Tâm Sự của Chúa Giêsu hôm nay
Suy niệm Chúa Nhật XI Thường Niên – Năm A
Con ơi, ngày xưa Thầy thấy dân chúng Do Thái bơ vơ như đàn chiên không người chăn, Thầy động lòng thương, nên đã an ủi, dạy dỗ và chữa lành họ. Dù là Con Thiên Chúa, Thầy vẫn đêm đêm thổn thức cầu nguyện cùng Cha Thầy xin Ngài sai Thánh Thần xuống ở với họ mãi mãi để họ khỏi bơ vơ. Chắc con thắc mắc là tại sao Thầy không dùng quyền năng của Thầy để thay đổi mọi sự, mà lại phải thổn thức, phải cầu nguyện với Cha Thầy. Rồi con sẽ hiểu. Ngày nay Thầy cũng thương chúng con như thế!
Sở dĩ Thiên Chúa không dùng quyền phép của Mình mà làm cho con người được hạnh phúc vì Chúng Ta tôn trọng sự tự do của con người. Không ai muốn bị bắt buộc. Dùng quyền Thiên Chúa mà áp đặt hạnh phúc trên họ là phạm đến tự do của họ. Thầy chỉ đem hạnh phúc xuống qua tình yêu của Thầy, qua Lời Thầy giảng dạy, qua việc Thầy làm. Qua cái chết của Thầy, Thầy ban chính mình Thầy cho họ để họ được sống với Thầy và trong Thầy. Thầy tha thiết mời gọi họ và ban ân sủng để họ có sức mà đến với Thầy. Muốn có hạnh phúc, họ chỉ cần đáp lại lời mời của Thầy, hợp tác với ân sủng của Thầy mà đến với Thầy và phó thác mọi sự cho Thầy! Họ chỉ cần cho phép Thầy yêu họ, và họ yêu Thầy. Thầy không cần phải cưỡng bách họ.
Con hỏi tại sao Thầy lại phải cầu nguyện. Thực ra thì Cha Thầy với Thầy là một, nên Thầy không cần cầu nguyện vì lúc nào Thầy cũng kết hợp mật thiết với Cha. Nhưng nhiệm vụ của Thầy là Thầy của con, là người đồng hành với con. Thầy cầu nguyện để con học theo Thầy. Vì con chưa kết hợp đủ với Thầy, nên con cần cầu nguyện liên lỉ để được kết hợp với Thầy như Thầy kết hợp với Cha. Nếu Thầy không làm gương trước bằng cách cầu nguyện thâu đêm thì làm sao con hiểu được phải cầu nguyện thế nào và cầu nguyện cần thiết ra sao? Con ơi cầu nguyện chính là hơi thở của linh hồn con. Khi nào con ngưng cầu nguyện, con sẽ nghẹt thở và sẽ chết. Đó là lý do tại sao Thầy đã gọi Nhóm Mười Hai để họ ở với Thầy, đồng hành với Thầy, cầu nguyện như Thầy và học cùng Thầy. Đó là lý do tại sao hôm nay Thầy bảo họ cầu nguyện để “xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa”.
Hôm nay Thầy cũng muốn con cầu nguyện cho có nhiều chủ chăn tốt, chủ chăn thánh thiện và nhân lành biết hiến mạng sống mình vì đàn chiên. Nhưng con đừng tưởng chỉ có linh mục mới là chủ chăn. Tất cả chúng con đều có nhiệm vụ chăn chiên của Thầy. Là giám mục thì một giáo phận, là linh mục thì một giáo xứ, là giáo ly viên thì một lớp học, là cha mẹ thì một gia đình, là công chức thì có đồng nghiệp, là sinh viên học sinh thì có đồng bạn. Thầy muốn dùng chúng con như những cánh tay của Thầy, như những bàn chân của Thầy, như trái tim Thầy, như đầu óc Thầy, như môi miệng Thầy, để dạy dỗ chúng con và sai chúng con đi vào thế gian thay cho Thầy mà chăm sóc và thánh hóa nó. Thầy muốn chúng con cũng động lòng thương đồng loại chúng con như Thầy đã làm. Trước hết là những người trong đàn chiên bé nhỏ mà Thầy đã trao cho chúng con, rồi đến mọi người, đặc biệt là những người tội lỗi và những người chưa biết đến Thầy.
Thầy ban cho con “quyền hành chữa lành người liệt, phục sinh kẻ chết, chữa lành người phung hủi, và xua trừ ma quỷ,” để con có thể chu toàn nhiệm vụ. Nhiều ngươì chung quanh con đang sống mà dường như đã chết, vì đời họ không còn hy vọng. Nhiều người trông xinh đẹp bên ngoài mà linh hồn thì thật là ghê tởm xấu xa còn hơn cả người phong hủi. Nhiều người bên ngoài có vẻ đạo đức, tốt lành, nhưng trong lòng đầy mưu mô thâm độc. Thầy sai con đi để chữa lành họ. Con chỉ làm được những việc đó nếu con ở trong Thầy và kết hiệp với Thầy. Nên nhớ rằng con không có gì hết ngoại trừ tội lỗi và sự yếu đuối của con, nhưng Thầy đã ban cho con mọi sự, kể cả mạng sống, sức khỏe, tài năng, của cải của con. “Con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không.” Đừng tiếc gì hết, đừng giữ gì lại cho mình, vì Thầy sẽ ban thêm cho con.
