Cảm xúc ngày trở về Thánh Địa La Vang
Tôi đã mấy lần đền La Vang từ những năm cuối thập niên 90, đó là những lần đi công tác tôi kết hợp ghé qua. Tôi đến La Vang khi đó với tâm tình rất đơn sơ và sự hiểu biết còn đơn sơ hơn đó là La Vang là Thánh Địa và Mẹ Maria ở đó thiêng lắm. Mỗi lần ghé thăm như thế tôi cầu xin cho tôi được bình an trên đường đi, cầu cho công việc làm ăn của tôi được thuận lợi... Thời gian dần trôi công việc làm ăn của tôi đã trên đà phát triển, nó lấn chiếm hết thời gian ngày đêm, tôi không còn dịp tới La Vang nữa và tôi cũng đã dần quên 2 chữ “La Vang”.
Khi Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới (WYD 2008) tại Sydney sắp khai mạc vào trung tuần tháng 7 tôi có dịp được giao lưu với một số bạn trẻ Việt Nam từ vùng Đông Bắc Đức đi tham dự do Cha Paul Phạm Văn Tuấn làm trưởng đoàn, trước khi tới WYD 2008 nhóm các bạn có ghé thăm quê hương Việt Nam và hành hương Thánh Địa La Vang cũng như các bạn kết hợp làm công tác uỷ lạo người nghèo trên các nẻo đường đi qua. Lúc đó trong tôi hiện ra dòng suy nghĩ tại sao các bạn từ Đức về Việt Nam rồi từ Việt Nam đi Sydney dự Đại Hội được mà tôi lại không có thời gian về tham dự Đại Hội La Vang 2008 khi mà khoảng cách từ nơi tôi ở tới La Vang vừa đúng 1 giờ bay? Phải chăng trong tôi còn quá nhiều tham vọng về cuộc sống kiếm tiền này? Phải chăng tôi đã quên đi những lúc khó khăn mà tôi đã tới xin Mẹ? Lúc này trong lòng tôi dâng trào cảm xúc hướng về Mẹ La Vang, tôi liền gọi ngay đặt vé cho ngày đi mặc dù khi đó còn hơn 1 tháng nữa mới tới ngày khai mạc đại hội 13/8/2008. Từ lúc cầm tấm vé trong tay tôi mong từng ngày đến với Đại Hội La Vang, tôi chưa đi nhưng tôi đã khoe hết với những người thân là “Năm nay tôi đi Đại Hội La Vang“, nhóm các bạn trẻ Việt Nam từ Đức biết thế cũng chúc mừng tôi nhưng các bạn cũng không quên những câu đùa vui rất thực tế với tôi là “Ô! bạn cũng dám đóng cửa tiệm đi dự Đại hội La Vang sao?". Nghe các bạn đùa thế tôi cảm thấy hổ thẹn nhưng cũng rất vui vì trong tôi đã có được chút tinh thần của Đại Hội Giới Trẻ mà các bạn truyền đến cho tôi, một anh bạn ngoại giáo khi biết tôi đi La Vang thì buông một câu bâng khuâng là “Dịp này chủ chăn lại tìm được 1 con chiên lạc đây“. Càng nghe thế tôi lại càng mong mỏi tới ngày tôi được về với Mẹ La Vang, tôi muốn đến để cám ơn Mẹ những gì tôi đã xin và tôi đã nhận được, tôi muốn đến để xin Mẹ tha thứ cho những vô tình hay cố ý của tôi mà Mẹ đã phải buồn lòng.
Cuối cùng điều mong mỏi của tôi cũng đã tới, Tôi tới được La Vang vào lúc 0h15 sáng 15/8, nhìn dòng người lũ lượt đổ về Linh Đài nơi mà trước đây 210 năm Mẹ La Vang đã hiện ra để ủi an những người Kitô hữu trong thời cấm đạo, lúc đó tôi cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối quá, bởi những người hành hương về đây không phải ai cũng cũng có điều kiện vật chất đầy đủ, phương tiện thuận lợi để hành hương. Có một cụ Bà tôi gặp trong La Vang năm nay đã 90 tuổi, thế mà cụ bất chấp tuổi già đón xe đò từ Quảng Ninh vào La Vang trước ngày khai mạc 1 tuần, nhìn các cờ Hội Thánh và các băng rôn treo trên các đầu xe đò đi hành hương thì tôi thấy không thiếu 1 tỉnh nào trên lãnh thổ Việt Nam. Quả thật hai chữ La Vang mà hiện diện là Mẹ Maria ở đó đã có sự ảnh hưởng hưởng vô cùng to lớn tới đức tin của mỗi người chúng ta.
