” bao giờ, chỉ có những kẻ “bất bình thường” mới làm như thế?
Chiến tranh chấm dứt, và đất nước đã hoà bình được hơn 34 năm rồi, cần phải được kiến thiết và xây dựng lại, để chứng tỏ cho thế giới thấy rằng, dân tộc Việt Nam đầy năng lực, có sức mạnh trong chiến tranh, và khả năng tái thiết, xây dựng lại đất nước trong thời hậu chiến. Nếu người Nhật cố chấp, cứ giữ nguyên những đổ nát do hai quả bom nguyên tử của Mỹ gây ra, để làm “chứng tích tội ác chiến tranh”, thì làm sao có thể trở thành cường quốc kinh tế như hiện nay? Thêm vào đó, hãy nhìn sang nước Pháp, Đức và các nước Âu Châu, đã bị tàn phá tan nát trong Đệ Nhị Thế Chiến, ngày nay họ đã kiến thiết, xây dựng, và phồn thịnh như thế nào?
Việc nhà cầm quyền Quảng Bình biến phần còn lại của nhà thờ Tam Toà làm “di tích tội ác chiến tranh”, không những ấu trĩ, đi ngược lại chính sách và chủ trương của nhà nước Việt Nam, xoá bỏ hận thù để bang giao với Mỹ, mà còn xúc phạm đến Tự do tôn giáo của nhân dân! Suốt 40 năm qua giáo dân Tam Toà đã không có nơi thờ phượng, họ xin phép tu sưả nhà thờ thì chính quyền không cho, mà dựng tạm làm nơi hành lễ trên nền nhà thờ cũ thì bị CA đánh đập tàn nhẫn và bắt giam! Làm như thế là chính quyền tự cô lập mình, tách khỏi quần chúng nhân dân!
Muốn giữ “di tích tội ác chiến tranh” thì đâu có khó gì, chính quyền Quảng Bình hãy bàn bạc với giáo xứ Tam Toà và Toà Giám Mục; a) Phần chính quyền thì sưu tập tất cả những phim ảnh đổ nát của nhà thờ Tam Toà, cùng với những tài liệu, xây dựng một “bảo tàng viện” gần đó, để trưng bày những phim ảnh liên quan đến chiến tranh. b) Phần vụ của giáo xứ Tam Toà và Toà Giám Mục thì cổ vũ giáo dân tu bổ lại ngôi thánh đường, (nhưng giữ lại “tháp chuông” và phần cổ xưa còn có thể xử dụng). Sau đó Toà GM đứng ra đề nghị chính phủ, các hội đoàn thiện nguyện và nhân dân Mỹ hổ trợ tài chánh để tái thiết “nhà thờ Tam Toà”. Thiết nghĩ, họ sẽ không từ chối lời yêu cầu chính đáng này, không những vì lòng nhân đạo, mà còn cả trách nhiệm nữa, Giáo Hội Công Giáo Mỹ có thể cũng sẽ tiếp tay, như thế chúng ta vừa có khả năng tái thiết lại nhà thờ, mà còn có thể giúp cho nhân dân ở đây xây dựng lại cuộc sống, có công ăn việc làm, và thêm khả năng đóng góp tài chánh cho tỉnh Quảng Bình nữa, biến nơi này thành nơi du lịch. Bây giờ là thời bình, người ta thích đi tham quan những “Danh lam thắng cảnh”, hoặc những “nơi liên quan đến lịch sử”, và những nơi dân cư trù phú, chứ có ai còn muốn đi xem cảnh đổ nát tang thương ?
Sự kiện “Nhà Thờ Tam Toà” hoàn toàn khác hẳn với “Toà Khâm Sứ Hà Nội và Thái Hà”, mong rằng nhà cầm quyền Quảng Bình hãy nhìn xa trông rộng, nhân cơ hội này cùng với giáo xứ Tam Toà và Toà Giám Mục, biến “NỖI LO ÂU thành NIỀM HY VỌNG” như đã trình bày ở trên. Hãy trả tự do cho tất cả giáo dân, và bắt tay vào việc hàn gắn vết thương, như vậy sẽ đẹp cả ĐỜI lẫn ĐẠO, chính quyền với nhân dân đề huề và đoàn kết. Mong thay.
