Thư Gửi Các Em Thiếu Nhi Ở Thái Hà - Hà Nội.

Ngày 30 thánh 01 năm 2008

Các em Thiếu Nhi thân mến!

Các em biết không! Khi anh đọc bài báo của anh Xuân Thành trên VietCatholic.net với tựa đề “Chú ơi! Tại sao nhà nước không trả đất cho chúng cháu???” anh đã phải rơi nước mắt và làm anh nhớ lại một quãng thời thơ ấu của mình. Tiếc thay thời thơ ấu của anh không giống như các em bây giờ, biết khôn ngoan, biết nhận thức rằng “Nhà nước mình đứt thần kinh xấu hổ với bạn bè quốc tế rồi sao hả chú...?”

Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình ngoại đạo, không tôn giáo. Nhà anh chỉ thờ có mỗi ông Thần Tài – Ông Địa (vì nhà có buôn bán nhỏ gần trường học). Từ những ngày đầu tiên đi học, còn bé xíu anh đã thuộc lòng bài hát “Ai yêu nhi đồng bằng Bác Hồ Chí Minh”, và thật sự lúc đó anh cũng yêu Bác Hồ lắm thông qua những bài học môn Tập Đọc lớp 1 (thay vì yêu Chúa như các em được học Giáo Lý ngay từ nhỏ). Lên lớp 4, anh được la Đội viên Đội Thiếu Niên Tiền Phong Hồ Chí Minh. Anh sung sướng khi lần đầu tiên được mang chiếc khăng quàng đỏ thắm màu cờ đến trường rồi luôn thầm hát: “Em là búp măng non khi lớn lên em làm cách mạng” (lúc đó anh cũng hỏng biết làm cách mạng là làm gì cả, chỉ hát theo bài hát vậy thôi).

Không giống như các em, anh lúc đó là Thiếu Nhi cúa Bác Hồ thay vì Thiếu Nhi Thánh Thể. Những năm tiếp theo trong lớp học, anh là Chi Đội Trưởng Chi Đội của lớp. Lớn lên một chút, lên lớp 9, anh được chính thức kết nạp trở thành Đoàn viên Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh. Và đương nhiên anh giữ chức Bí Thư Chi Đoàn lớp. Anh nhớ mỗi lần tổ chức Đại Hội cho Chi Đoàn anh rất hăn hái vì mỗi khi như vậy, lúc chào cờ anh được xướng lên câu: “Vì đất nước Xã Hội Chủ Nghĩa, vì lý tưởng Bác Hồ Vĩ Đại, sẵn sàng!” Mỗi lần đọc như vậy là cảm thấy tự hào lắm, sung sướng lắm. Anh sung sướng tự hào cho một Nhà nước XHCN mà các em nói đúng, đứt thần kinh và xấu hổ với bạn bè quốc tế. Ước gì lúc đó anh nhận ra được như các em bây giờ. Lúc đó anh là người ngoại đạo mà, anh còn ngồi trong bóng tối tăm lắm em ạ!

Lại lớn lên thêm một chút nữa, anh vào Đại Học. Như tất cả các sinh viên trên toàn quốc, lên đại học, ngoài những môn học chuyên ngành ra thì anh phải học rất nhiều môn chính trị, tức là học về chủ nghĩa Mác-Lênin, Tương tưởng Hồ Chí Minh, Chủ Nghĩa Xã hội khoa học v.v….nhiều lắm, toàn là những thứ triếc học vô thần. Mấy cái này anh cũng có nghe sơ sơ qua những lần bồi dưỡng chính trị cho Đoàn viên. Nhưng khi lên đại học thật sự mới bị nhồi nhét những thứ đó một cách nghiêm trọng, nó chiếm 1/8 chương trình toàn khóa. Nhưng anh thích triết học nên cũng khoái lắm, thường đóng góp nhiều ý kiến khi học và được các giáo sư… yêu mến. Anh ước mơ mình sẽ được kết nạp Đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Mãi tới khi giữa học kỳ của năm học thứ nhất, một biến cố xảy đến trọng cuộc đời anh khi lần đầu anh được một anh bạn người Công Giáo rủ đi Nhà thờ. Một tiếng nói mạnh mẽ từ đâu đó vọng vào tâm hồn anh, và anh như được sáng mắt, biết phân biệt cái gì là thật, cái gì là sai trong cái xã hội vô thần ô trọc đầy giả dối này. Anh đi học Giáo Lý và anh được rửa tội hai năm sau đó.

Cứ mỗi học kỳ trên giảng đường đại học là anh phải đụng một vài môn triết học Mac-Lênin, nếu không thì Tư tưởng vĩ đại của Cụ Hồ. Từ ngày anh gặp Chúa, thay vì trong lớp anh đóng góp những ý kiến tuyệt hay giúp cho giáo sư giảng hăng sai hơn thì anh đưa ra những câu hỏi làm các ngài… bí. Theo triết học vô thần thì thiên nhiên tự tạo nên nó, không có Thượng Đế hay Đấng Tạo Hóa nào cả. Chúa Trời chỉ do con người sinh ra thôi chứ không phải Chúa Trời tạo ra con người cũng như vạn vật. Khi các em lớn lên, các em sẽ thấy được điều thú vị vô lý của triết học vô thần. Với triết học ấy, các em có thể tự tạo cho mình mọi thứ vật chất từ hư không… Chính vì bởi cái tư tưởng ngu xuẩn ấy được sắp đặt thành một thể chế nên đất nước, và cuối cùng làm cho nước ta nghèo hoài như vậy.

Các em Thiếu Nhi Thái Hà ơi! Các em khôn ngoan lắm, anh dũng lắm. Dám nói sự thật với công an là các nhà lãnh đạo bị đứt dây thần kinh. Không giống như anh, nhúc nhát lắm và đến già cái đầu rồi mới phân biệt trắng đen.

Các em hãy tiếp tục khôn lớn và sẽ là tương lai của Giáo Hội nhé! Khi lớn lên các em hãy hoc thật giỏi và khôn ngoan hơn nữa. Em hãy dùng chính cái tư tưởng ấu trĩ của họ để cho họ thấy sự ấu trĩ đó. Hiện nay anh là một chủng sinh đang học tại Hoa Kỳ. Anh sẽ luôn cầu nguyện cho các em. Các em là những anh hùng bé nhỏ trong lòng anh.