Trước Đại Hội La Vang chưa đầy 1 tháng một trận cầu bóng đá giữa các ngôi sao bóng đá thế giới Brazil với đội tuyển Viện Nam, để có trận bóng đó ban tổ chức đã chi 10 tỷ đồng và tất cả các báo chí, đài truyền hình trong nước đồng loạt đưa tin quảng cáo nhưng trận đấu đó cũng chỉ có 40.000 khán giả đến xem, trong khi đó tin tức về Đại Hội La Vang không hề xuất hiện trên một tờ báo hay đài truyền hình nào của xã hội, nhưng dòng thác người hành hương có hơn 500.000 đổ về tham dự trong 3 ngày, quả thật đây cũng là một phép lạ mà Mẹ La Vang đã dành cho mỗi người đi hành hương dịp này. Khi bài đọc 1 trong thánh lễ đồng tế sáng 15/8/2008 vừa cất lên thì thì những tràng pháo tay liên tục vang lên, lúc đó tôi chưa hiểu gì thì chợt nghe mọi người la lên Đức Mẹ hiện ra kìa! Đức Mẹ hiện ra kìa! Hãy nhìn thẳng vào mặt trời đó! Tôi cũng nhìn vào nhưng không thể mở mắt ra được vì mặt trời mùa hè trong cái nắng nóng khắc nghiệt của vùng cát trắng Quảng Trị thì mọi người biết rồi đó, nắng và chói mắt lắm, hai lần nhìn thử nhưng không được tôi liền cầu xin Mẹ: “Xin Mẹ cho con một lần được thấy Mẹ nơi đây!” Lời cầu vừa dứt thì tôi ngẩng lên nhìn được thẳng vào giữa mặt trời, một màu xanh thiên thanh của Mẹ ngự trị trong ánh mặt trời cứ xoay tròn và lấp lánh đẹp làm sao, có lẽ vì đức tin của tôi chưa đủ mạnh mẽ nên khi nhìn được một lúc tôi quay ra xem mắt mình có sao không bởi vì có ai nhìn được trực tiếp vào mặt trời bao giờ đâu? Rồi những giây phút ngắn ngủi xuất hiện của Mẹ qua đi tôi cảm thấy tiếc nuối cho sự yếu đuối đức tin của mình nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi đã được nhìn thấy Mẹ, có lẽ vì quá vui và tràn ngập hạnh phúc mà tôi tự cất lên câu hát khi mà bài đọc một trong thánh lễ chưa hết “Kìa Bà nào đang tiến lên như rạng đông, đẹp như mặt trăng, rực rỡ như mặt trời, oai hùng như đạo binh xếp hàng vào trận Bà là ai, Bà là ai…”
Đại Hội La Vang bế mạc, tôi trở về với công việc hàng ngày trong lòng tràn đầy hân hoan và vui sướng, cái cảm xúc này tôi nghĩ không chỉ mình tôi có mà tất cả những ai đã đến với Mẹ La Vang đều có. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao hàng năm trên thế giới hàng triệu con người không phân biệt sắc tộc, địa vị, trình độ, tuổi tác... đều tập chung đến với các cuộc hành hương từ Đức Mẹ Lộ Đức ở Miền Nam nước Pháp tới Đức Mẹ Fatima ở Bồ Đào Nha và đến Đức Mẹ La Vang ở Việt Nam, bởi chính những cuộc hành hương như thế đã củng cố thêm lòng tin của mỗi người chúng ta với Thiên Chúa, hành hương đã đem đến cho chúng ta sự hoà giải giữa Thiên Chúa với chúng ta và giữa mỗi người với nhau, hành hương còn mang một ý nghĩ cao cả hơn đó là chúng ta được thông phần với cuộc khổ nạn của Chúa Kytô.
Nguyện xin Mẹ Maria ban cho con niềm tin và lòng khao khát Chúa, cám ơn Mẹ đã cho con được được đến với Đại Hội và trở về được bình an. Xin Mẹ cũng ban cho những người không có điều kiện để đến với Đại Hội La Vang trong dịp này để họ luôn nhận được sự chở che yêu thương của Mẹ.