Đều trớ trêu là, Toà Khâm Sứ được xây cất trên khu đất của TGM Hà Nội, sau khi Đức Khâm Sứ Toà Thánh bị trục xuất khỏi VN thì “nhà nước” chiếm đoạt khu này, bỏ hoang một thời, rồi biến nó thành nơi giải trí, vừa bất xứng lại còn gây ồn ào cho các tu sĩ trong toà TGM Hà nội, trong khi ấy thì người Công Giáo không đủ nơi chỗ để sinh hoạt tôn giáo của mình, nay muốn dùng khu đất này thì “chính quyền” không cho! Hình ảnh tươi cười vui vẻ trong cuộc thăm viếng của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cùng TGM ngô Quang Kiệt nơi Toà Khâm Sứ cuối tháng 12/2007, thật quá đẹp, ai ai cũng tưởng là sẽ có được một giải pháp tốt đẹp, không những của Cézar sẽ trả lại cho Cézar, mà còn đáp ứng nhu cầu đòi hỏi của giáo dân, cũng là một thành phần không nhỏ của Dân tộc Việt Nam, đồng thời nói lên chính sách tôn trọng Tự do tôn giáo của nhà nước VN, “đẹp đạo tốt đời”. Nhưng rồi, hình như nó diễn ra giống như lời than của cựu thủ tướng Phan Văn Khải; “Trên bảo dưới không nghe” ?
Một con người khi bộ não không còn điều khiển được tứ chi nữa, thì trở nên bất động và vô dụng, khác gì chết mà chưa chôn! Một chế độ mà “trên bảo dưới không nghe” sẽ gây đại hoạ cho nhân dân, luật pháp bị coi thường, kẻ có quyền thế trong tay mặc sức lộng hành, tác oai tác quái, an ninh của Tổ Quốc bị đe dọa, kẻ thù sẽ lợi dụng điểm này để cướp đất chiếm biển, rồi “chui luồn" vào Tây nguyên qua kịch bản khai thác Bô-xít, hiểm hoạ mất nước đã gần kề! Nghĩ đến đã thấy rùng mình, nhưng vì tôi chỉ là một phó thường dân thấp cổ bé miệng, nên không dám lạm bàn, xin nhường cho Tướng Giáp và các tướng lãnh trong “Quân Đội Nhân Dân Anh Hùng”, những võ quan có trách nhiệm bảo vệ Tổ quốc!
Khu đất của Dòng Chúa Cứu Thế ở Thái Hà, tại sao nhà nước quản lý mà lại để cho Công Ty (may) Chiến Thắng sử dụng? Nói tới “Công Ty” thì ai cũng hiểu là của tư nhân, hoá ra khu đất này là do cán bộ “nhân danh nhà nước” chiếm đoạt để thủ lợi và chia chác với nhau? Việc chính quyền Hà Nội biến khu đất “Toà Khâm Sứ” ở Hà Nội và ở Giáo Xứ Thái Hà, thành “công viên”, là một cách giải quyết “bất đắc dĩ”, chứ chẳng vì dân vì nước! Nó mang một ý nghĩa đối chọi nhau, đối với giáo dân Hà Nội và Thái Hà thì đây là một thành công, ít ra nó đã ngăn chận được bàn tay của những tham quan muốn chiếm đoạt những khu đất này, nhưng đối với thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thì ngược lại, như bị bôi tro trét trấu vào mặt, làm mất uy tín của ổng, không những với Vatican, với giáo dân, nhân dân Việt Nam mà còn ảnh hưởng cả đến Quốc tế nữa! Lời nói của người lãnh đạo nhà nước như thủ tướng Dũng mà cấp dưới coi không ra gì thì làm việc với ai được đây?
Sự kiện Tam Toà, có thể “Biến Nỗi Lo Âu” thành “Niềm Hi Vọng” ?
Nhà Thờ Tam Toà đã được xây cất từ lâu đời (1887) với một kiến trúc cổ kính, và được chỉnh trang, tái thiết vào năm 1940, là nơi thờ phượng và là cơ sở sinh hoạt của giáo dân Tam Toà, thị xã Đồng Hới, đã bị chiến tranh tàn phá vào năm 1968 bởi máy bay Mỹ. Sự thường, khi một người bị thương thì người ta phải lo băng bó chữa trị, mong cho vết thương mau lành, chứ có ai “chịu đau” không muốn chữa, “ôm vết thương” để khoe với thiên hạ là “chứng tích tội ác” bao giờ, chỉ có những kẻ “bất bình thường” mới làm như thế?