Thầy rất buồn vì ngày nay thế gian đang thắng chúng con. Trong lúc ma quỷ tìm đủ mọi mánh khoé để làm hại các con chiên khờ dại của Thầy, thì có một số khá đông chủ chăn của Thầy hình như đang mê ngủ. Có những chủ chăn lười biếng, chỉ biết làm Lễ mỗi ngày và thăm hỏi qua loa vài kẻ liệt rồi đắm mình vào những việc vô ích. Họ không bỏ thì giờ học thêm về các giáo huấn của Thầy và Hội Thánh, họ không soạn bài giảng, không mở các lớp Thánh Kinh cùng đào luyện giáo dân, và nhất là không cầu nguyện. Có những chủ chăn đặt nặng cơ sở vật chất cách quá đáng mà không tha thiết gì đến linh hồn của chiên mình. Họ coi trọng người giàu và khinh rẻ người nghèo. Họ quên rằng Đền Thờ trong tâm hồn quan trọng hơn nhà thờ vật chất. Có những chủ chăn tìm danh vọng như những người thế gian, họ coi Chức Thánh là phương tiện để họ làm quan, để làm khanh tướng, để được người khác phục vụ, chứ không phải là phương tiện giúp họ làm đầy tớ khiêm nhường phục vụ người khác như Thầy đã làm. Có những chủ chăn kiêu căng phách lối, cứ nghĩ rằng mình biết tất cả, cứ coi mình như Thiên Chúa, và coi thường những chuyên viên giáo dân mà Thầy gửi đến để giúp đỡ họ, đôi khi những giáo dân này đáng tuổi cha chú của họ. Họ không biết rằng càng học càng thấy mình ngu, nên họ lúc nào cũng trịch thượng, coi mình là “Cha” thiên hạ, là túi khôn của loài người, mà không cần nghe ai cả. Có những chủ chăn nhút nhát, không dám giảng dạy về luân lý vì sợ mất lòng giáo dân. Họ quên rằng Thầy đã chết để làm chứng cho chân lý. Vì giáo dân không biết về giáo huấn của Hội Thánh nên Thầy mới trao cho họ quyền dạy dỗ để họ dạy chân lý cho dân. Vì chỉ có chân lý mới giải thoát được người ta khỏi ách nô lệ tội lỗi, xác thịt và ma quỷ mà thôi. Bao lâu người ta chưa biết chân lý, bấy lâu người ta còn làm nô lệ. Họ không ý thức rằng nếu vì họ không chu toàn sứ vụ tiên tri của họ mà giáo dân không biết giáo huấn của Thầy để đào luyện lương tâm, thì chính họ là những người phải chịu trách nhiệm về những việc làm sai luân lý của giáo dân họ.
Hôm nay Thầy muốn con cầu nguyện thật nhiều cho các linh mục. Thầy không muốn có nhiều linh mục, mà chỉ muốn có nhiều linh mục thánh thiện. Nếu Thầy muốn có nhiều linh mục thì Thầy đã chọn cả ngàn tông đồ thay chỉ vì vỏn vẹn có mười hai. Nhiều linh mục mà là linh mục xoàng thì chỉ gây ra nhiều gương mù gương xấu chứ có ích chi. Thầy không muốn có những linh mục tài giỏi thông minh mà chỉ muốn có những linh mục thánh thiện. Nếu Thầy muốn người giỏi thì Thầy đã chọn những người Biệt Phái và Luật Sĩ rồi, chứ tại sao Thầy lại chọn những tên ngư phủ và một tên thu thuế. Người ta càng giỏi thì càng thêm kiêu ngạo và bất phục tùng. Có những linh mục như thế để làm gì? Thầy cũng không muốn các linh mục nổi danh, mà chỉ muốn các linh mục thánh thiện. Nếu Thầy muốn các linh mục nổi danh, Thầy đã chọn những Tiến Sĩ thời danh như Gamaliên, như Philô, hay những hoàng thân của nhà vua rồi. Một khi nổi danh thì rất khó giữ đức khiêm nhường, khó khăn và trong sạch. Mà không giữ được những nhân đức này thì họ sẽ đưa chiên của Thầy về đâu?
Chỉ có các linh mục thánh thiện mới có thể chu toàn được sứ vụ mà Thầy trao phó. Thánh thiện là học sự khiêm nhường và hiền lành của Thầy. Thánh thiện là dâng mình cho Thiên Chúa cùng với Thầy mỗi ngày trong Bí Tích Thánh Thể. Thánh thiện là luôn kết hợp với Thầy, là quên mình để cho Thầy sử dụng, là trở nên mọi sự cho mọi người. Thánh thiên là không đem “cái tôi” ra làm bức tường ngăn cản giữa Thầy và giáo dân của Thầy. Thánh thiện là biết phó thác hoàn toàn cho Thầy, tin tưởng hoàn toàn vào Thầy đến nỗi không cần phải “mang theo vàng, bạc, hay đồng ở thắt lưng,” không cần phải “mang bị đi đường, mặc hai áo, đi dép hay cầm gậy,” chứ đừng nói đến việc đi khắp nơi quyên góp thật nhiều tiền để xây cất cơ sở đồ sộ giữa xóm dân nghèo, để mua hai ba xe hơi sang trọng giữa những người không có một chiếc xe đạp mà đi. Thánh thiện là sẵn sàng chết cho Thầy và chiên của Thầy. Thánh thiện là luôn làm theo Thánh Ý Thầy.
Chỉ cần mỗi giáo xứ có một cha sở như Gioan Vianney của Thầy ngày xưa thì tất cả giáo dân đều nên thánh. Chỉ cần mỗi giáo phận có một linh mục như Gioan Vianney của Thầy ngày xứa thì cả thế gian này sẽ được đổi mới! Mà nếu không được thế thì con hãy xin cho mỗi quốc gia có một linh mục như vậy thì Thầy cũng đủ toại nguyện rồi.