Tôi đã mấy lần đền La Vang từ những năm cuối thập niên 90, đó là những lần đi công tác tôi kết hợp ghé qua. Tôi đến La Vang khi đó với tâm tình rất đơn sơ và sự hiểu biết còn đơn sơ hơn đó là La Vang là Thánh Địa và Mẹ Maria ở đó thiêng lắm. Mỗi lần ghé thăm như thế tôi cầu xin cho tôi được bình an trên đường đi, cầu cho công việc làm ăn của tôi được thuận lợi... Thời gian dần trôi công việc làm ăn của tôi đã trên đà phát triển, nó lấn chiếm hết thời gian ngày đêm, tôi không còn dịp tới La Vang nữa và tôi cũng đã dần quên 2 chữ “La Vang”.
Khi Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới (WYD 2008) tại Sydney sắp khai mạc vào trung tuần tháng 7 tôi có dịp được giao lưu với một số bạn trẻ Việt Nam từ vùng Đông Bắc Đức đi tham dự do Cha Paul Phạm Văn Tuấn làm trưởng đoàn, trước khi tới WYD 2008 nhóm các bạn có ghé thăm quê hương Việt Nam và hành hương Thánh Địa La Vang cũng như các bạn kết hợp làm công tác uỷ lạo người nghèo trên các nẻo đường đi qua. Lúc đó trong tôi hiện ra dòng suy nghĩ tại sao các bạn từ Đức về Việt Nam rồi từ Việt Nam đi Sydney dự Đại Hội được mà tôi lại không có thời gian về tham dự Đại Hội La Vang 2008 khi mà khoảng cách từ nơi tôi ở tới La Vang vừa đúng 1 giờ bay? Phải chăng trong tôi còn quá nhiều tham vọng về cuộc sống kiếm tiền này? Phải chăng tôi đã quên đi những lúc khó khăn mà tôi đã tới xin Mẹ? Lúc này trong lòng tôi dâng trào cảm xúc hướng về Mẹ La Vang, tôi liền gọi ngay đặt vé cho ngày đi mặc dù khi đó còn hơn 1 tháng nữa mới tới ngày khai mạc đại hội 13/8/2008. Từ lúc cầm tấm vé trong tay tôi mong từng ngày đến với Đại Hội La Vang, tôi chưa đi nhưng tôi đã khoe hết với những người thân là “Năm nay tôi đi Đại Hội La Vang“, nhóm các bạn trẻ Việt Nam từ Đức biết thế cũng chúc mừng tôi nhưng các bạn cũng không quên những câu đùa vui rất thực tế với tôi là “Ô! bạn cũng dám đóng cửa tiệm đi dự Đại hội La Vang sao?". Nghe các bạn đùa thế tôi cảm thấy hổ thẹn nhưng cũng rất vui vì trong tôi đã có được chút tinh thần của Đại Hội Giới Trẻ mà các bạn truyền đến cho tôi, một anh bạn ngoại giáo khi biết tôi đi La Vang thì buông một câu bâng khuâng là “Dịp này chủ chăn lại tìm được 1 con chiên lạc đây“. Càng nghe thế tôi lại càng mong mỏi tới ngày tôi được về với Mẹ La Vang, tôi muốn đến để cám ơn Mẹ những gì tôi đã xin và tôi đã nhận được, tôi muốn đến để xin Mẹ tha thứ cho những vô tình hay cố ý của tôi mà Mẹ đã phải buồn lòng.
Cuối cùng điều mong mỏi của tôi cũng đã tới, Tôi tới được La Vang vào lúc 0h15 sáng 15/8, nhìn dòng người lũ lượt đổ về Linh Đài nơi mà trước đây 210 năm Mẹ La Vang đã hiện ra để ủi an những người Kitô hữu trong thời cấm đạo, lúc đó tôi cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối quá, bởi những người hành hương về đây không phải ai cũng cũng có điều kiện vật chất đầy đủ, phương tiện thuận lợi để hành hương. Có một cụ Bà tôi gặp trong La Vang năm nay đã 90 tuổi, thế mà cụ bất chấp tuổi già đón xe đò từ Quảng Ninh vào La Vang trước ngày khai mạc 1 tuần, nhìn các cờ Hội Thánh và các băng rôn treo trên các đầu xe đò đi hành hương thì tôi thấy không thiếu 1 tỉnh nào trên lãnh thổ Việt Nam. Quả thật hai chữ La Vang mà hiện diện là Mẹ Maria ở đó đã có sự ảnh hưởng hưởng vô cùng to lớn tới đức tin của mỗi người chúng ta.