Chiến tranh chấm dứt, và đất nước đã hoà bình được hơn 34 năm rồi, cần phải được kiến thiết và xây dựng lại, để chứng tỏ cho thế giới thấy rằng, dân tộc Việt Nam đầy năng lực, có sức mạnh trong chiến tranh, và khả năng tái thiết, xây dựng lại đất nước trong thời hậu chiến. Nếu người Nhật cố chấp, cứ giữ nguyên những đổ nát do hai quả bom nguyên tử của Mỹ gây ra, để làm “chứng tích tội ác chiến tranh”, thì làm sao có thể trở thành cường quốc kinh tế như hiện nay? Thêm vào đó, hãy nhìn sang nước Pháp, Đức và các nước Âu Châu, đã bị tàn phá tan nát trong Đệ Nhị Thế Chiến, ngày nay họ đã kiến thiết, xây dựng, và phồn thịnh như thế nào?
Việc nhà cầm quyền Quảng Bình biến phần còn lại của nhà thờ Tam Toà làm “di tích tội ác chiến tranh”, không những ấu trĩ, đi ngược lại chính sách và chủ trương của nhà nước Việt Nam, xoá bỏ hận thù để bang giao với Mỹ, mà còn xúc phạm đến Tự do tôn giáo của nhân dân! Suốt 40 năm qua giáo dân Tam Toà đã không có nơi thờ phượng, họ xin phép tu sưả nhà thờ thì chính quyền không cho, mà dựng tạm làm nơi hành lễ trên nền nhà thờ cũ thì bị CA đánh đập tàn nhẫn và bắt giam! Làm như thế là chính quyền tự cô lập mình, tách khỏi quần chúng nhân dân!
Muốn giữ “di tích tội ác chiến tranh” thì đâu có khó gì, chính quyền Quảng Bình hãy bàn bạc với giáo xứ Tam Toà và Toà Giám Mục; a) Phần chính quyền thì sưu tập tất cả những phim ảnh đổ nát của nhà thờ Tam Toà, cùng với những tài liệu, xây dựng một “bảo tàng viện” gần đó, để trưng bày những phim ảnh liên quan đến chiến tranh. b) Phần vụ của giáo xứ Tam Toà và Toà Giám Mục thì cổ vũ giáo dân tu bổ lại ngôi thánh đường, (nhưng giữ lại “tháp chuông” và phần cổ xưa còn có thể xử dụng). Sau đó Toà GM đứng ra đề nghị chính phủ, các hội đoàn thiện nguyện và nhân dân Mỹ hổ trợ tài chánh để tái thiết “nhà thờ Tam Toà”. Thiết nghĩ, họ sẽ không từ chối lời yêu cầu chính đáng này, không những vì lòng nhân đạo, mà còn cả trách nhiệm nữa, Giáo Hội Công Giáo Mỹ có thể cũng sẽ tiếp tay, như thế chúng ta vừa có khả năng tái thiết lại nhà thờ, mà còn có thể giúp cho nhân dân ở đây xây dựng lại cuộc sống, có công ăn việc làm, và thêm khả năng đóng góp tài chánh cho tỉnh Quảng Bình nữa, biến nơi này thành nơi du lịch. Bây giờ là thời bình, người ta thích đi tham quan những “Danh lam thắng cảnh”, hoặc những “nơi liên quan đến lịch sử”, và những nơi dân cư trù phú, chứ có ai còn muốn đi xem cảnh đổ nát tang thương ?
Sự kiện “Nhà Thờ Tam Toà” hoàn toàn khác hẳn với “Toà Khâm Sứ Hà Nội và Thái Hà”, mong rằng nhà cầm quyền Quảng Bình hãy nhìn xa trông rộng, nhân cơ hội này cùng với giáo xứ Tam Toà và Toà Giám Mục, biến “NỖI LO ÂU thành NIỀM HY VỌNG” như đã trình bày ở trên. Hãy trả tự do cho tất cả giáo dân, và bắt tay vào việc hàn gắn vết thương, như vậy sẽ đẹp cả ĐỜI lẫn ĐẠO, chính quyền với nhân dân đề huề và đoàn kết. Mong thay.