Trước Đại Hội La Vang chưa đầy 1 tháng một trận cầu bóng đá giữa các ngôi sao bóng đá thế giới Brazil với đội tuyển Viện Nam, để có trận bóng đó ban tổ chức đã chi 10 tỷ đồng và tất cả các báo chí, đài truyền hình trong nước đồng loạt đưa tin quảng cáo nhưng trận đấu đó cũng chỉ có 40.000 khán giả đến xem, trong khi đó tin tức về Đại Hội La Vang không hề xuất hiện trên một tờ báo hay đài truyền hình nào của xã hội, nhưng dòng thác người hành hương có hơn 500.000 đổ về tham dự trong 3 ngày, quả thật đây cũng là một phép lạ mà Mẹ La Vang đã dành cho mỗi người đi hành hương dịp này. Khi bài đọc 1 trong thánh lễ đồng tế sáng 15/8/2008 vừa cất lên thì thì những tràng pháo tay liên tục vang lên, lúc đó tôi chưa hiểu gì thì chợt nghe mọi người la lên Đức Mẹ hiện ra kìa! Đức Mẹ hiện ra kìa! Hãy nhìn thẳng vào mặt trời đó! Tôi cũng nhìn vào nhưng không thể mở mắt ra được vì mặt trời mùa hè trong cái nắng nóng khắc nghiệt của vùng cát trắng Quảng Trị thì mọi người biết rồi đó, nắng và chói mắt lắm, hai lần nhìn thử nhưng không được tôi liền cầu xin Mẹ: “Xin Mẹ cho con một lần được thấy Mẹ nơi đây!” Lời cầu vừa dứt thì tôi ngẩng lên nhìn được thẳng vào giữa mặt trời, một màu xanh thiên thanh của Mẹ ngự trị trong ánh mặt trời cứ xoay tròn và lấp lánh đẹp làm sao, có lẽ vì đức tin của tôi chưa đủ mạnh mẽ nên khi nhìn được một lúc tôi quay ra xem mắt mình có sao không bởi vì có ai nhìn được trực tiếp vào mặt trời bao giờ đâu? Rồi những giây phút ngắn ngủi xuất hiện của Mẹ qua đi tôi cảm thấy tiếc nuối cho sự yếu đuối đức tin của mình nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi đã được nhìn thấy Mẹ, có lẽ vì quá vui và tràn ngập hạnh phúc mà tôi tự cất lên câu hát khi mà bài đọc một trong thánh lễ chưa hết “Kìa Bà nào đang tiến lên như rạng đông, đẹp như mặt trăng, rực rỡ như mặt trời, oai hùng như đạo binh xếp hàng vào trận Bà là ai, Bà là ai…”
Đại Hội La Vang bế mạc, tôi trở về với công việc hàng ngày trong lòng tràn đầy hân hoan và vui sướng, cái cảm xúc này tôi nghĩ không chỉ mình tôi có mà tất cả những ai đã đến với Mẹ La Vang đều có. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao hàng năm trên thế giới hàng triệu con người không phân biệt sắc tộc, địa vị, trình độ, tuổi tác... đều tập chung đến với các cuộc hành hương từ Đức Mẹ Lộ Đức ở Miền Nam nước Pháp tới Đức Mẹ Fatima ở Bồ Đào Nha và đến Đức Mẹ La Vang ở Việt Nam, bởi chính những cuộc hành hương như thế đã củng cố thêm lòng tin của mỗi người chúng ta với Thiên Chúa, hành hương đã đem đến cho chúng ta sự hoà giải giữa Thiên Chúa với chúng ta và giữa mỗi người với nhau, hành hương còn mang một ý nghĩ cao cả hơn đó là chúng ta được thông phần với cuộc khổ nạn của Chúa Kytô.
Nguyện xin Mẹ Maria ban cho con niềm tin và lòng khao khát Chúa, cám ơn Mẹ đã cho con được được đến với Đại Hội và trở về được bình an. Xin Mẹ cũng ban cho những người không có điều kiện để đến với Đại Hội La Vang trong dịp này để họ luôn nhận được sự chở che yêu thương của Mẹ.